Xuân hạ thu đông
Chương 55 : tiểu tuyết 4
"37. 5 độ."
Thi Từ thay quần áo xong, bày giường ra sẵn.
Trên ghế salông, Thu Thu cùng mèo Thu Thu cùng nhau ngủ say. Nàng cầm máy đo thân nhiệt đo nhiệt độ của Đường Chu, còn có chút sốt nhẹ. Cô bé khép chặt hai hàng mi, hô hấp nhẹ nhàng, thuốc cảm mạo phát huy tác dụng, cô ngủ say sưa, sợi tóc đen mềm mại dán vào ghế sô pha, trên người đắp áo khoác lông vũ, cổ tay trắng nõn mịn màng không tới một nắm tay xếp chồng lên nhau.
Có cái đầu tròn tròn lông xù ở trong lòng cô chui ra, nguyên lai con mèo Thu Thu này đang giả vờ ngủ. Thi Từ ôm nó ra, mèo Thu Thu còn muốn kháng nghị, Thi Từ xuỵt một tiếng, "Đừng kêu mà, ngày mai ăn cá hộp mà mày thích nhé."
Lỗ tai của mèo Thu Thu giật giật, móng vuốt quơ quào trên không trung, meo một tiếng.
"Tao coi như mày nghe hiểu, phải ngoan nha." Thi Từ xoa xoa đầu của nó, trước khi nó tiến đến làm nũng, đem nó nhét vào ổ mèo.
Thi Từ đẩy áo khoác lông vũ ra, bế Đường Chu lên.
Cô cũng không nặng, áo ngủ nhung màu san hô khiến cho lúc ôm lấy cô có cảm giác mềm mại như tơ lụa. Thi Từ một đường ôm cô vào phòng ngủ, con chim nhỏ này vô tri vô giác nép vào trong ngực của nàng, mái tóc tuyệt đẹp dán vào trên ống tay áo của nàng, theo động tác Thi Từ đặt cô lên giường, mấy sợi tóc tuột xuống, lưu lại dấu vết lưu luyến không rời trên không trung.
Thi Từ giữ lại một chiếc đèn tường tối màu, nằm xuống một bên giường còn lại.
Lần trước ngủ cùng giường với người khác là lúc nào?
Nàng không nhớ rõ lắm.
Từ khi Kiều Toa mất, nàng rất ít qua đêm cùng hai cô người yêu tiếp theo, cũng không có nhiều kinh nghiệm ở chung cùng các nàng.
Nói như vậy, quy trình yêu đương không phải là như thế. Trước tiên tiếp cận, hôn, hẹn hò, lại cùng giường. Bất quá cùng với Đường Chu, khả năng không có quy trình cố định.
Thi Từ nhìn khuôn mặt của Đường Chu lúc ngủ, sắc đèn vàng nhạt rọi xuống, bao phủ lên các nàng, trên người đổ xuống một khối bóng tối lớn, mà đường nét khuôn mặt của cô gái trẻ vô cùng rõ ràng đáng yêu, như một đóa hoa trên bức tranh sơn dầu nổi tiếng.
Gần như vậy, có thể nhìn thấy những chi tiết nhỏ bé mà bình thường không thấy.
Thi Từ tới gần, hôn một cái lên trán của cô, hôn một cái lên đóa hoa của nàng.
Hôm sau Đường Chu tỉnh lại, chỉ có một mình cô, gian phòng u ám, chỉ có ánh sáng trên đèn tường, không biết mấy giờ rồi, không biết đang ở nơi nào.
Giường rất thoải mái, cô chưa bao giờ ngủ qua cái giường thư thái như vậy, cái đệm này cực kỳ phù hợp với cột sống của cô. Cô dụi dụi con mắt, đánh giá bốn phía. Trang trí đơn giản, hợp tình hợp lý, lại có chút hoa lệ.
Đầu giường có dán một tờ ghi chú, "Cô đến trường, đã giúp em xin nghỉ rồi, trong nhà bếp có nồi cháo, ăn xong nhớ uống thuốc."
Đường Chu vén chăn lên, dưới chân chạm tới thảm trải sàn mềm mại, cầm theo tờ ghi chú.
Đây là phòng ngủ của Thi Từ. Bên trong có đốt nến thơm, lưu lại khí tức của hoa oải hương.
Đường Chu đứng dậy, giẫm lên thảm trải sàn, kéo rèm cửa sổ ra, trời bên ngoài là âm u, mưa bụi mưa phùn đổ xuống.
Cô đi vào phòng vệ sinh, bên mép bàn rửa mặt có bàn chải đánh răng chưa mở ra, cốc, một bộ quần áo ngủ xếp rất chỉnh tề, còn có. . . Quần lót sạch sẽ, cùng với một tờ ghi chú mới, "Tối hôm qua nửa đêm em ra mồ hôi, mau tắm đi. Quần áo đều là sạch sẽ."
Đường Chu cắn môi dưới, gò má bỗng dưng nóng lên.
Áo ngủ bằng bông rất thoải mái, trên bộ đồ màu hồng nhạt có hình vẽ màu đỏ, Đường Chu cho rằng là cánh hoa, nhìn kỹ mới phát hiện là từng hình vẽ heo mập nho nhỏ đáng yêu. Cổ áo không thấp, chỉ là tối hôm qua cô mặc áo ngủ đi ra ngoài không mặc nội y, hiện tại trống rỗng có chút không quen.
Đường Chu đi tới nhà bếp, bên trong nồi quả nhiên cháo nóng, là cháo thịt nạc. Trên bàn ăn đặt sẵn thuốc của cô.
Cái gì Thi Từ cũng đều thay cô nghĩ trước rồi.
Đường Chu ăn cháo, đi tới máy uống nước của Thi Từ. Màu xanh matcha, là một máy uống nước đắt tiền trên mạng, cái màu này là màu phiên bản giới hạn, nước ấm giữ ấm ở 60 độ, thích hợp cho cô uống thuốc.
Còn có một tờ ghi chú, "Sốt nhẹ phải uống nhiều nước."
Đường Chu lẳng lặng ngẩn ngơ tại chỗ một lát, trong tay cầm ba tờ ghi chú của nàng, kiểu chữ hơi thảo, lại rất ưa nhìn.
Nước đổ vào cốc phát ra tiếng chảy cuồn cuộn, trái tim của cô cũng theo đó nóng lên.
Sau khi Thi Từ tan lớp bị sinh viên vây quanh giữ lại, làm trễ một ít thời gian, nàng bỗng nhớ ra gì đó lại hỏi, "Gần đây có phải là có một tiệm súp XX không?"
Bọn sinh viên vừa nghe liền biết là tiệm nào, còn có người xung phong nhận việc dẫn đường cho nàng.
Thi Từ không thường đi đến các cửa hàng xung quanh trường học, che dù, ở trong mưa đi tới cửa tiệm, vừa nhìn đến là một hàng dài, nàng nhìn thấy những đầu người đông nghịt liền ngẩn người.
Nàng thực sự quá mức gây chú ý, không ít sinh viên xếp hàng quay đầu lại liên tiếp tập trung con mắt về phía nàng.
Đằng trước có hai vị nữ sinh nhận ra nàng, nhất thời nói nhỏ trao đổi một hồi, mới chạy đến trước mặt nàng, "Thi giáo sư, cô muốn mua cái gì, chúng em ở đằng trước, chúng em mua giúp cô."
Không phải là sinh viên của nàng, Thi Từ không nhận ra, nàng cười một hồi, "Các em là?"
"Chúng em là khoa kinh tế học chính quy năm thứ ba lớp 1, có lẽ cô không nhận ra chúng m, cô đến xếp phía trước chúng em đi, không phải chờ quá lâu, sắp đến lượt chúng em rồi."
Nếu như thường ngày nàng nhất định sẽ khéo léo từ chối, nhưng là hôm nay, con chim nhỏ kia còn ở nhà chờ nàng, nàng phải mau trở về.
Hiện tại nàng quyết định thật nhanh, cười nói: "Cám ơn các em, vậy thế này đi, các em cùng dãy bạn học ở phía sau liền do cô mời khách nhé."
Bọn sinh viên ồ lên, trên trời rớt xuống bữa cơm trưa miễn phí, "Oa!" Hết sức vui vẻ còn cấp tốc nhường ra cho nàng một con đường.
"Cho tôi một phần. . ." Thi Từ xem thực đơn trên tấm bảng gỗ, "Súp gà đen, còn có súp gà hạt dẻ. . ."
Cái món súp vịt trà nấm lần trước kia nàng thật sự ăn đến phát sợ.
Thời điểm nhân viên cửa hàng múc canh cho nàng, Thi Từ "ơ" một tiếng, "Tiệm của cậu là loại hộp súp một lần này sao?"
"Cũng có cái lớn hơn một chút, bất quá phải thêm hai đồng." Nhân viên cửa hàng nói.
Thi Từ hơi động lòng, "Vậy thì thêm đi, lấy hai cái."
Nhân viên cửa hàng thoải mái đáp ứng, nhanh nhẹn từ bên trong cầm hai hộp súp dùng một lần đi ra.
Thi Từ vừa nhìn thấy, trong lòng liền nói quả nhiên là thế. Trong giây lát này loại cảm giác tự đa tình liền xông tới, nàng câu môi cười lên, trong ngày mưa dầm ướt lạnh này, trong ánh mắt của nàng tựa như lóe ra ánh mặt trời.
Tâm tình của nàng phi thường vui vẻ thanh toán tiền.
Nhân viên cửa hàng sửng sốt, "Cô giáo à, cô thật sự trả tiền cho mấy người phía sau a."
"Ừm, đúng vậy, tiền này dùng đến người nào mới hết thì phải xem duyên phận rồi." Nàng quay đầu lại cười nói.
Những người xếp hàng phía sau liền phát sinh một trận cười vang dội.
Thi Từ cầm hộp súp, lại hỏi: "Xin hỏi chỗ nào có bán cơm nắm?"
Trong tiếng cười đùa liên tục của đám người, bọn sinh viên trẻ cảm thấy thú vị, tranh nhau chen lấn trả lời.
Nhiệt độ hôm nay của Nam thành rất thấp, lúc Thi Từ trở lại mưa trở nên lớn hơn, nàng mang theo một thân ẩm ướt bước vào cửa.
Đầu tiên chạy đến trước cửa nghênh tiếp nàng chính là mèo Thu Thu, đi theo phía sau mèo Thu Thu chính là Thu Thu.
"Chậm chút." Thi Từ cười nói, cô gái trẻ rất hợp với màu hồng nhạt, tứ chi tinh tế, tóc mềm mại rũ xuống, che lên xương quai xanh trắng nõn.
Cảm giác có người nghênh tiếp thật không tệ.
Đường Chu tiến lên nhận đồ ăn trong tay nàng, túi trên tay nàng, Thi Từ nở nụ cười, mở tủ giày trước cửa ra, đổi giày.
Đường Chu đem túi cầm đến phòng ăn, mở ra xem liền ngây ngẩn cả người – súp và cơm nắm.
Thi Từ đã đi vào rồi, ngầm hiểu ý cười với cô, Đường Chu đối diện với ánh mắt của nàng, xấu hổ dời mắt đi chỗ khác.
Hai người ăn cơm trưa xong.
Đường Chu rót nước, nhìn thuốc lại do dự. Cuống họng không còn đau như trước, tinh thần cũng khá hơn một chút, chỉ là uống thuốc này cô liền mệt mỏi muốn ngủ.
Thi Từ nhìn vào trong mắt, vừa nãy dò qua nhiệt độ của cô, đã trở lại bình thường, "Bác sĩ kê thuốc cho ba ngày sao?"
"Ừm."
"Em mới uống lượng thuốc của một ngày, có phải là sợ đắng hay không?"
Xem cô là trẻ con à? Đường Chu cúi đầu nói: "Không phải, thuốc này uống vào liền muốn ngủ."
"Vậy thì tốt quá, thừa dịp này nghỉ ngơi thật tốt đi, ngoan, uống đi, muốn ngủ liền đi vào trong ngủ một giấc thật ngon."
Quả nhiên ngữ khí giống như đối xử với trẻ con.
Lẽ nào tình nhân lúc bên cạnh nhau là cái dạng này?
Lông mi Đường Chu chớp chớp, có chút không được tự nhiên lắc lắc cốc.
Thi Từ nhìn cô cúi thấp gò má hơi đỏ lên, ngón tay mềm mại cầm viên thuốc màu trắng, thả vào trong miệng, môi bĩu một cái, xương quai xanh thon dài giữa cổ hơi giật giật. . . Lúc nuốt xuống là hình dạng lúc ẩn lúc hiện.
Thi Từ nghiêng đầu mở to mắt.
Buổi sáng, lúc nàng mua đồ cho Đường Chu, không mua được nội y, bởi vì nàng không biết lớn bé ra sao, cho dù đều là phụ nữ, có nhiều lúc chỉ nhìn cũng không thể đoán được. . .
Thi Từ ho nhẹ một tiếng, xoay người vào phòng thay quần áo, tẩy trang rửa mặt, súc miệng, sau đó đi ra nói, "Cô còn phải bận rộn một hồi nữa. Em vào trong nghỉ ngơi đi, hay là muốn đọc sách?"
Đường Chu nhìn nàng, gật gật đầu.
Thi Từ đi công tác mấy ngày, công việc chồng chất khẳng định rất nhiều, không thể quấy nhiễu nàng, Đường Chu rất yên tĩnh cầm sách liền đi vào phòng ngủ.
Thi Từ thật sự có rất nhiều bài tập của sinh viên cần phải xem, nàng vốn nghĩ con chim nhỏ này sẽ ở bên cạnh ghế sô pha ngồi đọc sách, ai biết cô lại ngoan như vậy, cầm sách liền chạy vào phòng ngủ, nàng nhìn bóng lưng Đường Chu liền bất đắc dĩ cười một tiếng.
Quay đầu nhìn thấy mèo Thu Thu đã sớm ngồi xổm ở một góc bàn làm việc của nàng, một đôi mắt màu xanh da trời tròn vo nhìn nàng.
Lúc nào, Thu Thu mới có thể cơ linh như Thu Thu đây?
Đường Chu đi vào phòng vệ sinh súc miệng rửa mặt trước, đi ra lại uống một cốc nước lớn, nói thật, vẫn có chút đắng, cô là rất ghét uống thuốc. Không biết tại sao cô không có tâm tư đọc sách, ngồi ở trên thảm trải sàn lật vài trang, liền đem sách để một bên, đứng dậy, khe khẽ mở ra một góc cửa phòng ngủ.
Bên ngoài trời mờ mịt, mơ hồ có tiếng sấm, mưa to giàn giụa.
Thi Từ mặc một bộ quần áo ở nhà màu xanh sẫm, da thịt như ngọc sáng, tóc dài khoát lên vai, vốn là dáng dấp tài trí dịu dàng, chỉ là tay nàng cầm lấy bút, cầm tờ giấy đã lật vài trang, lại lật thên một tờ, khẽ lắc đầu, "Lung ta lung tung!" Bỏ qua, lại mở một tập khác ra, nhìn một chút, nở nụ cười, "Khẩu khí đúng là rất lớn. . ." Lại bỏ qua.
Mèo Thu Thu ở trên bàn lùi về sau vài bước, hơi xù lông, "Meo. . ."
"Mày dùng móng vuốt quơ quào hai cái còn giỏi hơn bọn họ nữa!" Thi Từ xì một tiếng, lại mở ra một tập, bút vẽ lêni, mi mắt chớp động, đường nét khuôn mặt lúc cụp mắt là tinh xảo đến rung động lòng người.
Không khí bốn phía trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Đường Chu nhìn đến hoảng hốt.
Cảm giác rất xa lạ, lại rất ấm áp. Phảng phất một trái tim nhảy nhảy nhót nhót ở trên mây, vừa bắt đầu còn nhăn nhó thẹn thùng, không bao lâu liền không thể cưỡng lại, nhận mệnh, rơi vào đám mây mềm mại tựa như kẹo bông kia. Vừa mềm mại vừa ngọt ngào lại không chân thực, rất chóng mặt, nhưng vẫn muốn chìm bên trong sự mềm mại đó.
Cô ngồi xổm xuống, ôm hai đầu gối, lặng lẽ, im lặng không lên tiếng ngắm nàng.
"Còn tính là được, nhưng mà chỗ cần sửa lại vẫn rất nhiều." Thi Từ bỏ qua một tập, bĩu môi, thân thể dựa vào phía sau, đung đưa cái ghế của mình, vuốt vuốt đuôi tóc, "Trời ơi, còn không bằng cô viết thay các em luôn đi. Còn tiết kiệm thời gian hơn."
Tâm tính trẻ con như thế.
Mèo Thu Thu không chịu được lãnh địa của nó bị nàng ném tới cuốn luận văn này chiếm cứ, meo một tiếng nhảy xuống bàn.
Đường Chu cắn môi, nhịn không được, lẳng lặng mà cười.
Đây là bạn gái của cô, cô không biết định nghĩa bạn gái ở trong lòng người khác thế nào, ở trong lòng của cô, nàng chính là người thân nhất của mình.
Thật kỳ quái, cái cảm giác này.
Giống như khi còn bé khát vọng được ăn kẹo, hôm sau tỉnh lại, bỗng chốc đều chất đầy trước mặt cô.
Đây là bạn gái của cô, người mà cô có thể làm nũng, người mà cô thương. Người trong lòng cô.
Khóe miệng Đường Chu hạ xuống, cô đem mặt chôn trong hai tay, lén lút cười.
"Meo ~" Mèo Thu Thu phát hiện ra cô, bò tới, Đường Chu dựng ngón tay trỏ lên với nó, đợi nó tới gần rồi, ôm nó lôi vào phòng ngủ.
Ngồi trên thảm trải sàn nhỏ giọng giáo dục nó, "Chúng ta phải yên lặng, đừng ầm ĩ. . ."
Thông thường người nuôi thú cưng đều sẽ tự xưng là ba mẹ của chó mèo.
Như vậy Thi Từ chính là mẹ của mèo Thu Thu, vậy còn mình. . .
Đường Chu choáng váng, mình cũng, cũng vậy. . .
A! Cô che khuôn mặt đang nóng lên của mình lại.
"Tại sao không đi ngủ? Hm? Đang làm gì vậy?"
Thanh âm của Thi Từ từ trên đỉnh đầu truyền đến, nàng chẳng biết từ lúc nào đi tới, Đường Chu cứng đờ, mặt càng nóng hơn, hiện tại chỉ cần ngẩng đầu liền phải lộ ra nguyên hình.
"Thu Thu?" Trong giọng nói của Thi Từ đã có ý cười.
Đường Chu bối rối đến không được, thẳng thắn dúi đầu vào đầu gối.
Đột nhiên cơ thể cô rơi vào hư không, Đường Chu bị doạ giật mình, liếc mắt một cái nhìn thảm trải sàn xa dần, nhìn lại liền thấy được khuôn mặt của Thi Từ. Nàng bế mình lên, hơn nữa là bế kiểu công chúa.
"Ai ~" Đường Chu không dám động, chỉ kịp phát ra một âm nhỏ. Bên trong nhận thức của cô, con gái bế con gái là có chút khó khăn, nhưng Thi Từ bế cô hình như rất dễ dàng, cô khoác lên vai của nàng, mặt của mình ghé tới gần ngực của nàng, chóp mũi ngửi được một chút hương hoa quả.
Là mùi nước hoa hôm nay của nàng.
Hô hấp của Đường Chu tựa như ngừng lại, ngẩn ngơ.
Từ cửa đến giường cũng có một khoảng cách, Thi Từ bị vẻ mặt tựa như chim ngốc của cô chọc cười, nàng hơi chớp mắt, nhất thời nảy ra ý đồ xấu, kề bên tai cô chọc ghẹo, "Còn có ai khác ôm lấy em như thế này không?"
Đường Chu sững sờ nhìn nàng, con ngươi đen láy chớp chớp, giống đang suy tư, sau đó cô cư nhiên nghiêm túc trả lời, ". . . Ba của em."
. . .
Chạy tới bên giường, Thi Từ nghe nói như thế suýt chút nữa trượt chân, nỗ lực khống chế lại đặt cô xuống cuối giường, bản thân lộ ra trạng thái tan vỡ ngã xuống giường, che mặt cười, "Ông trời của tôi ơi. . ."
Này cũng quá sát phong cảnh đi?
Này là vô tâm cũng được, mấu chốt là chim nhỏ này còn rất nghiêm túc trả lời.
Thi Từ vẫn cười, phục rồi phục rồi.
Đường Chu bị nàng cười đến không hiểu ra sao, hai gò má đỏ chót.
Dáng vẻ Thi Từ cười thật sự rất chói mắt, là gió xuân xanh là nước Giang Nam, là ngàn đóa vạn đóa hoa trong nháy mắt nở rộ ra tạo nên mỹ cảnh.
Đường Chu lại hoảng hốt, động tác của cô chậm chạp kề lên gò má của Thi Từ, trong lúc nhịp tim không thể khống, lại chạm đến da thịt của nàng, nụ cười của nàng. Mới chạm vào một chút vừa muốn rời khỏi, đột nhiên bị Thi Từ bắt được.
Đường Chu theo bản năng nín thở, Thi Từ nhìn về phía cô, ánh mắt kia rạng rỡ toả sáng, tràn đầy ánh sáng long lanh lấp lánh.
Trong lúc hoảng hốt, Thi Từ đã nghiêng người đến, tia sáng kia tràn đến nơi cô, sau tia sáng đó, là đôi môi mềm mại của nàng, hôn lên chính mình.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
37 chương
67 chương