Chương 87: Vương quốc Minh Hà 10 Edit: OnlyU "Đừng tin người chơi cậu sẽ hợp tác sau này." Trong đầu Chử Toái Bích đột nhiên lóe lên câu nói của Cao Yến trước khi đi, vừa giống như lời khuyên, lại vừa giống câu tiên đoán. Hắn hỏi đồng đội: "Địa Tạng? Tin được không? Có ai từng nghe qua cái tên này chưa?" "Chưa nghe... Tên thật đặc biệt, nếu nổi tiếng thì sẽ không nghe xa lạ như vậy, hẳn là người chơi trung cấp bình thường không có danh tiếng gì. Nếu không yên tâm thì để tôi hỏi thăm thêm lần nữa." Chử Toái Bích không phản đối: "Cẩn thận một chút vẫn hơn, dù tỉ lệ tử vong ở sân chơi này bằng 0 nhưng không thể loại trừ hoàn toàn có người chơi che giấu tâm tư." Mấy đồng đội nghe vậy cực kỳ vui mừng: "Rốt cuộc tiểu Chử trưởng thành rồi, hiểu được đạo lý lòng người hiểm ác, các papa rất vui mừng." "Muốn trưởng thành thì cứ yêu đương rồi thất tình một lần. Câu này rất có lý." "Không phải đâu, tiểu Chử của chúng ta còn chưa kịp yêu đương đã thất tình rồi." "Chứng tỏ tiểu Chử có thiên phú khác biệt, tùy tiện nhất kiến chung tình, tùy tiện thất tình, tùy tiện trưởng thành." "... Nghe có vẻ "tùy tiện" rất tốt." Chử Toái Bích không thèm nhiều lời mà lập tức đánh đồng đội một trận, ra tay không lưu tình chút nào. Cuối cùng đồng đội của hắn lết thân xác tàn tạ đi tìm bác sĩ, vì thế kế hoạch đi đến thần điện trung tâm bị trễ một ngày. Đêm khuya, Chử Toái Bích nằm trên nóc nhà ngắm trăng. Đội trưởng cũng leo lên, lặng lẽ ngồi bên cạnh hắn, anh đưa cho hắn một bình rượu rồi nói: "Có muốn mượn rượu giải sầu không?" Chử Toái Bích khinh miệt nhìn anh: "Trẻ trâu." Đội trưởng: "..." Nếu không phải đã nhìn thằng nhóc này lớn lên thì anh đã sớm quơ dây mây đánh hắn một trận. Lúc này đây anh đang dùng "tình thương cha mẹ" làm cái cớ cho việc anh không đánh Chử Toái Bích, chứ không phải anh đánh không lại hắn, đội trưởng nặng nề thở dài: "Thất tình thật hả?" Chử Toái Bích mạnh miệng: "Không có." Đội trưởng nhất thời phiền não: "Mới gặp có một lần mà." "Anh thì biết cái gì? Chó độc thân. Anh biết cái gì gọi là vừa gặp đã yêu, chớp mắt vạn năm không?" Lúc đó Chử Toái Bích trung nhị tin rằng tình yêu đẹp nhất là những lúc lơ đãng rung động, bởi vậy hắn rất khinh thường đội trưởng FA, thế là hắn quay qua lườm anh trắng mắt. Đội trưởng đang tự thôi miên bản thân là người cha vĩ đại như núi Thái Sơn, làm vậy anh mới có thể kiềm chế không đập Chử Toái Bích một trận. "Con mẹ nó cậu thì biết cái gì! Ông đây yêu đương không dưới 10 lần, lần nào cũng kinh tâm động phách. Bắt đầu là gặp gỡ như mơ, sau đó thề non hẹn biển, cuối cùng là kết thúc trong mưa to xối xả, chuẩn xác theo tình tiết phim thần tượng!" "Chia tay 10 lần đều có mưa to?" "Anh mày cố tình xem dự báo thời tiết." "Cặn bã." "Đệt! Công kích cá nhân không có ý nghĩa." Hai người vừa cà khịa nhau vừa uống rượu, bất tri bất giác đã quá nửa đêm. Đội trưởng nấc một cái, khuyên Chử Toái Bích: "Vừa gặp đã yêu cái gì? Tất cả chỉ là thấy sắc thì nảy lòng tham thôi. Cậu thấy người ta trẻ tuổi đẹp trai, chờ đến lúc gặp người khác còn đẹp hơn sẽ không cảm thấy thất tình đau khổ nữa. Các papa là người từng trải, yêu đương còn nhiều hơn con ăn muối đó." Chử Toái Bích không phản bác lời của đội trưởng, hắn nghĩ đội trưởng nói không đúng nhưng lại không nghĩ ra lý do phản bác nên đành im lặng. Đội trưởng vỗ vai hắn nói tiếp: "Nói cho cậu biết một bí mật nhỏ, bọn mình mua nhà ở vương quốc Minh Hà rồi." Chử Toái Bích: "Mua nhà trong sân chơi? Điên rồi à?" "Đừng kích động, anh nghĩ nếu chúng ta không lên được màn cao cấp, đến lúc kết thúc trò chơi mà mọi người may mắn sống sót thì chúng ta sẽ ở lại vương quốc Minh Hà, sinh sống ở nơi này. Vả lại, cậu biết chuyện gì chưa? Có người mang cả lý luận kinh doanh bất động sản vào vương quốc Minh Hà, lén nâng giá. Cư dân vương quốc Minh Hà không hiểu rõ nhưng lẽ nào người chơi cũng không hiểu?" "Sau này chắc chắn giá nhà sẽ tăng vọt. Chúng ta mua một căn, sau đó xoay tiền mua một căn gần thần điện trung tâm, coi như quà cưới cho cậu. Không có nhà cửa tử tế thì làm sao theo đuổi người ta được?" Chử Toái Bích do dự: "Nhà cửa... rất quan trọng sao?" "Đương nhiên rất quan trọng!" Đội trưởng vỗ đùi, kích động đến nỗi nói chuyện văng nước bọt tùm lùm: "Trong 10 cuộc tình của anh thì có ít nhất 8 cuộc tình kết thúc vì anh không có nhà!" Chử Toái Bích: "Chứ không phải do anh xấu trai quá sao?" Đội trưởng: "..." Nếu anh không có tình cha như núi thì anh đã giết chết Chử Toái Bích từ lâu rồi. Cuối cùng đội trưởng ngủ trên nóc nhà luôn. Chử Toái Bích nhìn mặt trăng trắng bạc to lớn trên trời, ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi thì thầm: "Thấy sắc nảy lòng tham chẳng qua chưa thích nhiều, lần sau hỏi xem bạn trai cậu ấy ở đâu." ... Cao Yến gặp lại Tống Bắc Lưu ở chỗ hẹn, đối phương không dẫn theo ai nhưng rất nhiều người muốn đến thần điện trung tâm, thế nên có ít nhất 30 linh hồn lên chiếc thuyền của người lái thuyền, cùng đi qua sông sa mạc. Tống Bắc Lưu lên tiếng: "Người lái thuyền đầu cò trắng sắm vai tộc duệ của thần trí tuệ, thích khoe khoang trí tuệ, thích ra lệnh bảo linh hồn trên thuyền đoán tên thật của hắn. Nếu không đoán được thì hắn sẽ dừng thuyền, bọ cạp độc và rắn khổng lồ trong sa mạc sẽ chui lên giết chết hành khách trả lời sai hoặc không trả lời được." Cao Yến gật đầu, cậu đã thấy quá trình người lái thuyền gây khó dễ cho nhóm Tạ Tam Thu. Bản thể của người lái thuyền đầu cò trắng chính là đại xà Apep, nhưng trong thần thoại Ai Cập, đại xà Apep có địa vị tương đương với thần mặt trời Ra. Nó liên tục phá hỏng tất cả quy tắc trật tự của thế giới, nó nấp ở cửa thứ 7 chờ đợi thần mặt trời Ra. Mỗi ngày Apep đều bị các vị thần giết chết, nhưng luôn sống lại trong bóng tối vào ngày hôm sau, tiếp tục muốn giết thần Ra, lặp đi lặp lại, chiến đấu không bao giờ kết thúc. Nếu nhắc đến vòng lặp và vĩnh hằng thì đại xà Apep là đại biểu tốt nhất. Mèo Ai Cập trên bong thuyền nhảy lên mạn thuyền rồi leo lên cột buồm cao cao, nó ngồi trên cột buồm nhìn mặt trời xa xa trong sa mạc. Người lái thuyền lên tiếng: "Ngoại trừ cơ thể bên ngoài, con người còn có 5 bộ phận, một chữ trong tên thật của ta là một trong năm bộ phận đó." "Nếu các ngươi không trả lời được thì bọ cạp trong sa mạc sẽ ăn thịt các ngươi." Tống Bắc Lưu nói với Cao Yến: "Tôi đã nghe ngóng được, lần nào hắn cũng dùng chiêu này để đe dọa, hắn không giữ lời hứa. Người lái thuyền sẽ không để người khác biết tên thật của hắn, nếu muốn đi qua sông sa mạc thì cách tốt nhất là vạch tội hắn, nhưng đừng vạch trần lời nói dối của hắn, nếu không hắn sẽ thẹn quá thành giận, vì hắn rất sĩ diện." "Hắn nói có tổng cộng ba gợi ý nhưng thật ra chỉ có hai cơ hội. Vì khi nói gợi ý thứ ba, hắn sẽ đột ngột phủ định hai gợi ý trước, nói không còn tính nữa. Cứ như vậy, chúng ta mãi mãi không đoán được tên thật của hắn. Nhưng chỉ cần vạch trần từng tội lỗi hắn phạm trong từng thân phận là có thể đi qua sông sa mạc, nhưng đừng vạch trần tội chân thật nhất của hắn." "Người lái thuyền sợ người khác vạch trần lời nói dối của hắn, có nghĩa là hắn sợ bị người khác biết hắn đang bị trừng phạt vì tội lỗi trước kia, vì nữ thần Vận Mệnh sẽ nghiêm phạt hắn." "Hắn đang sợ hãi." Cao Yến: "Cô biết rất nhiều." Tống Bắc Lưu: "Tôi bỏ một số tiền lớn tìm người ta để nghe ngóng tin tức, hơn phân nửa tài sản đã ném vào chuyện này." Cô nổi tiếng là gian thương nhưng thực tế tài sản không có bao nhiêu, vì tiền của đều dùng để mua tin tức. "Không có giá trị nhiều." Tống Bắc Lưu: "Cái gì?" Cao Yến không lên tiếng, Tống Bắc Lưu nghĩ cô lảng tai nghe nhầm. Không ai trả lời gợi ý thứ nhất, chiếc thuyền dừng lại giữa sa mạc, cát sụt xuống, bọ cạp khổng lồ xuất hiện, chúng nhảy lên thuyền bắt đầu ăn linh hồn đang hoảng hốt. Cao Yến nhanh nhẹn nhảy lên cột buồm, từ trên cao nhìn xuống tình hình chiến đấu bên dưới, cậu phát hiện Tống Bắc Lưu cũng trốn, hoàn toàn không có ý muốn ra tay. Ngay từ đầu không ai ra tay, tất cả lạnh lùng nhìn bọ cạp khổng lồ tàn sát bữa bãi. Linh hồn bị xé toạc tay chân, nhưng ý thức và đau đớn vẫn còn. Chỉ cần cái đầu không rời khỏi cơ thể thì linh hồn tạm thời không tử vong. Bọ cạp chích nọc độc vào linh hồn, họ ngã xuống đất, đau đớn không thôi. Người lái thuyền cầm bánh lái, hắn vui vẻ nhìn cảnh tượng chém giết, hắn thích bạo hành và giết chóc. Cao Yến không nhịn nổi nữa, cậu cầm Thánh Thương do cành liễu kết hợp biến thành nhảy xuống lưng một con bọ cạp, trước khi bị cái đuôi của nó đốt, cậu đã kịp đâm Thánh Thương vào đầu nó, máu tươi và não vọt ra, chảy xuống bong thuyền.