Xu Xu Đừng Khóc
Chương 74
vì ko hứa, nên Đu Đu ko hề ghé nhà tôi từ sau hôm ấy, cho đến khi bọn tôi nhập học trở lại… rồi gần hết học kỳ 1..
… đều ko thấy bóng dáng cậu.. cả gọi điện thoại cũng ko. tin nhắn tôi gửi đều ko có báo cáo nhận… tôi gọi thì máy tắt, ko liên lạc được, Đu Đu như biến khỏi tầm mắt tôi vậy. mấy lần tôi xin mẹ địa chỉ đi sang quận 2, nhưng rồi ko thể… tôi ko muốn Đu Đu lại cho là tôi “bám theo” cậu ấy.. dù cái hộp vàng XX vẫn ở trên bàn học tôi mỗi ngày, nó cho tôi niềm tin vào tình cảm của Đu Đu.. năm 12, bài vở như núi Phú Sỹ… chất đống chất đống… ngày nào tôi cũng học đến phờ phạc… cả Lo Lo nghịch ngợm mà cũng phải đi học đều đặn, ko dám cúp tiết, Hương Kim lại bảo vì cậu ấy yêu tôi.. whew……… yêu – hay vì việc học, thì đó cũng là chuyện tốt mà.. chúng tôi còn con đường phía trước rất dài.
Long ko thể mãi lêu lổng chơi bời, tôi ko thể mãi khờ khạo… mỗi ngày một lớn hơn lên.
“Xu à, mày lấy cho ông bộ cờ…”
ông nội yếu giọng gọi tôi, tôi bỏ vội chén cơm, chạy đi làm theo lời ông. tháng trước đi bệnh viện, bác sĩ bảo ông bị bệnh nặng.. mà tôi ko biết bệnh gì nữa…… mẹ và ba ko nói cho tôi nghe. tôi chỉ thấy ông ko còn khỏe để đi vòng vòng xóm…
“sao ông ko nghỉ?”
“Xu khờ đánh 1 ván với ông hen.”
“dạ…” tôi đánh rất thờ ơ vì nhiều tâm trạng, lo cho ông nội 1 phần, lo cho bài học, rồi nghĩ lung tung nữa.. nên thành ra thua rất nhanh.
“Xu Xu đánh càng ngày càng dở, trong khi thằng Đu Đu nó đánh tốt lên nhiều.”
“Đu Đu?? sao ông biết?? mấy tháng nay có gặp cậu ấy đâu”
“uhm……mày ko gặp nhưng ông gặp”
“hah?? ông gặp khi nào?”
“tuần trước nó vừa về thăm ông… lúc đó chỉ có mỗi ông ở nhà.”
“oh……. sao ông ko CHO CON BIẾT??” sorry, con hơi to tiếng…T___T tôi ko biết chuyện này… ko hề biết.. tuần trước.. tức là đã 5-6 ngày mà ông lại ko nói gì… tại sao??
“nó dặn ông ko nói, ông hứa rồi. mà giờ ông nói luôn… có khi ông ko còn sống thêm bao lâu”
“ông…nói bậy! ông mới 61 tuổi, người ta sống đến 100 tuổi áh!!”
“uh, 100 tuổi, Xu khờ của ông…mãi vẫn ko hết khờ…..”
“con hết khờ rồi T___T”
“hết khờ sao ko biết thằng Đu khờ nó thương mày?” hả?? Đu khờ? tên mới của Ca Ca^-^ thương con á?? uhm thì………………..con cũng ko rõ…………. cậu ấy khi này khi khác, có Chúa mới biết…
“hai đứa bây đều khờ…nó nghĩ nó ko bằng 2 thằng công tử kia.”
“2 thằng công tử??”
“thằng ốm nhách với thằng choai choai chứ ai.” đó là cách ông gọi Lãm và Long, ốm nhách với choai choai, T___T
“hôm qua…ông mơ thấy bà nội mày… bà nội mày rủ ông tuần sau đi du lịch…^-^…ông muốn gặp Đu Đu, mày gọi nó cho ông đi.”
“con ko gọi được, máy tắt suốt.”
“số này nè.”
ông nội chìa mảnh giấy nhỏ ghi dòng số điện thoại, có lẽ là của Đu Đu…cậu ấy đổi số ko cho tôi hay…
Đu Đu thích ông hơn con! -___-
“gọi làm chi hả ông?”
“chuyện đàn ông với nhau, mày hỏi làm gì… cứ làm như ông bảo”
…………… nhưng mãi đến đầu tuần sau, tôi mới gọi cho Đu Đu khi thấy ông ngày càng yếu dần, tôi nói gần như van xin cậu ấy… nỗi lo sợ làm tôi hoang mang, tôi đã ko nghe lời ông… lẽ ra tôi phải gọi Đu Đu sớm hơn. ba nói ông bị ung thư bao tử.
………tôi khóc suốt từ đêm qua khi biết chuyện………….
…………………………………………†?………………….
ông ơi…………. lúc Đu Đu tới là đã 10h đêm, cậu ấy chỉ mặc 1 cái áo thun phong phanh, trong sương đêm thế này…Sài Gòn cuối năm lại đổi khí lạnh.. tôi dường như chỉ muốn ôm lấy Đu Đu, sau 4 tháng trời ko gặp
ôm thật chặt… nhưng tôi ko làm được, chỉ siết chặt cạnh giường ông nội. chúng tôi nhìn nhau 1 lúc thì ông thều thào bảo
“Xu khờ ra ngòai đi..”
…… đó cũng là câu cuối cùng của ông nói với tôi.
……………ông đã theo bà đi du lịch……………bà ơi………….. sao bà lại rủ ông đi sớm thế??…………..con ghét bà quá………. khi ông mất, ông vẫn cố mang đôi dép đứt của bà…………
………………bà ko thấy sao….??bà ko thương ông sao hả bà??
ông ơi………………………………………†?………….
……………… lễ tang ông nội, diễn ra trong 3 ngày… gia đình bác hai ở quê cũng lên……….
Long và Lãm đến mỗi ngày, họ đều ở lại đến tận khuya.. ba tôi bảo các cậu ấy về vì còn phải học hành, nếu ko chắc họ sẽ ở suốt đêm.. như Đu Đu. tôi ko biết đã khóc bao nhiêu lít nước mắt, khóc đến ngày thứ hai thì ko còn nước mắt để mà khóc nữa.. mắt tôi cạn queo…
“khóc đi, Xu Xu.. vai tớ này..”
“cậu ko phải bảo tớ khóc trông buồn lắm à? giờ lại bảo tớ khóc”
“nhưng ko khóc mà mắt Xu như thế, tớ còn đau hơn.”
Long cúi đầu, nói buồn bã, cậu ấy dường như ko bao giờ giấu diếm cảm xúc thật của mình, ko biết nói an ủi là thế nào…chỉ ngồi cạnh bảo tôi hãy khóc đi…
“Xu Xu cầm cái này.. Long, mày đi mua đồ với tao chút”
Lãm đưa cho tôi 2 ổ bánh mì, và nói với Long sao lại đưa tôi 2 ổ bánh, tôi ko muốn ăn, 1 ổ còn ko nói gì 2 ổ..
“Đu Đu chưa ăn gì từ sáng, Xu đưa cậu ta đi..” dứt lời là Lãm kéo Long đi ngay, tôi nhìn ra ngòai cửa, Đu Đu đang ngồi sắp trái cây..
Lãm ghé tai cậu ấy nói gì đó..
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
20 chương
41 chương
36 chương
21 chương