Trận bệnh này dường như lấy mạng của hắn. Mẫu hậu và Âu Dương Hồng Ngọc vẫn trông chừng hắn, sợ hắn cứ như vậy mà buông tay khòi chốn nhân gian. Mỗi ngày Thái y đều sắc rất nhiều thuốc cho hắn uống. Âu Dương Hồng Ngọc và mẫu hậu đều cố gắng dỗ hắn uống hết. Hắn không muốn uống thuốc. Có lẽ bọn họ không biết rằng nơi này tất cả đều tràn ngập hương vị của Minh Nguyệt. Đến ngay cả chén thuốc đắng ngắt cũng như vậy, hắn đắm chìm vào quá khứ cùng nàng mà không thể thoát ra… Mỗi lần hắn nhìn thấy Âu Dương Hồng Ngọc hai mắt đẫm lệ bưng bát thuốc quỳ gối bên cạnh hắn, hắn đều cảm thấy bọn họ đáng thương như nhau. Tuy rằng hắn chưa từng để ý rằng hắn sẽ làm các nàng tổn thương nhưng bộ dáng của nàng khiến hắn nghĩ tới chính bản thân mình. Hắn cũng từng ở bên Minh Nguyệt như vậy, cần thận dỗ nàng uống thuốc. Nhắm mắt lại, không muốn nhớ lại về nàng nữa. Dù sao nàng đã nhẫn tâm rời bỏ hắn. Nhưng hắn vẫn không thể khắc chế được, hắn ngồi dậy, bưng chén thuốc trong tay Âu Dương Hồng Ngọc uống cạn sạch, sai nàng đi ra ngoài rồi sau đó tiếp tục nhốt mình trong kí ức cùng Minh Nguyệt. Nhớ nhung là một loại độc dược có thể xâm chiếm lục phủ ngũ tạng của con người, không lúc nào ngừng đảo lộn tâm hồn hắn. Dù hắn muốn im lặng, hắn muốn quên nhưng những thứ đó dường như đã khắc sâu trong lòng hắn… Nước mắt của mẫu hậu khiến hắn cảm thấy áy náy nhưng hắn lại không có thừa sức lực để nói những tâm tình của mình với bà. Minh Nguyệt đi rồi, dường như đã hủy diệt mọi thứ của hắn nhưng khi hắn biết mình còn chưa thực sự tuyệt vọng thì hắn cũng không bài xích những chén thuốc cay đắng này. Bởi vì hắn muốn thấy nàng, hắn không muốn khi nàng trở về sẽ thấy hắn suy sụp như vậy. Có lẽ là nhìn ra sự thay đổi của hắn, mẫu hậu cũng dần an tâm, không còn mệt mỏi như trước. Nhưng hắn vẫn có thể nhận ra sự lo âu trong lòng bà bởi vì tóc bà ngày càng bạc trắng. Mỗi ngày càng thêm già nua. Hắn biết đó là vì sao. Hắn và Tam đệ đều đã làm mẫu hậu nát tim… Sau khi Minh Nguyệt rời đi, chứng ho ra máu của Tam đệ không có biến chuyển tốt thậm chí càng lúc càng nghiêm trọng. Hắn không hiểu vì sao mỗi khi nghe ám vệ báo bệnh trạng của Tam đệ với hắn, hắn không miễn cưỡng cười lạnh nữa. Vì sao dù nàng đi rồi mà vẫn còn những người nhớ thương nàng như vậy? Vì sao nàng không thể hoàn toàn thuộc về riêng hắn? Vì sao ngay cả nhớ nàng cũng không chỉ có một mình hắn? Hắn cùi đầu, nhìn tấu chương hỗn loạn trong tay, mạnh mẽ ném toàn bộ tấu chương đi. Đột nhiên hắn hận chính mình, hận mình vì sao lại yêu thương một nữ tử đến như vậy, vì sao lại vì nàng mà tự biến mình thành cái xác không hồn như thế… Quên đi bản thân đã xem qua bao nhiêu tư liệu, cuối cùng hắn đã tìm được cách tìm lại nàng. Nhưng cách này thật buồn cười, buồn cười đến nỗi khiến hắn phẫn nộ mà đập phá Ngự thư phòng. Nhưng hắn vẫn giữ lại khối phượng bội nàng để lại, dùng máu ở ngực mình nhỏ lên đó. Sau đó lại dùng chủy thủ cắt đi khối ấn ký hình rồng trên ngực hắn, hợp chúng thành một. Nghe nói, nàng ở một thời đại khác sẽ đi tới cung điện của hắn thì máu của hắn có thể dẫn nàng tìm về với ngọc bội long phượng. Hắn có thể nghịch chuyển thời không, một lần nữa dẫn nàng trở về. Nhưng cơ hội rất nhỏ, nhỏ đến nỗi hắn nghĩ cho dù chờ đợi một trăm năm cũng không thể thực hiện. Nhưng hắn vẫn làm như vậy, bởi vì hắn nhớ nàng, thật sự nhớ nàng… Hắn tự nhốt bản thân trong Ngự thư phòng khiến người khác nghĩ hắn hóa điên. Hắn tìm đọc tất cả bút ký của Thái tổ để lại, muốn tìm thêm những manh mối khác từ đó nhưng không tìm được gì về nàng. Tình cờ hắn tìm ra được một chuyện đáng châm chọc nhất, đó là lời nguyền của Hà Thanh Uyển trước khi bị Thái tổ giết chết: “Ngươi vì có được nàng mà giết ta, ta hận ngươi. Ngự Húc, ta nguyền rủa ngươi đời đời kiếp kiếp sẽ không có được tình yêu thực sự, ta nguyền rủa ngươi” Nguyền rủa… một nữ nhân sắp chết đau đớn rít gào với hắn. hắn nhìn chữ viết đỏ tươi trên trang giấy đã ố vàng, đột nhiên khẽ cười lạnh. Thử hỏi, cả đời này hắn đã phụ bao nhiêu nữ tử? Thử hỏi trong hoàng cung này có bao nhiêu nữ tử đã chết, có ai trước khi chết không nguyền rủa hắn? Nếu như vậy thì hắn có thể gặp lại nàng sao? Còn có thể gặp lại sao? Hắn nhắm mắt, run run giở qua trang khác, định xem tiếp thì lại thấy một đoạn chữ ghê người: - Nếu là dung mạo của nàng hấp dẫn ngươi, kiếp sau ta nguyện sẽ giống nàng, nguyện ý dùng dung mạo của nàng đi theo ngươi, hầu hạ ngươi nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi… Lòng cả kinh khiến hắn đánh đổ nến trên bản. Quyển sách trước mắt trong nháy mắt bốc cháy. Trong ánh lửa xanh lét, hắn dường như thấy được bi kịch mấy trăm năm trước. Một nữ nhân xinh đẹp dịu dàng nằm trong vũng máu, đôi mắt tuyệt vọng vẫn thâm tình nhìn người lạnh lùng dùng thanh chủy thủ sắc bén đâm vào ngực nàng, đôi môi đỏ mọng cười đau đớn, máu theo khóe miệng rơi xuống, nói ra những lời nguyền rủa hắn… Một khắc đó, hắn nghĩ tới Như Nguyệt, nghĩ tới nụ cười hồn nhiên và ánh mắt không oán không hận và ấn ký hình phượng trên người nàng, cả dung mạo giống Minh Nguyệt Quý phi của nàng. Thì ra hắn chưa bao giờ thoát khỏi định mênh. Mà Thái tổ cũng biết tương lai sẽ phải chịu những lời nguyền rủa này thì sao lại bắt hắn thừa nhận những nỗi đau này? Hắn đột nhiên muốn đi giết Như Nguyệt nhưng hắn biết những điều này không phải là nàng sai. Năm đó Thái tổ vì có được Minh Nguyệt Quý phi mà không tiếc giết đi Hà Thanh Uyển vô tội. Hắn vì người hắn yêu mà hy sinh người yêu hắn. Đó có lẽ chính là tội nghiệt. Kiếp này hắn lại lợi dụng Như Nguyệt. Có lẽ nợ vay, cho dù chuyển thế luân hồi cũng phải trả nợ… Từ ngày bắt đầu bố trí mọi thứ, hắn bức bách bản thân phải bình tĩnh chờ đợi. Hắn biết có lẽ sẽ phải đợi một năm thậm chí là mười, hai mươi năm hoặc là… tới khi chết. Nhưng hắn biết, nhất định nàng sẽ trở về. Thật ra chờ đợi cũng không đáng sợ, điều đáng sợ là không biết phải chờ đợi đến bao giờ. Hắn không biết sẽ là bao lâu nhưng từ ngày đó, hắn sai Tần An xây một tòa cung điện bên cạnh Tẩm tâm cung. Trong cung điện đó không có gì hết, chỉ để một chiếc lồng chim bằng vàng cực lớn. Hắn điên cuồng suy nghĩ rằng chỉ có giam giữ nàng lại thì nàng mới rời đi. Bởi với hắn mà nói, nàng như một cánh chim, sẽ bay đến bên hắn rồi cũng sẽ bay đi không thấy bóng dáng. Hắn ngồi trong Ngự thư phòng, ngày ngày phê duyệt tấu sớ, dùng chính sự chồng chất để chôn vùi đi cảm giác mòn mỏi đợi chờ. Nhưng đến khi hắn sắp quên đi lí do để tồn tại thì Tần An lại chạy tới nói cho hắn rằng, Tiêu Đồng mấy lần tự tử không thành… Có một vết thương ẩn sâu trong đáy lòng, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng là chỉ cần nhẹ chạm vào sẽ khiến người đau đến chết đi sống lại. Nhưng nỗi đau của hắn nhạy cảm đến nỗi chỉ cần nghe đến tên người có liên quan đến nàng thì sẽ bị vỡ ra, đau đớn vô cùng. Hắn buông bút, yên lặng nhìn ra cửa sổ. Trong lòng thầm cân nhắc giá trị của Tiêu Đồng. Nàng từng ba lần bảy lượt muốn mang Minh Nguyệt rời khỏi hắn. Nàng đáng chết, hắn muốn giết nàng. Nhưng nàng lại là người thân thích duy nhất nơi đây của Minh Nguyệt, nếu Minh Nguyệt trở về, phát hiện ra hắn giết Tiêu Đồng thì nàng sẽ đối với hắn ra sao? Sẽ hận hắn hay sẽ vì Tiêu Đồng mà ám sát hắn để báo thù cho Tiêu Đồng như Tiêu Đồng ám sát hắn vậy. Nghĩ đến nàng sẽ hận hắn, lòng hắn đột nhiên bối rối. Nàng không thích gì cả, chỉ riêng đối xử với Tiêu Đồng là vô cùng tốt. Cho nên hắn muốn giữ Tiêu Đồng lại, nếu nàng trở về nhìn thấy Tiêu Đồng, nhất định sẽ thấy rất vui vẻ. Có lẽ hắn còn có thể nhìn thấy nàng mỉm cười, nhìn thấy nàng vui vẻ… Nàng ở bên hắn, chưa từng thật tình tươi cười… Nhưng Tiêu Đồng đã 17, dựa theo quy củ trong cung, cung nữ 20 tuổi có thể xuất cung lập gia đình. Nhắm mắt lại, hắn đứng trước cửa số gió lạnh thổi, đột nhiên nghĩ ra một cách giữ Tiêu Đồng lại. Vì thế hắn lập tức gọi Tần An nói: - Ghi tên Tiêu Đồng vào sổ thị tẩm, ngày mai sắc phong ngự nữ, ban thưởng họ Mộc, an trí trong đại lao trong cung, áo cơm do ngươi tự mình giám sát. Tần An không hiểu gì, khó hiểu nhìn hắn, lo lắng nói: - Ý Hoàng thượng là… muốn chiêu tẩm Tiêu Đồng cô cô sao? Nói xong cúi đầu, thần sắc ưu thương. Hắn lạnh lùng cười, biết Tần An lo lắng điều gì. Hắn đã nửa năm rồi chưa chạm vào nữ nhân. Chuyện này với hắn kì thật không có gì nhưng từ sau khi Minh Nguyệt tiến cung, mỗi đêm hắn đều nghỉ lại Ngưng tuyết cung. Cực đoan như vậy quá không bình thường. Hắn nhắm mắt lại, nói thẳng: - Trẫm muốn giữ nàng lại để khi Minh Nguyệt trở về, nàng sẽ không thấy cô đơn. Tần An ngẩn ra rồi sau đó cúi thấp đầu. Hắn biết những lời này của mình như những lời điên rồ. Bởi vì Minh Nguyệt đã chết. Hắn phái người vớt thi thể nàng suốt ba tháng ròng rã mà không có chút tin tức. Nhưng hắn vẫn đợi nàng trở về. Hắn chờ đợi như vậy khiến mọi người trong cung hoảng sợ. Nhưng hắn không có cách nào che dấu sự mong ngóng nàng vì hắn đợi đã nửa năm, đợi đến tim như bị nghiền nát. Đông qua xuân lại, năm tháng không dấu vết, trôi nhanh vô cùng. Mỗi ngày hắn đều yên lặng tính thời gian, nhìn từng nén nhang cháy rụi, yên lặng nhìn thời gian phủ mờ cuộc đời hắn, chờ đợi nàng trở vể. Mọi thứ bên cạnh không thay đổi, hắn chỉ cảm giác bản thân càng ngày càng lạnh lùng, trỗng rỗng. Trong Tẩm tâm cung, hắn đã quen cô đơn gặm nhấm nỗi đau mất nàng. Mỗi một góc tối đều bao vây lấy hắn, không cho hắn trốn thoát. Hắn không biết nỗi đau này còn kéo dài tới khi nào. Mỗi ngày khi tỉnh lại, hắn đều cảm giác mình già đi rất nhiều nhưng mỗi lần hắn soi gương, một sợi tóc bạc cũng không có. Đây là thời gian trôi quá chậm hay là lòng hắn già đi. Minh Nguyệt, nàng sẽ không hiểu được sự đau khổ của hắn cũng không hiểu tình yêu của hắn. Yêu nàng. Hắn nhắm mắt cười khổ. Cho tới giờ hắn cũng không biết vì sao mình yêu nàng. Lại mùa đông nữa tới, khi gió thổi lá phong rụng, bên tai hắn đột nhiên vang lên tiếng nàng. Đã có lần nàng nói với hắn: “một chiếc lá phong rụng, cả thiên hạ biết trời sang thu”. Tiếng của nàng thật rõ ràng, rõ ràng đến mức hắn nghĩ chỉ cần quay đầu sẽ được nhìn thấy nàng. Nhưng hắn quá mẫn cảm, không có mùi hương lành lạnh đó… vậy sẽ chẳng có nàng. Mùa đông năm ấy, hắn lẻ loi dạo bước trong rừng mai, ngửi mùi hương vừa quen thuộc lại vừa xa xôi, cảm nhận được hơi lạnh lẽo trong không khí. Vết thương trong lòng tưởng chừng đã khép lại một lần nữa lại bị xé rách. Nhưng cho dù đau, hắn vẫn chọn chờ đợi, giống như những mùa xuân, mùa thu trước đó… Một ngày kia, khi rời khỏi rừng mai, hắn gặp Như Nguyệt trong Ngự hoa viên, nhìn khuôn mặt nàng giống hệt Minh Nguyệt Quý phi, hắn đột nhiên nhớ lại câu nói của Hà Thanh Uyển trước khi chết. Môi mỏng khẽ cười lạnh, trong lòng cô tịch, đau khổ. Nếu kiếp này hắn và Minh Nguyệt không thể bên nhau quả thực là vì Như Nguyệt đúng là Hà Thanh Uyển, như vậy hắn chính là Thái tổ sao? Nhưng thuyết luân hồi sao có thể tin… - Hoàng thượng… Thấy hắn rời đi, Như Nguyệt kéo váy, dịu dàng bước lên, cho dù trang điểm lộng lẫy cũng không giấu được sự đau đớn, bi thương trong mắt nàng. Nàng nắm xiêm y, môi đỏ khẽ run rẩy, nước mắt rơi xuống, nức nở nói: - Không phải Hoàng thượng không thích Mộ Tuyết sao? Hoàng thượng dùng rượu độc ban chết cho nàng nhưng sao nàng thật sự đi rồi, Hoàng thượng lại không cần Như Nguyệt nữa. Hắn nhìn nước mắt của Như Nguyệt, trong lòng không chút cảm giác nhưng chữ Mộ Tuyết nàng nhắc tới khiến tim hắn quặn thắt. Mộ Tuyết… Mộ Tuyết chẳng qua chỉ là thân thể mà nàng nương tựa vào, chẳng qua chỉ là vật hy sinh nhưng ít nhất nàng đã mang Minh Nguyệt đến cho hắn, cũng đồng thời đẩy hắn vào địa ngục. - Trẫm … yêu nàng ấy Hắn gian nan nói ra những lời này, nhũng lời vẫn giấu sâu trong lòng, mỗi một lần nghĩ đến đều đau đớn. Thật ra muốn thừa nhận yêu thương một nữ nhân mạnh mẽ là rất khó, ít nhất tâm tính của hắn không chấp nhận cho hắn thừa nhận. Nhưng giờ cơ hội để nói những điều này với Minh Nguyệt cũng chẳng còn. Như Nguyệt giật mình như không tin được hắn sẽ thừa nhận yêu một nữ tử khác trước mặt mình. Nàng nhìn hắn, trong mắt khó tin, nước mắt không ngừng rơi xuống nhưng vẫn dịu dàng nói: - Hoàng thượng… núi sông ở rất xa, không bằng quý trọng người trước mắt. Hoàng thượng, Như Nguyệt yêu người. Núi sông ở rất xa, không bằng quý trọng người trước mắt. Thật là lời nói buồn cười và châm chọc với hắn biết bao. Bởi vì, hắn từng nói những lời này với Tam đệ. Khi đó Tam đệ và Mộ Tuyết mến nhau, cuối cùng thấy Mộ Tuyết gả vào hoàng cung mà buồn lòng. Mà hắn, lại đẩy Khuynh Thành công chúa vào lòng Tam đệ, nói với Tam đệ những lời này: - Núi sông ở rất xa, không bằng quý trọng người trước mắt… Tam đệ, cũng chỉ là một nữ tử mà thôi, cần gì đau khổ như vậy? Lúc ấy hắn nói thật nhẹ nhàng mà không biết rằng, thì ra thật lòng yêu thương một người, cho dù nàng chỉ là người bình thường cũng sẽ thấy nàng đẹp hơn gấp trăm những muôn hồng nghìn tía ngoài kia, nhưng cũng đã lỡ… - Như Nguyệt, ngươi không hiểu… Có lẽ, hắn đã hiểu ra. Hắn ngăn nàng, bước nhanh rời đi, không để ý nàng khóc lóc phía sau. Có lẽ Như Nguyệt thật lòng yêu hắn, cũng như năm đó Hà Thanh Uyển yêu thương Thái tổ nhưng nàng sẽ không hiểu vì sao Thái tổ lại muốn dùng mạng sống của nàng để đổi lấy Minh Nguyệt Quý phi. Bởi vì tình yêu đó rất mãnh liệt, rất đậm sâu… Trụ trì Hộ quốc tự đột nhiên đến đây, hắn không muốn tiếp kiến, trước kia việc này đều do mẫu hậu lo liệu nhưng ba ngày trước mẫu hậu đã đi tĩnh dưỡng ở biệt viện. Hắn biết ý của mẫu hậu, bởi vì bà quá mệt mỏi, tim cũng đau đớn. Dù sao sự chấp nhất trong tình cảm của hắn và Tam đệ đã làm cho bà quá thất vọng rồi. Đối với bà mà nói, bọn họ đều giống phụ hoàng… Hắn nghĩ đến tần phi hậu cung, đột nhiên nghĩ đến Âu Dương Hồng Ngọc trí tuệ, bình tĩnh. Vì vậy hắn sai Tần An truyền chỉ cho Âu Dương Hồng Ngọc tiếp kiến. Nhưng Tần An nói với hắn: - Hoàng thượng! Phương trượng nói nhất định phải gặp Hoàng thượng, có chuyện quan trọng cần bẩm báo. Hộ quốc tự thì có chuyện gì quan trọng? Hắn nhíu mày kiếm, khoát tay áo, ý bảo Tần An truyền Phương trượng tới Ngự thư phòng. Đến Ngự thư phòng, phương trượng tuổi cao kia vừa thấy hắn vội hành lễ rồi lo lắng nói: - Hoàng thượng, nhiều năm trước lão nạp đã dự doán, những ngày rét lạnh mùa đông năm nay, người cũ của Hoàng thượng sẽ theo mây mà đến nên đến để bẩm báo… Lúc đầu hắn khó hiểu nhưng lão phương trượng từ từ giải thích mọi chuyện từ đầu tới cuối. Có lẽ hắn thật sự không muốn tin vào quỷ thần, cũng không muốn thừa nhận sự tồn tại của thuyết luân hồi khiến người sợ hãi đó. Nhưng giờ hắn tin bởi phương trượng nói, Minh Nguyệt của hắn sắp trở về… Khi ý thức được người cũ mà phương trượng nhắc đến là Minh Nguyệt, cảm xúc trong lòng hắn hỗn độn, vừa kích động, vừa vui mừng lại vừa lo lắng đến độ nói chuyện cũng hỗn loạn. Nhưng phương trượng chỉ từ ái cười với hắn: - Là duyên, là nghiệt, là nghiệp, duyên xấu thiện quả… Lúc ấy, hắn kích động đến không nghe rõ điều gì. Trong lòng thầm nghĩ nên đối mặt với nàng thế này, không biết nàng thấy hắn sẽ ra sao, nàng sẽ xuất hiện dung mạo gì? Một ngày đó, lòng hắn mừng như điên mà không nói nên lời. Hắn bỏ mặc chính vụ, một mình tản bộ trong Ngự hoa viên, còn đặc biệt sai Tần An lấy giống mai, tự tay trồng rừng mai nhỏ, suy nghĩ những lời muốn nói với nàng khi nàng trở về… Nhưng sự kích động này không duy trì được lâu. Đến chạng vạng, tâm tình của hắn bình ổn lại bởi vì hắn nghĩ bọn họ đã từng có rất nhiều hiểu lầm, nghĩ đến câu “sống không thành đôi, chết không chia lìa” của nàng khiến hắn đột nhiên hoảng sợ, cả đêm không ngủ… Đêm thứ hai, hắn một mình ngồi trước ngự án cho đến khi phương Đông sáng rực. Hắn sai Tần An tìm kim chỉ đến khâu lại chiếc chăn nệm bị nàng chặt đứt. Từng mũi kim khâu xuống. Hắn ngốc nghếch khâu khiến bàn tay bị kim châm chảy đầy máu nhưng vẫn cố run run khâu… Minh Nguyệt, nếu nàng còn chút tình cảm, xin nàng đừng đối xử với hắn tàn nhẫn nữa. Hắn nhìn vết thương trên tay, trong lòng run rẩy, vết thương còn chưa khép lại trên ngực trái lại như bị vạn mũi tên xuyên qua mà đau đớn vô cùng. Minh Nguyệt, chẳng lẽ nàng thật sự không muốn tha thứ cho hắn… Nếu không vì sao mỗi lần nhắc đến tên nàng hắn đều đau đơn như vậy…