Xu Thiên Dẫn

Chương 16

đoan dương vi ác ngũ độc xuất, điếu tình bạch ngạch phệ quỷ mị «Đoan Ngọ ngũ độc làm chuyện ác, rối bạch hổ cắn nuốt tà yêu » Hội đua thuyền rồng cuối cùng cũng đã kết thúc, bất quá trên bờ người xem náo nhiệt vẫn chưa tan hết. Lúc này trong không khí mơ hồ chui ra một mùi hôi tanh của cổ độc trùng, nhất định là có tà yêu lẫn vào đoàn người, mượn thân xác người để che lấp khí tức. Đáng tiếc, cho dù thủ thuật che mắt kẻ khác cao minh như thế nào, cũng không thoát khỏi mắt Tham Lang tinh quân giết yêu vô số. Ứng Long cũng không phải là không phát giác ra nhưng mà tựa như đang vui vẻ xem hội thuyền rồng, liền mặc kệ. Chỉ là bị người ta quấy nhiễu niềm vui, không khỏi thu lại dáng vẻ tươi cười vừa rồi, thần sắc mới vừa rồi rất khoan dung nay đã trở nên lành lạnh. Con ngươi mặc sắc co rút lại trong lúc đó hóa ra ánh kim chợt lóe qua. Hắn nhìn Thiên Xu liếc mắt: “Chắc mục đích chính là nguyên anh thân thể tinh quân a.” Có được nguyên anh đối với người tu tiên cũng sẽ tránh một đoạn đường dài khổ luyện, nếu có được nguyên anh sẽ thành bán tiên, chỉ là lúc này pháp lực chưa đủ, không thể phi tiên. Yêu quái nếu nhân cơ hội nuốt được nguyên anh tựa như kim đan, không tốn thời gian thừa thải để tu luyện thêm, yêu lực nhất định sẽ tiến xa. Thiên Xu mượn thân thể phàm mà sống, không có ý để lộ thân phận, vì vậy bên người luôn thu liễm tiên khí, người ở bên ngoài nhìn vào bất quá chỉ thấy một thân phàm bán tiên có nguyên anh. Mà bên cạnh hắn Ứng Long lại cố tình thu liễm long tức, miễn cho dọa đến con người mà quan trọng nhất là khỏi quấy nhiễu đến hứng thú dạo chơi, vì vậy yêu quái mới có thể lớn mật làm càn như vậy. Dĩ nhiên với khả năng của hai người hắn, căn bản chẳng đáng ra tay, chỉ là… Thiên Xu nhớ đám trẻ cầm đống lê rời đi kia. “Nơi này không tiện ra tay.” Nói xong đi đầu xoay người, đi đến vùng núi hoang. Phương Nam đất đai màu mỡ, bốn mùa theo chu kì, có dãy núi cao xanh ngát một màu bao phủ, cây cối rậm rạp xanh um tùm hầu như che đi ánh mặt trời chói chang. Hai người rời khỏi thị trấn, không bao lâu liền vào trong rừng rậm. Tà khí lúc trước thủy chung theo đuôi không tiêu tan, xem ra xác thực nhìn trúng nguyên anh trên người Thiên Xu. Càng đi sâu vào núi, không chút thu liễm chân dẫm mạnh tiến gần, giữa sườn núi ngay cả một cái bóng tiều phu đốn củi cũng không thấy, Thiên Xu lúc này mới dừng lại cước bộ. Vừa mới dừng bước, tà yêu theo đuôi phía sau tới dĩ nhiên kiềm chế không được nữa rồi, “Sưu —— sưu ——” năm cái bóng toán loạn bay ra, vây quanh hai người bọn hắn. Chỉ thấy năm người này đầu nhọn trán hẹp, là điển hình loài nhãn xà, trên người mang theo một mùi vị tanh hôi của cổ độc. Ứng Long quét bọn họ liếc mắt một cái, hứng thú hoàn toàn biến mất, hắn tay đáp trên vai Thiên Xu, tựa hồ tương đối thân mật, ghé sát vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Bản tọa xưa nay không thích nuốt chững độc vật, lúc này không thể làm gì khác hơn là làm phiền tinh quân.” Thiên Xu từ chối cho ý kiến. Ứng Long nói xong khoanh tay bỏ đi, dự định tìm một chỗ đẹp thoáng đãng ngồi xem, mấy người kia thấy hắn tự cao tự đại, khi bọn hắn toàn bộ không đem bọn họ để vào mắt, người dẫn đầu là một nam nhân gầy gò cao lớn, kêu lên: “Thật to gan!!” Hắn quát một tiếng, ý để ra hiệu cho đồng loại tiến lên ngăn cản, mắt thấy Ứng Long đã đi tới một gốc cây đại thụ xù xì mà ba người ôm không hết, tảng lá che cả bầu trời, trên dưới quan sát, xem ra có chút thoả mãn. “Bích Phệ.” Trầm giọng gọi, đột nhiên hư không xé rách, một đạo ngân quang phá không hiện ra, mắt thường thấy không rõ lắm tốc độ xoay vòng cực kỳ thần tốc này, lượn vài vòng qua lại, thình lình giữa không trung xuất hiện một vòng tròn lửa, sau đó nhẹ nhàng từ trên bầu trời đáp xuống, ngoan hiền nằm trong tay trái Ứng Long. Tốc độ xoay tròn chậm lại, có thể thấy thật rõ ràng hai vật hình mặt trăng, lưỡi dao màu bạc mang theo ánh lửa rực sáng, vô cùng tráng lệ không gì sánh được. “Ca ca ca ——” một trận rít nhỏ đang đến gần chậm rãi truyền vào trong tai, Ứng Long trước thân cây che trời nhẹ nhàng ngiêng nghiêng, sau đó… ‘Ầm ầm!!” Một tiếng nổ lớn, một ngọn cây bị chặt đứt ngang ngửa, trong nháy xuống rơi sụp xuống đất. Bụi bặm tung tóe, vị long đế huyền y kia khẽ vỗ vỗ lớp cát bụi dính trên tay áo, nhíu mày nói: “Bích Phệ, ngươi rất thô lỗ.” Thần binh không nói nên lời, nhưng mà vẻ mặt đắc ý mới vừa rồi, thêm đó tư thái xoay tròn nhìn như đường hoàng trong không trung cực kỳ tuyệt đẹp chợt bị kiềm lại, lập tức phát sinh âm thanh đinh tai, tựa hồ rất bất mãn, vô cùng ủy khuất. Ứng Long cười khẽ, áo bào vung lên: “Trở lại.” Khẽ quát nhẹ một tiếng, ngân quang lượn vòng trong nháy mắt phá vỡ mà vào hư không, tiêu thất vô hình. Ứng Long xoay người nhấc áo bào lên, phóng khoáng ngồi xuống, khí thế tôn uy, phảng phất dưới thân cũng không phải là rể cây to mà là ngai vàng hoàng kim đẹp đẽ quý giá. Thần binh như vậy, chẳng hay người vừa khống chế là thần thánh phương nào?! Mấy con yêu quái lúc này không dám tiến lên, nhưng mà thấy Ứng Long ngồi ở chỗ kia hoàn toàn không hề động nên trong lòng khẽ động, không khỏi hai mặt nhìn nhau, tuy nói có một nhân vật như vậy đang ngồi một bên thực sự nguy hiểm lấy vật chẳng dễ dàng, nhưng trước mắt có một bán tiên tu luyện được nguyên anh, thực sự quá mê hoặc! Chỉ cần ăn cái thân thể nguyên anh này, tu vi không chỉ cao bình thường… mà còn có khả năng phi thăng gấp trăm lần, thậm chí có thể phá bỏ thân yêu lên hàng tiên nhân! Tham lam bị dục vọng che mắt bọn họ không hề do dự, một lần nữa vây khốn thương y nam tử còn đang đứng ở tại chỗ. Đường nhìn băng lãnh rơi vào trên người yêu quái đầu đàn: “Các hạ muốn như thế nào?” Trong nháy mắt đối phương phảng phất có loại cảm giác bị xuyên thủng tất cả, cả người nổi lên tầng da gà, nhưng mà đối mặt với dục vọng mãnh liệt, yêu quái này dĩ nhiên cố chống đỡ nỗi khiếp đảm trong người. Tham Lam nhìn chằm chằm yêu quái thèm nhỏ dãi nguyên anh trước mặt, không để ý yêu thái từ trong miệng phun ra cái lưỡi dài nhọn: ” Trong người có nguyên anh, có thể tăng công lực gấp trăm lần… Ha ha… Chỉ có thể trách ngươi vận khí không tốt, rơi vào trong tay năm huynh đệ chúng ta mà thôi!” Những kẻ còn lại cũng cười rộ lên, vốn khuôn mặt đã cực xấu lại còn vặn vẹo khó coi, hiện ra yêu dung cổ quái kinh khủng cực kỳ xấu xí. Nếu đổi lại là người thường đã sớm bị dọa ngất.Đáng tiếc trước mặt vị này cũng không phải là người thường, thân rắn đầu chim, thân hổ người quái vật, Thiên Xu thấy nhiều lắm, cũng… Giết nhiều lắm. Mắt phượng rét lạnh hời hợt đảo qua ở năm con yêu trước mặt. “Thanh xà. Bò cạp. Rết. Nhện. Cóc.” Mỗi từ một người, liền thông cáo ra chân thân, nhất thời khiến cho năm yêu lại càng hoảng sợ, bọn họ tu luyện độc yêu ngàn năm, thuật biến hóa có thể nói là xuất thần nhập hóa, cho dù là đạo sĩ chuyên trừ yêu cũng không có khả năng nhìn thấy biến hóa của bọn họ, nhưng mà nam nhân trước mặt này, cư nhiên dễ dàng nhìn rõ ràng chính xác thân phận của bọn họ?! Hắn rốt cuộc… là người ra sao?! “Tháng năm tiết Đoan Ngọ, hiên ngang xuất hiện giữa đường, xuất ra ngũ độc. Các ngươi chờ thời cơ làm chuyện xấu, tham vọng tàn sát, muốn làm việc ác phi tiên, tội ác tày trời, thiên lý khó tha.” Thanh âm nghiêm khắc nói năng có khí phách, thiên quy lành lạnh, nếu có người phạm, kiên quyết giết sạch không tha. “Ngươi, ngươi… Là ai?!” Lúc này xà yêu đầu đàn dĩ nhiên cảm thấy không ổn. Đối phương nhưng không có trả lời. Trong không khí chỉ có một dòng khí đang lưu chuyển. Trên tay thương y nam tử, gió từ từ xoay tròn, đột ngột từ mặt đất mọc lên thương thanh, gió nhẹ lướt qua ống tay áo của hắn. Rõ ràng không có thấy trong tay hắn có bất luận cái binh khí gì, năm độc yêu lại song song cảm nhận được cái lạnh lẽo rét buốc đến tận xương tủy, phảng phất sớm có vô số lưỡi dao sắc bén kề cận trong không trung, mũi kiếm sắc bén bốn phương tám hướng chỉa về phía bọn họ. Không thể trốn. Cũng… cũng không có chỗ nào trốn. Năm yêu độc vốn cũng là yêu quái sống hơn ngàn năm, mắt thấy tình thế không đúng, rết yêu cùng cóc yêu hai cái mồm mở thật lớn, song song phun ra hai cổ khói độc, khói độc này tanh hôi khó ngửi, có thể làm cho chỗ cây cỏ tiếp xúc chết héo, hơi khí trong giây lát hóa thành khí độc, côn trùng trong rừng kêu vang lập tức cắt đứt, chim chóc đậu trên cành cây đều rơi xuống đất. Trong rừng cây một mảnh sương mù, con người trong vòng mười bước khó phân biệt phương hướng. Con nhện yêu nhân cơ hội hiện ra nguyên hình, há mồm phun ra tơ nhện, sợi tơ tằm chứa nọc độc màu trắng quấn lên Thiên Xu, như cái kén cuộn quanh người kín không kẽ hở. Bò cạp yêu thi triển pháp thuật bắn ra vô số chất độc, đều phun trên kén tằm, rậm rạp. Tháng năm phun độc, năm yêu tác loạn. Ngày năm tháng năm là thời điểm làm chuyện ác, tội ác của ngũ độc, càng làm cho con người sợ sệt, huống chi mấy yên vật này là tu luyện ngàn năm mà thành yêu, chất độc càng không phải loại tầm thường, chỉ cần tiếp xúc, cả người lẫn vật hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Tứ yêu phun nọc độc một cách tự tin, bọn họ liên thủ tấn công kẻ địch, mặc dù là tiên nhân đắc đạo cũng khó chống đỡ, huống chi trước mắt kẻ này bất quá chỉ là một kẻ phàm tu tục tử tu luyện nguyên anh, một thân bán tiên? Nhìn thấy đối phương thoáng cái liền bị bọn họ chế trụ, không khỏi lộ vẻ sắc mặt vui mừng, đi tới vây quanh. Nhện yêu quấn như một con nhím, cho dù không bị tơ nhện bên trong đè chết, tất nhiên cũng sẽ bị độc bò cạp giết chết. “Ha ha… Thật là nói khoác mà không biết ngượng!! Ha ha…!” “Ăn thân thể chứa nguyên anh này, huynh đệ chúng ta là có thể tu thành yêu tiên!!” Bò cạp yêu trong mắt đã hiện lên tia nôn nóng: “Với khả năng của huynh đệ bọn ta, nói không chừng có thể đánh bại yêu đế, xưng hùng yêu vực, chẳng phải rất không thuận tiện sao?!” “Ha ha… A?” Thanh yêu xà có chút kỳ quái nhìn bò cạp yêu. Bò cạp còn đang cười ha ha, nhưng… Trên cái cổ hắn thế nhưng tách rời khỏi thân thể, một dòng màu tươi nhỏ không thể nhận ra xuất hiện từ trên cổ, lúc hắn cười rung động mà dần dần lìa ra. Tiếng cười vừa cất lên đã bị đứt đoạn, con bò cạp yêu tròng mắt trừng lớn, cái cổ phun ra máu tươi, “Phốc ——” một cổ tanh hôi màu đen từ không trung phun ra, hình người dường như bọc trong một túi da lùi ra rơi xuống đất, trong khoảnh khắc hắc khí tan hết, còn lại thi thể bò cạp bị chặt đứt thành hai khối. “Phốc ——” “Phốc ——” “Phốc ——” liên tiếp ba tiếng, thanh yêu xà sợ hãi vô cùng nhìn nhện yêu, rết yêu, cóc yêu giống như tình cảnh của bò cạp yêu, nguyên yêu bị phá hủy, hiện ra chân thân, toàn bộ trở thành hai đoạn thi thể côn trùng sâu bọ. Lại ngẩng đầu nhìn lên, nhưng thấy nhền nhện nứt da, kim quang từ vết rạn phụt ra, nghe được là có tiêng vỏ cứng vỡ vụn, kén bị đứt vụn, thanh y thần nhân còn đang đứng tại chỗ, lông tóc vô thương, một đôi mắt phượng lạnh lùng đảo qua bốn cổ thi thể yêu vật trên mặt đất. Chỉ ra tay trong nháy mắt, tứ yêu liền chết vật vã. Thanh xà yêu lùi lại mấy bước, cả người run: “Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai?!” “Tham Lang.” Thanh yêu xà nghe vậy hoảng hốt. Bách yêu trong thiên hạ, ai chẳng biết sát tinh lục yêu, tên Tham Lang tinh quân? Xông vào hắn có thể nói là tự chui đầu vào lưới, thanh yêu xà cũng không muốn mất đi nguyên anh tu luyện khổ cực, tât nhiên sẽ chạy trối chết rồi! Nhìn chung quanh, bỗng nhiên khóe mắt lướt qua huyền bào nam nhân đang ngồi một bên. Nam nhân chẳng biết thân phận này, cùng Tham Lang tinh quân chung một đường, chắc là bạn đồng hành của hắn, nếu là kèm hắn một bên, Tham Lang tinh quân tất nhiên phải e ngại! Binh khí người này tuy nói có chút cổ quái, nhưng mà dù thế nào, cũng không có khả năng khó đối phó hơn so với Tham Lang! Chủ ý đã quyết, thanh yêu xà chợt nhảy lên, đột nhiên xoay người đánh về phía Ứng Long. Ứng Long tự nhiên thấy ánh mắt thanh xà không có ý tốt, hắn thật không có ngay lập tức xuất thủ, chỉ là nhìn thoáng qua Thiên Xu, đã thấy vừa rồi Bàn Cổ diệt tứ yêu của tinh quân chính là đã thu hồi lại. “Thật vô tình…” Ứng Long vươn tay cười khẽ. Ngay khi kịch độc lóe ra, cái miệng độc hại sắp chạm đến mặt hắn, trong nháy mắt một đạo thanh ảnh từ trong lòng Ứng Long gào thét đập ra! Thanh yêu xà không kịp tránh né, chỉ cảm thấy cái cổ rất đau xót, bên tai nghe được âm thanh “Răng rắc!!” Có tiếng xương cốt vỡ vụn, bị ném trên mặt đất, một cước hung hăng dẫm nát ngực, hầu như khiến hắn ngừng thở tại chỗ. Một tiếng hổ gầm làm chấn động cả khu rừng, nhưng thấy chân nó đang dẫm nát trên người thanh yêu xà, là bạch hổ đôi mắt tinh ranh!! Mãnh hổ thân hình cực đại, cường hãn hung ác, một thân lông trắng như tuyết, hoa văn lốm đốm màu đen loang lổ đan vào nhau, cái đuôi dài như một cây côn, trên trán có một cái bớt màu xanh đậm nổi bật giữa bộ lông cực kỳ bắt mắt. Không biết con hổ từ đâu biến hóa ra, trông cực kỳ to lớn dẫm nát thanh xà, tựa như lúc săn con mồi mỗi khi đắc ý dào dạt miệng liếm liếm, tựa hồ đúng là tư vị tinh huyết này phi thường ngon miệng. Bất quá con cọp cũng không có lập tức một ngụm cắn chết thanh yêu xà, xác định con mồi trọng thương không có cách nào bỏ chạy, liền quay mông trở về, ngoan ngoãn nằm úp bên cạnh Ứng Long. Ứng Long hơi nghiêng người tựa ở trên thân hổ, vị vua bách thú lúc này y hệt như ghế nằm, bàn tay vươn tới đầu con hổ, giông như đang đùa bỡn bộ lông mềm mại trắng mịn của mèo nhỏ, con hổ hung mãnh cư nhiên mặc cho người kia đùa bỡn, thậm chí cất giọng “lầm bầm làu bàu” âm thanh nức nở nghẹn ngào. “… Ngươi… Ngươi… Các ngươi…” Thanh yêu xà trên mặt đất không thể động đậy, trợn to mắt nhìn nam nhân huyền bào trước mắt đang dựa trên người con cọp. Ứng Long lúc này nhẹ nhàng quay đầu lai, nhìn về phía thanh yêu xà, khí tức dày dần dần bốc lên, con ngươi đen như mực hóa sắc kim, bàn tay vuốt ve đầu hổ ẩn hiện lớp vảy tím! Thanh xà yêu nhãn lực kém, lúc này dĩ nhiên biết rõ thân phận đối phương. “Long quân tha mạng… Tha mạng… Tiểu yêu có mắt không tròng… Mạo phạm long quân… Cầu… Cầu long quân tha mạng…” “Bản tọa ly khai phương Nam đã hai nghìn năm.” Ứng Long chậm rãi đứng dậy, cước bộ thong thả đi tới trước người thanh yêu xà, huyền trường bào nhẹ nhàng tung mình theo gió, hài đá vào mặt yêu quái sau đó hơi nâng đầu nó lên. “Các ngươi những … tiểu độc trùng này bất quá đạo hạnh chỉ có ngàn năm, không thấy qua bản tọa, cũng không thể trách.” Ở phía sau Ứng Long, đôi mắt tinh ranh của hổ thoáng qua liếc lại hệt như chuông đồng, đang rục rịch, đến khi làm cho thanh xà yêu sợ đến cả người như nhũn ra, chỉ là Ứng Long tựa hồ không có ý trách tội, trong lòng không khỏi sợ hãi thay cho tia sống vụt lóe mong manh của chính mình. “Đáng tiếc quấy nhiễu hưng trí của bản tọa cũng là tội không thể tha thứ.” Phút chốc hổ gầm như sấm, thanh xà yêu ngay cả hừ cũng không kịp hừ một tiếng, chỉ ở trong nháy mắt đã bị xé nát, thịt nát xương tan. Trong làn khí độc, Long vương huyền bào khoanh tay mà đứng, dáng vẻ ung dung, trước người là… là con hổ dũng mãnh nằm sấp trên mặt đất, móng vuốt bên dưới đang giải quyết phần thịt còn lại của chân tay bị nát, con hổ “Táp táp” nhấm nuốt thi thể yêu thú dưới mặt đất, phảng phất hệt như mỹ vị không gì sánh được. Nhìn thấy tình cảnh này, thực sự khiến người ta lông tơ dựng đứng sởn gai óc. Nếu đổi lại là tiên nhân khác lúc này dĩ nhiên bắt đầu ồn ào tung hô “Thượng đế có tấm lòng cao cả”, bày ra tư thái như điềm may xuất hiện trong ngày tận thế, chỉ trích không cần giết chóc. Nhưng mà Thiên Xu toàn bộ không chỗ nào phát giác, thờ ơ lạnh nhạt, yêu quái bị giết không một vạn cũng có tám ngàn, chết chính là chết, hồn phi phách tán bất quá chỉ còn lại một túi da, bị hư thối hay bị ăn sạch sẽ, vốn cũng không khác biệt gì lắm. Chỉ là hắn nhìn qua vật kia đang nhắm nháp yêu thú nhưng vẫn không buông tha cho, vẫn đang liếm miệng, nhíu mày nói: “Bản quân vẫn chưa đáp ứng trao đổi.” Vạt áo bào khẽ vung, cao giọng, “Trở về.” Con cọp chợt hóa thành một vật màu xanh, nằm trong tay Thiên Xu. Mắt thấy trên tay Thiên Xu, một vật nho nhỏ an ổn nằm đó. Chính là hổ xanh trên cây ngải mà con người tự tay làm ra, là vật mà bé con trước đó cầm trên tay. Hình hổ trong lòng con người vốn là vật tinh khiết, là vua của muông thú có khả năng áp chế tà yêu, có vẻ hơi quỷ mị. Tiết Đoan Ngọ, con người cầu mong tránh độc, thường treo hình hổ, hoặc cắt giấy hình hổ đính trên cây ngải, đeo trên lọn tóc cho bằng hữu người thân, dĩ nhiên là dùng để trừ tà. Hôm nay Ứng Long từ hình hổ trên cây ngả, xuất hóa thần thú, ngũ độc yêu này làm sao có thể chống lại? Thiên Xu đem vật ấy cất trong lòng. “Vật ấy là do người khác tặng cho, không tiện trao đổi. Vật thiếu Long vương, ngày khác xin trả lại thỏa đáng.” Ứng Long không có bỏ qua động tác này của hắn vốn dĩ mang theo một tia cẩn thận cùng với quý trọng, trong mắt tiếu ý càng sâu. Thiên Xu lúc này ngẩng đầu nhìn cánh rừng bị khí độc tàn sát bừa bãi: “Ngũ độc yêu đã trừ bỏ, nhưng vừa rồi chúng vừa mới nhả ra khí độc gây hại cho con người.” Hắn thế nhưng chưa thi triển thuật pháp, chỉ là nhìn về phía Ứng Long. “Long vương vốn dĩ được con người cung phụng, nói vậy sẽ không thờ ơ đứng nhìn.” Ứng Long hơi kinh ngạc, ngay sau đó xuất hiện một tia nghiền ngẫm. Trong con ngươi kim sắc nhấc lên một mạt tiếu ý, thêm một tia biến hóa. 《 Nam Việt ký 》 có ghi lại: tháng Năm, gió nhẹ mây bay, mặt trời rực rỡ chợt tan, sấm chớp đầy trời, mưa to ngày đêm không dứt, phía sau núi nước chảy hóa đen, Long vương phục yêu, diệt trừ yêu nghiệt.