Trong phòng một mảnh đen nhánh, thiếu niên nghiêng người nằm ở trên giường, thân thể cuộn tròn thành một đoàn.
Đó là tư thế khuyết thiếu cảm giác an toàn nhất.
Trong phòng thực an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng nhợt nhạt của một mình thiếu niên.
Trong bóng đêm, cậu mở to mắt, căn phòng ánh lên trước mắt đồng tử đen nhánh, như là đang nhìn cái gì, lại như là chẳng nhìn gì cả.
Hồi lâu sau, Munt nhắm mắt lại, tay cậu dùng sức mà bấm chặt gối đầu, ở trên gối đầu nắm lên nếp nhăn gấp thật sâu.
Một câu nhẹ nhàng bâng quơ của thiếu tướng trẻ tuổi kia, vô số người đã vĩnh viễn mất đi sinh mệnh.
Vô số pháo hoa trong mảnh sao trời kia, đem số tánh mạng không đếm được đó hóa thành bụi bậm vũ trụ ……
Còn có một màn máu thịt trên toàn bộ thân thể của nam nhân gương mặt vặn vẹo điên cuồng mà cầu xin kia bị tan nát……
Thiếu niên hít một hơi thật sâu, nỗ lực làm cho đầu óc mình thả lỏng, bình tĩnh lại.
Cũng không phải là cậu đang đồng tình với đám hải tặc đó.
Đối với những tên hung thủ đã giết hại ‘tổ phụ’ cậu, đối với những tên khốn nạn đã tàn nhẫn cướp đi mạng người, cậu cho rằng bọn chúng hẳn là nên bị trừng phạt nghiêm khắc, đó là bọn họ bị trừng phạt đúng tội.
……
Cậu chỉ là đang sợ hãi.
Cậu chỉ là đang sợ hãi.
Thời điểm khi trung giáo Via lấy ánh mắt đối đãi với một kẻ yếu đuối để nhìn cậu cũng mệnh lệnh cho cậu trở về phòng, cậu không có cách nào phản bác được ánh mắt coi cậu như kẻ yếu kia.
Cậu không có cách nào phủ nhận, cậu chính là một kẻ yếu đuối.
Ở trên địa cầu, bên trong liên minh quốc yên bình kia, chiến tranh đã tiêu vong trên trăm năm, máu tươi cùng lửa chiến tranh chỉ tồn tại bên trong lịch sử cùng sách vở của bọn họ.
Thế giới bên cạnh cậu là hoà bình mà tốt đẹp như thế.
Cho dù là lần trước bị hải tặc tập kích, thời điểm cậu ở trong phòng ngủ bị tiếng nổ mạnh làm bừng tỉnh, vừa tỉnh lại đã bị tên hải tặc đột nhiên xông tới kia một chân đá cho hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại đã phát hiện bản thân bị nhốt lại, căn bản là chưa hề nhìn thấy cái gì.
Mà tới hiện tại, sau khi tự mình trải qua chiến trường, cậu rốt cuộc cũng thấy rõ hỗn loạn cùng tàn khốc của thế giới cậu đang sống giờ phút này.
……
Đột nhiên đi vào cái thời đại không chút quen thuộc này, Munt vẫn luôn không có cảm giác chân thật gì quá lớn.
Cậu vẫn luôn cảm thấy, đây có lẽ chỉ là một giấc mộng hoang đường lại thú vị mà thôi, càng như là cái game giả thuyết mà lúc ấy bọn họ chơi—— thẳng đến khi máu tươi cùng chiến tranh thật sự xuất hiện ở trước mắt cậu, rót cho cậu một đầu lạnh lẽo.
Cậu đã từng hứng thú bừng bừng mà nghĩ, phải học được cách điều khiển phi thuyền vũ trụ.
Cậu đã từng tự cho là đúng mà nghĩ, phải điều khiển một chiếc thuyền hạm thuộc về cậu và trở lại địa cầu.
Tới hiện tại, cậu mới rốt cuộc hiểu rõ những ý tưởng đó của cậu có bao nhiêu ấu trĩ.
Bên trong sao trời nhìn như mỹ lệ kia, cất dấu vô số nguy hiểm cùng bẫy rập không thể đếm được, mạch nước ngầm, lỗ đen, gió lốc hạt, mưa thiên thạch vân vân, chỉ cần gặp phải bất cứ một loại nào trong đó thì cũng đã có thể khiến cậu chết không có chỗ chôn rồi.
Chẳng sợ vận khí tốt tránh đi được tất cả vấn đề trên, vẫn còn có vô số hải tặc tinh tế tham lam giấu ở trong bóng tối, càng có lẽ còn có những thế lực nguy hiểm khác.
Nhìn biểu hiện vững vàng bình tĩnh của mấy người trên chiến hạm đó là biết.
Hỗn chiến sao trời, chiến tranh tùy ý là có thể thấy được, cho nên loại trình độ chiến tranh này, đối với những người đó mà nói là không đáng kể chút nào.
Munt không có cách nào tưởng tượng được, rốt cuộc là phải trải qua bao nhiêu lần chiến đấu, thì mới có thể làm thái độ đối đãi với chiến tranh của những người này bình đạm tựa như ăn cơm uống nước đến thế.
Đây là một thời đại cá lớn nuốt cá bé.
Đây là một thời đại máu và sắt.
Đây là một thời đại chiến tranh tàn khốc.
Ở trong sao trời mênh mông vô bờ, sinh mệnh là yếu ớt như thế.
Mà cậu đang ở nơi này cũng là nhỏ bé như thế ……
Tiếp tục hít sâu một hơi, thở ra, nỗ lực che chắn lại tròng mắt bị bạo tung máu chảy đầm đìa trước khi chết của nam nhân kia trong đầu, Munt dùng sức nhắm mắt lại.
Giãy giụa một hồi lâu sau, cậu mới nặng nề ngủ đi trong bóng tối.
……
……………………
Thân thể phi thường trầm trọng, như là bị một vật vô hình gắt gao mà ngăn chặn, trọng lượng càng lúc càng tăng khiến cậu bắt đầu có chút không thở nổi.
Cậu há miệng, lại không hút được một chút dưỡng khí nào.
Ngực như là có lửa đang bỏng cháy, đốt đến ngũ tạng lục phủ cậu đều đang đau.
Thật vất vả.
Cậu nghĩ.
Thật thống khổ……
Bên trong một mảnh đen nhánh, phương xa tựa hồ ẩn ẩn có điểm ánh sáng sáng ngời, đang hấp dẫn cậu đi về cái phương hướng kia.
Mỗi lần bước gần đến phương hướng đó một chút, trầm trọng trên người liền dỡ xuống vài phần.
Mỗi lần đi qua một chút, cái loại thống khổ giống như bỏng cháy này liền giảm bớt vài phần.
Qua bên kia……
Cậu nghĩ.
Đi đến bên kia đi…… Sẽ không còn thống khổ như vậy nữa.
Cậu nghĩ như vậy, chậm rãi đi về hướng địa phương có ánh sáng kia, thân thể dần dần nhẹ lên, một loại cảm giác thoải mái như là ngâm ở trong suối nước nóng từng chút một vây quanh cậu.
Đi qua bên kia……
【 Đừng qua đó! 】
Ai?
【 Trở về! Xin con! Đừng đi! 】
Đây là thanh âm của ai?
【 cầu xin con, đừng đi ——】
…… Mẹ……
【 Đừng mà, đừng đi, xin con, đừng rời bỏ mẹ! 】
Đừng khóc, mẹ, con không đi.
Con sẽ ở bên cạnh mẹ, sẽ không đi đâu hết……
……
Thời điểm cậu giãy giụa mở mắt ra bên trong phòng bệnh một mảnh trắng bệch, thấy được mẹ bị cha ôm khóc đến không kềm chế được, trên gương mặt tiều tụy kia tràn đầy nước mắt.
Nam nhân ở trong cảm nhận của cậu luôn cao lớn hơn bất cứ thứ gì ôm lấy người vợ khóc thút thít đến không thể đứng được của mình, đáy mắt sau thấu kính nhìn cậu mà chớp động nước mắt.
Cậu nhìn bọn họ, gương mặt bị máy dưỡng khí bao phủ gian nan mà xả ra một nụ cười.
Đừng khóc, mẹ.
Đừng khổ sở, ba.
Con không đi.
Con không rời bỏ hai người.
Con sẽ sống sót.
Cậu cười mà hứa hẹn như vậy với những người thân quan trọng nhất của cậu, sau đó, một lần lại một lần, cậu tỉnh lại từ trong bóng đêm.
Chẳng sợ thân thể đã tới bên bờ suy kiệt rồi, cậu vẫn như cũ một lần lại một lần giãy giụa mở bừng mắt.
Ngay cả bác sĩ cũng đều kinh ngạc cảm thán với lực ý chí muốn sống sót của cậu, tán thưởng cậu kiên cường.
Kỳ thật cậu không kiên cường.
Cậu sợ đau, cậu thực vất vả, cậu thường xuyên đau đến trộm rớt nước mắt.
Chỉ là cậu đã đáp ứng cha mẹ rồi, đáp ứng hai người mà cậu yêu nhất.
Cậu sẽ sống sót.
Cho nên cậu mới một lần rồi lại một lần liều mạng giãy giụa từ trong bóng đêm mà trở lại hiện thực, vì để lại một lần nữa lộ ra nụ cười mà ba mẹ thích nhất.
Chỉ là lực ý chí chung quy vẫn không thể thắng nổi thân thể suy kiệt, bác sĩ tuyên bố thân thể cậu đã tới cực hạn rồi.
Mà ngày hôm sau sau khi bác sĩ tuyên bố chuyện này, cha mẹ cậu cắn răng làm ra quyết định cuối cùng.
Đông lại cơ thể sống, phong ấn thân thể cậu bên trong nhiệt độ thấp độ không tuyệt đối.
Thẳng đến có một ngày, y học đã tiến bộ đến độ đủ để trị liệu bệnh nan y của cậu, lại để cậu sống lại.
Không cần ôm hy vọng quá lớn.
Nghiên cứu viên phụ trách đông cậu lại nói với cha mẹ cậu như thế.
Ngoại trừ lực ý chí của cá nhân, còn có rất nhiều nhân tố khác ảnh hưởng, xác xuất thành công thức tỉnh sau khi đông lại chỉ có một phần mười. Tuyệt đại đa số người đều sẽ lâm vào hôn mê vĩnh hằng sau khi đông lại, không thể nào mở mắt ra được nữa.
Một ngày kia, cậu cả người trần trụi, được chậm rãi đẩy mạnh lên cái dụng cụ sắp đóng băng cậu lại.
Cậu mở to mắt, không tha mà muốn nhìn lại thế giới mà cậu tồn tại một lần cuối cùng, lại nhìn gương mặt của hai người mà cậu yêu nhất kia.
Một giây cuối cùng khi sắp mất đi ý thức, cậu nghe thấy được thanh âm của bọn họ.
Sống sót!
Đó là tiếng la mang theo khóc nức nở của nữ nhân.
Đó là tiếng gào rống tựa như tê tâm liệt phế của nam tử.
Munt, sống sót!
Chẳng sợ một giây sau ý thức đã rơi vào hắc ám, thanh âm của hai người kia cũng vẫn luôn quanh quẩn ở chỗ sâu trong óc cậu.
Chẳng sợ tới cuối cùng rồi, yêu cầu của bọn họ đối với cậu, cũng vẫn chỉ có một câu kia.
【 sống sót 】.
…………
……………………
Không biết ngủ bao lâu, trong bóng đêm, tỉnh lại từ trong mộng Munt chậm rãi mở mắt ra, tóc đen mềm mại mang theo một chút màu nâu rơi rụng xuống bên gối tuyết trắng.
Đồng tử đen nhánh của thiếu niên hơi hơi phiếm ánh sáng trong bóng đêm.
Cậu lẳng lặng mà nhìn hắc ám phía trước, ánh mắt phảng phất như xuyên thấu qua hắc ám để nhìn về phía địa phương xa xôi nào đó, mang theo vài phần hoảng hốt.
Trong phòng vẫn thực an tĩnh, tiếng hít thở rất nhỏ nhẹ nhàng mà vang lên bên trong căn phòng yên tĩnh mà nhỏ hẹp.
Thật lâu sau, thiếu niên nghiêng người nằm ở trên giường cử động.
Thân thể cậu cong thành một độ cong nửa vòng tròn, hai tay của cậu nhẹ nhàng mà nắm thành quyền, đặt ở bên môi.
Cậu nhắm mắt lại, thân thể cuộn tròn trong bóng đêm tựa như tư thế cầu nguyện vậy.
Con sẽ sống sót.
Môi hôn đôi tay đã nắm thành quyền của mình, cậu nhắm hai mắt lại tựa như đang hôn những người thân mà cậu sẽ không còn được gặp lại nữa.
Mẹ, ba, xin đừng lo lắng cho con.
Con còn sống.
…… Con sẽ tồn tại.
Con sẽ tuân thủ hứa hẹn của con với hai người.
Bất kể con thân ở nơi nào, vô luận phát sinh chuyện như thế nào, không kể dùng thủ đoạn như thế nào.
Con cũng sẽ để bản thân sống sót.
…………
Trong căn phòng hắc ám, thiếu niên tóc đen cuộn tròn thân thể lại như là đang rúc vào trong lòng người thân nào đó không tồn tại lại một lần nữa nặng nề ngủ.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng đột nhiên tự động mở ra, một thân ảnh cao dài đứng ở cửa.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào lưng người để lại một cái bóng thật dài kéo trên mặt đất, cũng dừng ở người đang nằm trên giường.
Người kia tới gần mép giường, hơi hơi cúi đầu, nhìn thiếu niên cuộn tròn thành một đoàn ở trên giường kia.
Sau đó, cúi người xuống, hắn ôm ngang đứa nhỏ kia lên, giống như là tối hôm qua đã làm.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua người trong lòng ngực.
Gương mặt còn mang theo một chút tính trẻ con của thiếu niên kia hơi nhíu lại, không có bình tĩnh cùng thả lỏng như tối hôm qua nữa, thoạt nhìn cũng không quá tốt, hình dáng hàng mi nhăn chặt kia tựa hồ có chút ủy khuất nhỏ.
Giống như một con động vật nhỏ lạc đường tìm không thấy nhà, mạc danh làm người nhìn đến có chút mềm lòng.
Thiếu tướng trẻ tuổi cứ như vậy mà ôm người trong lòng ngực, sắc mặt bình tĩnh rồi lập tức một đường đi trở về phòng ngủ của mình.
Đã khuya, trên đường có rất ít người, nhưng binh lính phụ trách canh gác ở mỗi một tầng vẫn còn đang thủ vững cương vị.
Bởi vậy……
“Má ơi vừa rồi hình như tôi ngủ gật!”
“…… Thiệt trùng hợp, tôi cũng thế.”
“Còn làm một giấc mộng thực đáng sợ!”
“…… Tôi hình như cũng thế đó ai.”
“……”
“………… Ông mơ thấy cái gì?”
“Ông nói trước.”
“Ông trước.”
“Tôi đụng phải thiếu tướng các hạ ôm một nam hài tử đi ngang qua …… Giấc mộng này thật sự quá khủng bố rồi, tôi sợ tới mức đến bây giờ trái tim vẫn còn đang dùng sức mà nhảy đây này, má ơi làm tôi sợ muốn chết!”
“…… Trùng hợp chưa kìa! Tôi cũng thế đó! Tôi cũng mơ giấc mộng đáng sợ kia luôn á!”
“…………”
“…………”
Hai mặt nhìn nhau -ing.
Trở lên là đoạn đối thoại của hai vị binh lính canh gác trợn mắt há hốc mồm mà nhìn thiếu tướng các hạ ôm một thiếu niên đi ngang qua trước mặt mình lại bởi vì chấn kinh quá độ làm cho đầu óc trống rỗng trong thời gian ngắn ngủi rồi sinh ra.
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
68 chương
67 chương
100 chương
49 chương