“còn anh bạn cao ốm kia đâu rồi, kêu nó vào ăn luôn?” nghe bác hai nhắc, tôi mới tìm Lãm, quanh nhà trước nhà sau đều ko có, và cả cái ba lô của cậu, cũng biến mất.. “ah, Lãm phải ko, hồi nãy nó nói với anh là có việc đi trước, nhờ anh chuyển lời rồi.” “đi rồi áh??” anh Tiến gật đầu, tôi nhìn sang Long, cậu ấy xem ra cũng chẳng biết gì, nhưng thái độ lại tỏ ra thờ ơ.. sao La La đi mà ko chào tôi chứ.. ……………………… tôi mới về nhà bác được 5 ngày, thì đã có 2 anh bạn trai đến ở chung rồi.. ack… chuyện này sớm muộn gì ba cũng biết.. nhất là Long cũng đã xuống tận đây, chắc ba càng nổi trận lôi đình.. “chú…chú chảy máu…” tiếng bé Rơm làm tôi giật mình, quay ra nhìn Long, cậu ấy đang ôm bé Rơm ngồi trên ghế đá ngoài sân mũi Long đỏ lòm 2 dòng máu cam.. kinh quá… “cậu..chảy máu cam kìa!?” Long gật đầu và ngước mặt lên trời, tôi đi kiếm khăn giấy nhét vào 2 lỗ mũi của Long.. thì mới cầm máu được.. Rơm nhìn Lo Lo cười thích thú, tiếng cười của nó trong trẻo và giòn tan… thật đáng yêu… “này, ai cho cười ta hả??” giọng giả vờ nổi cáu, Long bế nó lên, cù vào nách làm con bé càng cười nức nẻ tôi cũng cười theo… bé Rơm ko chơi với Lãm suốt từ hôm trước, nó chỉ quanh quẩn với chị Oanh, dù rất thích bám lấy tôi khi tôi cho heo ăn, nhưng khi gặp Lãm, nó lại tỏ vẻ sợ sệt.. trái hẳn với Long, chỉ nửa ngày là con bé thích cậu ấy ko kém Đu Đu rồi.. có lẽ trông Lãm “lạnh” quá. mà nói ai xa, ngay cả tôi còn ít khi cười được lúc ở cạnh Lãm, nhưng lại thấy hồi hộp… …bồi hồi…xốn xang… khó tả T___T “Lãm đi đâu nhỉ? chắc về Vĩnh Long…cậu ấy bảo đi 2 tuần mà…” “tớ ko biết.” “hay cậu gọi thử cho Lãm xem, máy tớ ko có sóng.” “máy Xu ko có thì máy tớ có à?? vớ vẩn.” tự nhiên Long lại bực dọc khi tôi hỏi về Lãm, bạn thân của nhau mà lại thế.. hay cậu ấy khó chịu chuyện hôm qua đã nói, rằng tôi ko cho cậu ấy xuống mà lại để Lãm ghé? “tớ vào lấy điện thoại bàn gọi đây.” tôi chợt nhớ tới máy bàn trong nhà của bác hai, di động ko bắt sóng chứ điện thoại cố định thì sợ gì,hehe nhưng giọng Long nói hơi to.. “ko gọi nó ko được à?” “………” “bé Rơm nói xem có cần gọi chú Lãm ko?” “ko..” chỉ vài phút mà cậu ấy đã bỏ bùa sai khiến được con bé, nó lắc đầu nhẹ và xụ mặt vẻ ko thích… tay níu lấy tay tôi.. “đừng gọi chú Lãm…cô Xu Xu..” “phải goài. đừng gọi, cô Xu Xu!^-^” tay trái tôi bị Rơm nắm, tay phải thì Long nắm T___T 4 con mắt của họ nhìn tôi tha thiết!?! O___O “cậu sao vậy, Lãm là bạn thân của chúng ta mà..” “tóm lại là tớ ko thích. nó biết tớ ko thích nên mới bỏ đi.” “hả?” “trong 2 thằng thì phải có thằng chịu rút lui chứ..” tôi há hốc mồm khi Long nói 1 cách thản nhiên, như điều đó là điều mà cậu ấy đã đặt ra, phải là thế, ko ai thay đổi được.. “cậu nói gì?” “Ro Ro vào trong chơi nhé! chú phải nằm cho máu ko chảy ra!” Ro Ro là cách gọi Long vừa nghĩ ra và đặt cho Rơm, nó tỏ vẻ thích cái tên ấy, và ngoan ngoãn nghe theo.. đợi khi Rơm chạy khuất vào nhà, Long kéo mạnh tay phải tôi, để tôi ngồi xuống chỗ Rơm ban nãy. “sao cậu lúc nào cũng thích làm theo ý mình!” “đó là Trí Long. nếu khác đi thì đã ko phải là tôi rồi.” “nhưng cậu ko thèm để ý cảm nhận của người khác..” “cảm nhận của ai? có ai nói cho tôi đâu..!” mặc dù nói giọng tức khí nhưng mặt Long khá buồn, giống như 1 sự bất lực ko giải tỏa được.. tôi thôi ko hạnh họe trách móc cậu ấy, bởi suy cho cùng, Long cũng chẳng vui vẻ gì hơn bọn tôi. “thì cậu phải chịu suy nghĩ tìm hiểu…” “thằng Lãm… nó chỉ thích giữ tâm sự trong lòng, bảo tôi hiểu nó, thật là như thầy bói mù..” “…….” “mà tôi cũng biết rồi, nó thích Xu. nhưng nó ko dám giành với tôi. hay ko muốn.” “ko muốn giành?…” “Uh. Xu cũng thích nó đúng ko?” câu hỏi làm tôi nhớ chuyện nụ hôn hôm trước, nên mặt tôi đỏ lừng, tâm trạng cũng trở nên lộn xộn.. thích Lãm…? có … dĩ nhiên… nhưng… hình như….tôi ko rõ nó là tình cảm gì nữa.. có phải tình yêu ko? T________T “như thế thì đủ biết rồi. thằng Đu Đu vừa rời chiến cuộc thì lại bị thằng La La.” “tớ… Lãm.. cậu đừng hỏi chuyện đó được ko?” “Xu XU ko biết trong lòng mình có ai sao??” “trong lòng tớ có ai á?” “uh, như tớ nè, nhắm mắt lại là tớ thấy Xu Xu, mở ra cũng thấy Xu Xu, vắng 2 ngày thôi là chịu ko nổi rồi…” “tớ ko có ai như vậy hết.” ack.. ko biết nên vui hay mừng khi thú nhận điều đó, tôi thích Lãm, mà ngưỡng mộ Lãm thì đúng hơn, ở Lãm tóat ra cái điều gì đó mà bọn chúng tôi ko có… 1 sự điềm tĩnh và tinh tế.. nó làm tôi bị cuốn hút thực sự.. “ko có ai? trời…phù… ít ra ta vẫn còn cơ hội.” Long chắp tay làm vẻ tạ ơn trời, rồi thở cái phì, làm 1 trong 2 miếng khăn giấy trên mũi văng ra vào mặt tôi +____+ rồi nhăn răng ra cười.