Chương 84: Vương quốc Minh Hà 7 Edit: OnlyU "Người lái thuyền là con bọ cạp thứ bảy?" Du Tiểu Kiệt quay đầu lại nhìn người lái thuyền đầu cò trắng, không khỏi hiếu kỳ: "Hắn lấy cái đầu từ đâu nhỉ?" Dương Miên: "Trộm hoặc lừa đảo? Cũng giống như lừa dối, lừa dối người chơi và linh hồn. Có khả năng là một trong những khảo hạch linh hồn, nhưng đầy ác ý." Lúc này người lái thuyền lên tiếng: "Một chữ trong tên thật của ta là gì?" Đường Tắc vội giành trước: "Serqet!" Đồng thời một người chơi bên đội Mật Tông cũng giành trả lời, hầu như lên tiếng cùng lúc với Đường Tắc. Tất cả nhìn chằm chằm người lái thuyền, chờ hắn tuyên bố đáp án. "Trả lời đều đúng. Nhưng..." Hắn cao giọng: "Ngươi chậm một giây!" Người lái thuyền đột nhiên buông bánh lái, chỉ thẳng vào Đường Tắc: "Chậm một giây, các ngươi thua rồi." Đường Tắc biến sắc, ngay giây sau, chiếc thuyền dưới chân bỗng dừng lại rồi từ từ lún xuống cát. Sáu con bọ cạp lớn gấp đôi những con vừa nãy trồi lên khỏi cát vàng, chúng che khuất cả ánh mặt trời, cái càng và đuôi độc lập tức tấn công bọn họ. Dương Miên nắm chặt dây cột buồm, nương theo đó leo thật nhanh lên cột buồm, sau lưng là con bọ cạp đuổi theo sát, cô ngẩng đầu nhìn thấy trên phần cổ của nó có dấu vết bị cắt. Có lẽ đây chính là con bọ cạp vừa bị cô chém đứt đầu, hiện giờ nó chỉ nhằm vào cô để báo thù. "Đáng tiếc, nếu tao có thể chém đứt đầu mày lần nữa là có thể cắt mày thành tám khúc." Một cơn gió mạnh từ phía sau ập tới, Dương Miên lăn qua một bên, thoát được đòn tấn công của cái đuôi độc, cũng tiện tay đâm kiếm dài vào người nó giúp cô giữ thăng bằng cơ thể. Con bọ cạp đau đớn rít lên, nó quay lại, cái đầu của con người đầy oán độc trừng mắt nhìn Dương Miên. Phần đuôi như roi thép nhưng vô cùng linh hoạt quất tới, ban đầu cô né tránh hơi khó khăn nhưng vẫn có thể chém được nó mấy nhát. Bọ cạp bị thương càng nhiều thì càng điên cuồng đáng sợ hơn. Dương Miên vội động não, nhanh chóng nhớ lại lúc bọ cạp chuẩn bị phát động tấn công và các tư thế của nó, một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô, Dương Miên dứt khoát lăn xuống nằm dưới bụng của bọ cạp, cô nắm lấy mấy cái chân của nó, hoàn toàn ẩn thân dưới bụng bọ cạp. Cái đuôi của nó không tấn công tới Dương Miên. Cô nằm dưới bụng nó vung kiếm chém loạn xạ, gần như chém đứt tất cả chân của nó khiến nó ngã sang một bên, nhưng vì vậy mà cái đuôi tìm được kẽ hở tấn công cô. Dương Miên buông chân bọ cạp ra, tiếp tục trượt theo thân mình nó, cô trở tay giơ kiếm đâm vào chân và đuôi nó. Sau đó cô nhanh chóng rút ra, mũi kiếm chĩa ngay bụng nó đâm mạnh vào. Bọ cạp rít lên thảm thiết, cơ thể khổng lồ giãy giụa liên hồi, giống như một con sâu bị xiên nướng. Nó muốn nhảy xuống cát để tái tạo cơ thể, nhưng Dương Miên sẽ cho nó toại nguyện sao? Mặc dù vòng tiếp theo nó sẽ sống lại, nhưng quan trọng bây giờ là xử đẹp nó. Bọ cạp dần dần ngừng giãy giụa, cuối cùng chết trên bong thuyền. Dương Miên ôm kiếm bò ra khỏi bụng bọ cạp, ngẩng đầu thì thấy 5 con bọ cạp còn lại đã được giải quyết. Một mình Tạ Tam Thu giải quyết 2 con, đối với y thì chuyện này không khó, nếu có thể, y có thể nháy mắt xử lý hết 6 con bọ cạp. Chỗ khó giải quyết là chúng sẽ phát triển thêm, mỗi lần như vậy càng trở nên khổng lồ và đáng sợ. Đã đến giờ, chiếc thuyền tiếp tục tiến lên, toàn bộ xác bọ cạp bị ném xuống cát. Dương Miên chĩa mũi kiếm nhắm ngay người lái thuyền: "Gợi ý thứ ba." Người lái thuyền lên tiếng: "Gợi ý thứ ba – Mặt trời và mặt trăng, tên thật của ta nằm giữa mặt trời và mặt trăng." "À đúng rồi, quên nói cho các người biết, hai gợi ý trước đã trở thành phế thải, Chúng không còn nằm trong tên thật của ta, khi các người không thể nói ra tên thật của ta trong thời gian giới hạn, các người đã bỏ qua con đường đến thần điện trung tâm?" Đường Tắc: "Thời gian giới hạn? Không phải sau ba gợi ý sao?" Người lái thuyền: "Ta có nói vậy sao? Ta nói là sau cùng, nhưng không nói là sau ba gợi ý. Thực tế các người chỉ có hai cơ hội. Gợi ý thứ ba là cơ hội duy nhất cho các ngươi làm lại. Ta rất nhân từ, không lập tức đuổi các ngươi xuống thuyền của ta." "Các ngươi không cám ơn ta sao?" "Ban nãy... đã đến thần điện trung tâm?!" Người lái thuyền: "Đúng vậy, xẹt qua ngay trước mắt các ngươi. Đáng tiếc không ai chú ý thấy." Trên thực tế, ngoại trừ người lái thuyền xác định tuyến đường và đích đến, những người khác căn bản không thấy được thần điện trung tâm. Người chơi tức giận bất bình nhưng đành chịu. Một người trong nhóm Mật Tông cực kỳ tức giận, quay qua người lái thuyền lộ rõ sát khí nhưng gã cầm đầu ngăn hắn lại. Đường Tắc bình tĩnh nói: "Người lái thuyền luôn nói dối." "Trong hai gợi ý trước thì hắn không nói dối, chỉ là không nói rõ thôi." Túc Giang phân tích: "Nếu cái đầu cò của hắn không phải hàng thật thì trong tên của hắn không bao gồm tên của thần Thoth. Gợi ý thứ hai ngụ ý nhắc đến nữ thần bọ cạp, hắn là con bọ cạp thứ bảy, tên của hắn vốn có chữ Serket." "Nhưng hiện giờ hai gợi ý đã trở thành phế thải, phủ định toàn bộ suy đoán của chúng ta. Nói cách khác, người lái thuyền không phải là con bọ cạp thứ bảy, cũng không phải tộc duệ của thần trí tuệ Thoth, nhưng cũng có thể là cả hai." Mọi người yên tĩnh nghe Túc Giang phân tích, sau đó im lặng suy ngẫm. "Hắn không nói dối, tên thật của hắn có tên của nữ thần bọ cạp Serket, cũng có tên của thần trí tuệ Thoth. Đồng thời hai người đó không phải hắn. Người lái thuyền ở sông sa mạc làm gì? Dẫn linh hồn đến thần điện trung tâm để xét xử." "Tại sao người lái thuyền lại trở thành người lái thuyền? Hắn dẫn đường trên sông sa mạc là do tự nguyện hay bị ép buộc? Tuy hắn che giấu rất tốt nhưng hành vi nhiều lần lộ ý đồ muốn giết người chơi. Lúc hắn chưa biết thân phận người chơi đã không che giấu sát ý. Nói một cách khác, dù là người chơi hay là linh hồn bình thường, hắn đều sẽ không bỏ qua cho họ." Tạ Tam Thu tiếp lời: "Bởi vì hắn phạm tội." Ngay từ đầu Tạ Tam Thu đã luôn suy nghĩ: "Tại sao người lái thuyền lại trở thành người lái thuyền?" Người lái thuyền sông sa mạc không thể rời khỏi thuyền của hắn, một khi thuyền bắt đầu xuất phát, hắn không thể buông bánh lái trong tay ra. "Người lái thuyền bị nhốt ở sông sa mạc. Còn nhớ câu nói đầu tiên hắn nói không? Chúng ta có hai cách để đến thần điện trung tâm, một là nói tên thật của người lái thuyền, hai là đoán ra tội lỗi mà hắn đã phạm. Vì hắn phạm tội đó mới bị bắt làm người lái thuyền ở sông sa mạc." Tạ Tam Thu nói ra suy đoán của y. "Vậy hắn phạm tội gì?" "Cần phải biết trong thần thoại Ai Cập, người lái thuyền ứng với vị thần nào mới đoán được tội của hắn." Túc Giang lên tiếng: "Nhưng thần thoại Ai Cập khá đặc biệt, không phân rõ thiện thần hay ác thần. Thần linh Ai Cập đều có hai mặt thiện ác, hơn nữa thần quyền tối cao, căn bản không có mô tả nào về hình phạt và tội lỗi đối với các vị thần." Thần linh Ai Cập có địa vị tối cao, cũng không có mô tả về tội lỗi của thần linh. Trong thần thoại, nữ thần Bastet phụng mệnh thần Ra giết sạch một nửa dân Ai Cập, chỉ mang tới giết chóc và tàn bạo, nhưng sau đó nữ thần Baste vẫn là nữ thần được dân Ai Cập thờ phụng như cũ. Thế nên không thể tưởng tượng lại xuất hiện một gã hoạch tội thần linh bị phạt. "Ngoại trừ kẻ địch của thần mặt trời Ra." Túc Giang bổ sung. Dương Miên kinh ngạc: "Thần mặt trời là thần sáng thế, thần sáng thế cũng có kẻ địch sao?" Tạ Tam Thu nói tiếp: "Vì thần Ra không phải là thần linh tối cổ, trước khi ông ta sinh ra đã có thần lũ lụt và thần vận mệnh. Trong thần thoại Ai Cập sau này có ghi chép thần vận mệnh từng gặp thần sáng thế mấy lần. Nhưng tạm thời không bàn đến họ, chúng ta nói về kẻ địch của thần Ra, đại xà Apep." "Thần Ra sinh ra giữa đại hồng thủy, đại diện cho trật tự và hệ thống của thế giới, nên ông sáng tạo ra thế giới và vũ trụ. Đại xà Apep sinh ra dưới vực sâu, đại biểu cho mất trật tự và hỗn loạn, nó sẽ phá hỏng thế giới trật tự mà thần Ra tạo ra." Tạ Tam Thu chỉ lên mặt trời trên cao: "Khi mặt trời lặn mặt trăng lên, thần Ra điều khiển xe ngựa rời khỏi bầu trời. Lúc mặt trăng lặn, mặt trời mọc, thần Ra lại xuất hiện từ mặt đất, đi qua bảy cửa. Đại xà Apep ẩn ở cửa thứ bảy, trong bóng tối khi mặt trời và mặt trăng giao thoa." "Thế nên, Apep tồn tại giữa mặt trời và mặt trăng. Apep biến thành một con rắn lớn chiến đấu với thần Ra, nhưng thực tế nó không có thực thể xác định. Chẳng qua trong lời tiên đoán, kẻ địch của thần Ra vốn là một con rắn độc. Apep có thể là tộc duệ bất kỳ của một vị thần nào đó, nhưng không có vị thần nào là Apep. Nó có thể là tộc duệ của thần trí tuệ, cũng có thể là con bọ cạp độc thứ 7 mà nữ thần bọ cạp ban tặng cho thần Isis." "Lúc nãy chúng ta nhắc đến 7 con bọ cạp độc và nữ thần Isis, câu chuyện chưa kết thúc. Con bọ cạp thứ 7 đốt đứa con của nữ chủ nhân nhà giàu, Isis cứu đứa bé kia. Sau đó Isis hao hết thần lực sinh hạ thần Horus, con bọ cạp thứ 7 cho rằng thần Horus làm tổn thương thần Isis nên đốt Horus. Isis không còn thần lực, không cứu được thần Horus. Lúc này thần Ra trùng hợp thấy được bèn cứu thần Horus." Đường Tắc: "Khi làm con bọ cạp thứ 7 của nữ thần Serket thì người lái thuyền phạm tội lạm sát. Khi làm đại xà Apep thì người lái thuyền phạm tội phá hỏng thế giới trật tự. Nhưng hắn đồng thời có thân phận là tộc duệ của thần trí tuệ, thế nên hắn phải giữ nhiệm vụ đưa linh hồn ở sông sa mạc. Vậy nên hắn không nói dối." Đúng vậy, từ đầu đến cuối người lái thuyền không nói dối, những gì hắn nói là thật, chỉ là hắn không nói rõ ràng mà cố ý khiến người ta nghi ngờ. Du Tiểu Kiệt giơ tay lên, nhỏ giọng nói ra hoài nghi của hắn: "Hỏi một câu, làm thần linh duy nhất sinh ra cùng lúc với thần Ra, đồng thời cũng là kẻ địch của thần Ra, vậy tại sao Apep lại bị kẹt ở sông sa mạc trong vương quốc Minh Hà? Ngay cả thần mặt trời Ra cũng không làm gì được nó, ai có thể nhốt nó ở đây?" "..." Đúng là một câu hỏi hay! ... Cao Yến suy nghĩ kỹ rồi quyết định đi đến thần điện trung tâm trước. Tống Bắc Lưu lên tiếng hỏi: "Cậu chắc chứ? Không có người chơi khác dò đường, cậu không sợ sẽ chết trong đó sao? Không thông qua quá trình xét xử là sẽ bị quái vật ăn tươi." Cao Yến đáp: "Vì tôi mà anh Chử đến vương quốc Minh Hà, nhưng anh ấy không thể xuất hiện trước mặt thần linh, điều này có nghĩa ảnh không thể cướp được Vong Linh Thư." "Vậy nên cậu định tự ra tay?" "Nếu không thì phải làm sao?" Tống Bắc Lưu gãi tóc, phiền não thỏa hiệp: "Được rồi, tôi biết hoặc là Vong Linh Thư, hoặc là dương chi cam lộ. OK, tôi đi với cậu." Cao Yến nói tiếp: "Không biết cậu đã nghĩ kỹ một việc chưa?" "Việc gì?" "Tin tức "Chử thần tử vong" truyền khắp vương quốc Minh Hà... Rõ ràng là anh Chử cố ý loan truyền. Cậu chưa từng tự hỏi tại sao anh Chử làm vậy à?" "Lừa dối người chơi, khiến thần linh buông lỏng cảnh giác? Không ai ngu, chết thật rồi còn loan truyền khắp nơi như vậy?" Cao Yến: "Chính vì loan truyền mới chứng tỏ anh Chử đã chết." "Hả?" "Anh Chử chết thật rồi." Cao Yến nhìn chằm chằm Tống Bắc Lưu: "Tại sao cánh cổng vương quốc Minh Hà đã đóng 10 năm lại mở ra lần nữa? Vì anh Chử dùng Vong Linh Thư làm cái giá. Nhớ có Vong Linh Thư mà ảnh sống lại, giờ mất đi Vong Linh Thư thì anh Chử sẽ thế nào?" Tống Bắc Lưu: "Chết!" "Đúng, chết rồi. Thế nên khi vào vương quốc Minh Hà, anh Chử sẽ biến thành Asuro – một đứa bé sáu tuổi. Tôi không biết anh Chử dùng cách gì, nhưng trong thế giới thật, ảnh chết rồi." Cao Yến nói tiếp: "Tôi không chờ nổi nữa. Tống Bắc Lưu, chỉ cần tôi lấy được hai quyển Vong Linh Thư hoàn chỉnh, tôi lập tức hồi sinh cậu, có thể không cần công đức." Tống Bắc Lưu nhìn cậu thật sâu, sau đó thở dài nói: "Khó mà làm được, chúng ta còn phải xóa nhân quả. Đúng rồi, vừa nãy cậu nhắc mục đích của Chử Thần là gì?" "Dẫn dụ kẻ thù của ảnh lộ mặt." "Ai?" Cao Yến không nói lời nào, vì Tống Bắc Lưu đã kịp hiểu ra, gương mặt hắn lập tức lạnh đi: "Cũng đúng, tôi quên chúng ta có cùng chung kẻ thù. Hắn sẽ xuất hiện ở vương quốc Minh Hà, vì Vong Linh Thư." Có cùng chung kẻ thù và mục đích, hai người không nhiều lời nữa mà đi thẳng về phía thần điện trung tâm. Kikuno Karin luôn nghe lời Tống Bắc Lưu nên không phản đối gì mà đi theo hai người. Bước trên con đường thần linh, đi được một đoạn thì ba người chợt phát hiện cảnh vật trước mắt biến thành trung đình u ám, hai đầu là cây cột cao chừng 20m. Phía sau cây cột là ngai vàng, trên ngai vàng là tượng thần điêu khắc thật to. *Trung đình: Không gian giữa hành lang gấp khúc và các gian phòng. Hai bên tượng thần là 42 pho tượng khác, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm 3 người xông vào. Cao Yến lên tiếng hỏi: "42 vị thần xét xử? Chúng ta trực tiếp tiến vào thần điện trung tâm rồi à?" Cậu vừa lên tiếng thì nhận ra tiếng vang ở nơi này rất to, trung đình thật sự quá trống trải. Linh hồn đi vào thần điện trung tâm, minh thần Osiris ngồi thẳng trên ngai vàng, ở giữa là một cái cân, một bên cân là lông chim chân lý, bên còn lại là linh hồn. Anubis đang cân, thần trí tuệ ghi chép, nữ thần chân lý quan sát, 42 vị thần đang xét xử linh hồn. Cảnh tượng trước mắt rất giống miêu tả trong thần thoại. Tống Bắc Lưu đáp: "Không nhanh như vậy mới đúng." Hai người tiếp tục tiến lên, trông thấy một vị "thần" quen thuộc ngồi thẳng trên ngai vàng ở giữa trung đình – quái vật Sphinx đầu người mình sư tử. Sphinx bắt nguồn từ thần thoại Ai Cập cổ, tự xưng là thông minh, thích giải đố. Nếu con người đoán ra đáp án thì Sphinx sẽ chết, ngược lại thì Sphinx sẽ giết chết con người. Câu chuyện thần thoại kinh điển nhất là Sphinx ra một câu đố: có một loài động vật, sáng sớm đi bằng bốn chân, buổi trưa đi bằng hai chân, buổi tối đi bằng ba chân. Càng nhiều chân càng yếu đuối. Đáp án là con người. Kết quả là Sphinx nhảy xuống từ vách đá tử vong. Vì thế tạo thành một hiệu ứng Sphinx, tức "Bí ẩn của Sphinx". Tống Bắc Lưu lên tiếng: "Cửa ải thứ nhất trong thần điện trung tâm, Sphinx." Sphinx đang ngủ say, khi có người nói chuyện bên tai thì nó sẽ mở mắt ra đặt câu hỏi. Lúc này nó mở mắt ra, con mắt màu xanh biếc bất ngờ lại là ôn hòa khiêm tốn mà không phải tự cao tự đại. Sphinx nhìn kỹ người chơi trong trung đình, sau đó nói: "Mục đích của các ngươi?" Cao Yến đáp: "Thần điện trung tâm, các vị thần xét xử." Sphinx: "Các ngươi phải vượt qua cửa ải của ta, sau đó ở cửa thứ bảy, tránh né đại xà Apep nấp trong bóng tối nơi mặt trời và mặt trăng gặp nhau, tiếp theo chịu xét xử công bằng trong hai đại sảnh sự thật, cuối cùng xuất hiện ở phòng xét xử, do minh thần, tám vị chủ thần và 42 vị thần đồng thời xét xử." Cao Yến: "Cám ơn." Sphinx: "Nếu muốn vượt qua ta thì phải khám phá bí ẩn của Sphinx." Cao Yến, Tống Bắc Lưu và Kikuno Karin đều đồng ý, vừa đáp lời xong thì bóng dáng của họ lập tức biến mất trong trung đình. Ba người bị tách ra, xuất hiện ở những thời điểm khác nhau, phải khám phá bí ẩn của Sphinx xong mới có thể quay về. Hết chương 84 OnlyU: Có ai đoán ra anh của bạn Tống là ai chưa? Chương 85: Vương quốc Minh Hà 8 Edit: OnlyU Cao Yến thấy phía trước có ánh sáng, nhưng cậu vẫn đứng yên trong bóng tối thật lâu mà không nhúc nhích. Trong bóng tối không có gió, ẩm ướt và hơi nước, không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, trống trải, hư vô, xa vời, cậu giống như linh hồn đã chết ngủ say dưới đáy Minh Hà. Thật lâu sau, một giọng nói uy nghiêm vang lên. Giọng nói hỏi cậu: "Hiện thực là gì?" Cao Yến đáp: "Chân thật." "Chân thật? Trong mắt ngươi, sân chơi và thế giới hiện thực có khác nhau không? Sân chơi lấy tư liệu sống từ thế giới hiện thực, hình thành cốc nuôi dưỡng ấu trùng để bồi dưỡng thần linh, hiện thực mới là nguồn gốc của tất cả. Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ quay về với hiện thực, dù cuối cùng được trở thành thần linh, ngươi cũng nghĩ sẽ quay về thế giới hiện thực, đúng không?" Cao Yến rất tỉnh táo: "Chẳng lẽ không đúng?" "Ngươi biết bản chất của sân chơi là gì không?" "Là nơi thần linh tạo ra, nơi mà sức mạnh thần thánh hỗ trợ, nơi sinh ra các vị thần, trung đình của các vị thần." "Sai rồi." Giọng nói kia lập tức bác bỏ: "Ngươi sống trong hỗn độn, ngươi không thấy hiện thực, ngươi không biết chân thật." Cao Yến: "Thường thì chúng tôi gọi những người cố ý lừa bịp và ra vẻ huyền bí là là thần côn." Giọng nói kia im lặng một lúc lâu mà không đáp lời. Cao Yến nói tiếp: "Ngài biết thần côn có ý gì không?" "Ngươi có tin vào số phận không?" "Tin." Cao Yến dứt khoát khẳng định, cậu sẽ không phủ định lời nói của đối phương rồi bị nắm nhược điểm, phải nhận cái gọi là số phận an bài. Nhưng cậu đã đánh giá thấp trình độ mặt dày không biết xấu hổ của sân chơi, vì đối phương đổi cách nói. "Ngươi không hề tin." Cao Yến buông tay: "Cái gì ngài cũng nói được." "Nếu ngươi có thể phá vỡ số phận, ngươi có thể nhìn thấu bí ẩn của Sphinx, sẽ vượt qua cửa ải mà Sphinx bảo vệ." Giọng nói vừa dứt, bóng tối bị nứt ra, ánh mắt trời thông qua khe nứt chiếu vào, Cao Yến bị kéo về phía ánh sáng. Cậu xuyên qua bóng tối, thế giới trong mắt toàn là ánh sáng chói lòa. Khi cậu mở mắt ra, không khí, hơi ẩm, gió nhẹ và tiếng ồn ào xuất hiện, cậu đã quay lại thế giới thật. Thành bang Osiris phồn hoa, đường lớn náo nhiệt đi đến thần điện trung tâm, có rất nhiều linh hồn trên đường, người chơi và cư dân vĩnh hằng của vương quốc Minh Hà sống chung hòa bình. Đừng hỏi vì sao Cao Yến biết, vì cậu phát hiện có thể thấy nhắc nhở trên đầu ba loại người. Giống như trong một game, trên đầu mỗi nhân vật sẽ có thanh thuộc tính, cho biết ai là player, NPC và BOSS. Thế nên Cao Yến phân biệt được thân phận của từng người, cậu kinh ngạc phát hiện họ sống chung rất hòa bình. "Đây là vương quốc Minh Hà mười năm trước. Hòa bình và ổn định duy trì trăm ngàn năm, dù mấy lần bị cuốn vào sân chơi nhưng dưới sự thống trị của minh thần, vương quốc vẫn giữ vững luật pháp và trật tự." Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Cao Yến, cậu quay đầu nhìn lại, trông thấy Tiểu Quan Âm mặt bánh bao chắp hai tay sau lưng, đang ngắm nhìn vương quốc Minh Hà mười năm về trước. Cao Yến ngồi xổm xuống: "Em là Tiểu Quan Âm hay là một nhân vật thần bí nào đó?" "Tiểu Quan Âm" nói tiếp: "Có khác nhau sao? Hắn là ta, mà ta cũng là hắn." Cao Yến: "Bớt giả vờ nai tơ đi." "Tiểu Quan Âm": "..." "Tiểu Quan Âm" nặng nề thở dài, trong mắt đầy vẻ tang thương và thăng trầm, có thể dễ dàng khiến người ta nhớ lại quá khứ và dòng sông thời gian trôi qua. Nếu "Tiểu Quan Âm" bản gốc ra dáng ông cụ non thế này thì sẽ rất đáng yêu, nhưng người trước mặt, rõ ràng là dáng vẻ một đứa bé nhưng lại toát ra vẻ mất mát tang thương khiến người ta chùn bước. "Tiểu Quan Âm" lên tiếng: "Ta là thần." Cao Yến hỏi lại: "Vị thần nào?" "Tiểu Quan Âm" im lặng nhìn Cao Yến, cậu có thể thấy được hai mắt đối phương đen như mực, lại có các đốm sáng trong đó, nhìn kỹ lại thì ra là các hành tinh trong vũ trụ! Các hành tinh trong vũ trụ trong mắt "Tiểu Quan Âm" đang di chuyển với vận tốc cực nhanh, chúng nhanh chóng bị hủy diệt thành tro bụi, đám bụi tụ lại hình thành hành tinh mới, sau đó lại bị hủy diệt chỉ còn một đám bụi, lặp đi lặp lại, tuần hoàn không bao giờ kết thúc. Cao Yến đứng bật dậy, vội lùi ra sau, cậu biến sắc hỏi: "Ngài là ai?" "Ta là thần." Hắn là thần, không hơn. "Tiểu Quan Âm" hỏi tiếp: "Ngươi có muốn gặp lại cố nhân không?" Cao Yến cố giữ bình tĩnh hỏi ngược lại: "Cố nhân nào?" "Ngươi quen biết, cố nhân ngươi muốn gặp đều đang ở đó." Cao Yến: "Là ảo giác?" "Ngươi cho rằng đó là ảo giác thì chính là ảo giác. Ngươi nghĩ nó chân thật thì nó là chân thật. Ngươi muốn khám phá không?" Cao Yến cười nhẹ: "Tôi không tham gia." "Vậy sao?" "Tiểu Quan Âm" nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Cao Yến: "Ngươi biết câu đố của Sphinx không?" "Câu đố đoán động vật, đáp án là con người đó hả?" "Nói cho chính xác, câu đố của Sphinx là hiện thực, là số phận. Nghe qua bi kịch Oedipus chưa?" "Oedipus được tiên đoán sẽ giết cha cưới mẹ, ông giải ra câu đố của Sphinx và thành công giết chết Sphinx, kế thừa vương vị." Lúc vừa sinh ra, Oedipus được tiên đoán sẽ giết cha cưới mẹ, cha ông sợ hãi, có ý thay đổi số phận bèn đưa ông đến quốc gia khác, cho người khác nuôi nấng. Sau khi lớn lên, Oedipus biết được lời tiên đoán ông sẽ giết cha cưới mẹ, ông lập lời thề phải thay đổi số phận, thế là ông rời xa cha mẹ nuôi, người mà ông nghĩ là cha mẹ ruột, sau đó đi tới quốc gia của cha mẹ ruột. Oedipus đánh chết một ông già ở ngã ba đường, sau đó giải quyết Sphinx đang tàn sát bừa bãi ở quốc gia của cha ruột, được mọi người ủng hộ trở thành quốc vương mới, cưới hoàng hậu của quốc vương đời trước. Quốc vương đời trước đã bị giết, Oedipus hạ lệnh điều tra, phải tìm cho được hung thủ, cuối cùng biết được ông già bị Oedipus đánh chết ở ngã ba đường chính là quốc vương đời trước, cũng chính là cha ruột của ông. Giống hệt lời tiên tri của thần linh, Oedipus giết cha cưới mẹ. Số phận không thể thay đổi, thực tế là một bi kịch tàn khốc, một tai họa chân thật. "Ta lấy danh nghĩa hứa với ngươi, ngay lúc này, nếu ngươi có bất cứ hành động gì ý đồ thay đổi số phận thì số phận sẽ bị thay đổi. Ngươi có muốn thử để cứu Chử Toái Bích không?" "Vong Linh Thư có thể cứu anh Chử, tôi không cần làm điều dư thừa." Cao Yến không chắc có nên tin lời thần linh hay không, nhưng nếu đối phương khẳng định số phận an bài là không thể thay đổi, vậy cậu cần gì phải làm điều dư thừa? Cám ơn phim truyền hình và tiểu thuyết đã mở mang đầu óc cậu, giúp cậu hiểu quy luật luân hồi vô hạn. Biết rõ không thể làm thì đừng làm, vì cậu đã thấy được kết cục. Kết cục không phải là tình cảnh tuyệt vọng. Cao Yến sẽ không tự cao tự đại muốn thay đổi kết cục. "Ngươi chắc chắn là đã thấy được kết cục sao?" "Tiểu Quan Âm" nắm tay Cao Yến dùng sức kéo một cái, cậu rơi vào bóng tối, lúc cậu mở mắt ra thì thấy thế giới bị vây trong hỗn độn và mất trật tự. Hàng nghìn hàng vạn thần linh ngã xuống ngay trước mắt cậu, hóa thành sao băng, hóa thành bột mịn, quay về vũ trụ bao la. Trời đất đổ nát, mất hết trật tự, Jörmungandr trong cơn đại hồng thủy quấy tung nước biển, nhấn chìm đất liền và nhân loại. Tuyệt vọng và sợ hãi bao trùm khắp nơi, tiếng rên xiết và tử vong trải rộng, vũ trụ tinh cầu hủy diệt ngay trước mắt Cao Yến. Cậu xoay người, trông thấy nhóm Tạ Tam Thu bị kẹt trong một sa mạc rộng lớn không thấy bờ bến, người lái thuyền mình người đầu cò trắng lần lượt hỏi câu hỏi, gian xảo mà trêu đùa người chơi, các loại quái vật trong sa mạc liên tục chui ra khiến người chơi tiêu hao hết sức lực. Cho đến cuối cùng, họ vạch trần lời nói dối của người lái thuyền, đối phương thẹn quá thành giận, xé rách sa mạc, đi tới cửa ải thứ bảy, hóa thân thành đại xà Apep giữa mặt trời và mặt trăng. Du Tiểu Kiệt thực lực yếu nhất nhưng hắn dùng thần cách của Thanh Sơn Vương bảo vệ người khác, mạnh mẽ chống lại đòn tấn công của Apep, cuối cùng hộc máu mà chết. Tạ Tam Thu bảo vệ Dương Miên và những người khác, y dùng đạo cụ mở một lối đi đặc biệt đưa họ đến thần điện trung tâm, kết quả y bị đại xà Apep nuốt chửng. Tình cảnh biến đổi, Cao Yến thấy cậu, Tống Bắc Lưu và Kikuno Karin giải được bí ẩn của Sphinx. Cậu đi về phía hai đại sảnh sự thật, Tống Bắc Lưu và Kikuno Karin ở lại cửa ải thứ bảy. Lúc tách ra, Tống Bắc Lưu năn nỉ Cao Yến hồi sinh hắn, hắn còn nói dựa vào công đức, minh thần và 42 vị thần xét xử sẽ cho hắn qua cửa ải xét xử, dù hắn đứng trên cán cân cũng sẽ nặng hơn lông chim chân lý. Nhưng Cao Yến từ chối, chuyện liên quan đến Chử Toái Bích, cậu không thể nhân từ rộng lượng. Tống Bắc Lưu không còn cách nào khác nhưng vẫn kiên trì lưu lại. Hắn là linh hồn, không có máu bị nguyền rủa thì không cách nào giết chết anh của hắn. Nhưng Kikuno Karin là huyết mạch của Tống Bắc Lưu, hai người dùng cách thức bất ngờ giết được người anh của hắn. *OnlyU: Chuyện Kikuno Karin là huyết mạch của Tống Bắc Lưu sẽ giải thích ở những chương sau. Sau khi gã kia chết đi, nguyền rủa trên người Tống Bắc Lưu không bị giới hạn chỉ trong dòng máu nữa mà thêm cả linh hồn, dẫn đến việc Kikuno Karin bị ảnh hưởng của lời nguyền, cô ra tay giết chết Tống Bắc Lưu. Sau khi tỉnh táo lại, Kikuno Karin suýt phát điên. Cuối cùng, Dương Miên, Đường Tắc, Túc Giang và Kikuno Karin đều mất đi người thân thiết nhất cùng với rất nhiều người chơi muôn hình muôn vẻ xuất hiện ở hai đại sảnh sự thật, bọn họ đều muốn có Vong Linh Thư. Nhưng Vong Linh Thư chỉ có một. Cao Yến lấy được Vong Linh Thư, hồi sinh Chử Toái Bích. Những người khác tuyệt vọng, Túc Giang là người tuyệt vọng nhất, vì ông chồng người Bắc Âu của hắn đã thất bại và tử vong khi qua cửa ải cây thế giới. Vương quốc Minh Hà mất Vong Linh Thư khiến địa chấn xảy ra, Minh Hà đảo ngược dòng, nước sông dâng lên nhấn chìm đất đai, các vị thần ngủ say dưới đáy sông tỉnh lại, vương quốc Minh Hà bị cưỡng ép đến thế giới hiện thực. Quay lại thế giới hiện thực, mọi người phát hiện sân chơi thần linh đã hoàn toàn dung hợp với thế giới thiện thực, trật tự thế giới hoàn toàn sụp đổ. Một khi trật tự thế giới sụp đổ thì thế giới phải đối mặt với hủy diệt tàn phá, trời giáng lưu huỳnh lửa nóng, biển sâu sóng lớn cuồn cuộn, Jörmungandr, Ouroboros, đại xà Apep, các hiện tượng diệt thế ầm ầm phủ xuống thế giới. Tận thế đã tới. Vạn vật, bao gồm cả thần linh đều phải đối mặt với tận thế. Sau khi thế giới diệt vong, mọi thứ quay về hỗn độn. Mấy tỷ năm sau, thần sáng thế lại sinh ra từ hồng thuỷ, bắt đầu mở mắt trong vũ trụ, lại bắt đầu quá trình sáng thế. Hủy diệt và hồi sinh, lặp đi lặp lại, tuần hoàn vô tận. Cao Yến mở choàng mắt, cậu lấy lại tinh thần rồi nhìn "Tiểu Quan Âm" trước mặt hỏi: "Hình ảnh ngài cho tôi xem là tương lai chân thật hay là hư cấu?" "Là tiên đoán, tiên đoán của Vong Linh Thư – sụp đổ." "Đừng tin tiên đoán của Vong Linh Thư." Ấn đường Cao Yến giật một cái: "Tiên đoán của Vong Linh Thư? Thế giới sụp đổ, diệt vong?" "Trật tự sụp đổ, báo trước tai ương diệt thế." "Có thể thay đổi tương lai không?" Cậu hỏi tiếp. "Số phận không thể thay đổi, nhưng ngươi có thể thử." Thần linh đang dẫn dắt Cao Yến, nhưng cậu đã dao động. Bất kỳ ai thấy được tương lai tận thế thì cũng sẽ dao động. Thế nên Cao Yến đồng ý, quay lại 10 năm trước thử thay đổi số phận một lần. Đồng thời thần linh phải hứa với cậu, tuyệt đối không nhúng tay vào bất kỳ quyết định nào của cậu. "Tiểu Quan Âm" lên tiếng: "Sức mạnh của ta chỉ có thể giúp ngươi quay về mười năm trước và thay đổi quỹ đạo số phận, ngoài ra ta không thể biết trước hành động của ngươi." Cao Yến hỏi lại: "Ngài không sợ tôi động tay chân làm bậy?" "Nếu tử vong, mọi người sẽ cùng chết, thần linh cũng không ngoại lệ." Câu trả lời đơn giản là mọi người có cùng lợi ích, sinh tử như nhau. ... Cao Yến quay lại vương quốc Minh Hà 10 năm trước, cậu rời khỏi thành của Osiris, dùng giấy chứng nhận cư trú tạm thời có được đi đến thành do nữ thần Bastet quản lý. Trong thành của nữ thần Bastet có rất nhiều mèo, lính canh mình người đầu mèo, đa số cư dân cũng vậy, bọn họ có đặc tính của loài mèo, đối với người họ thích sẽ biểu hiện ôn hòa thuần hậu, còn người họ ghét thì thậm chí sẽ ra tay giết chết đối phương. Luật pháp cũng rất nhân từ với mèo, dù trái với luật pháp của vương quốc Minh Hà nhưng nể mặt họ là tộc duệ của nữ thần Bastet, ngay cả thần linh cũng vui lòng khoan dung với họ. Không nhiều người muốn đến thành của nữ thần Bastet, ngoại trừ đội ngũ của Chử Toái Bích. Cao Yến xách một giỏ cá rán và rượu bạc hà cho mèo tự làm, cậu hờ hững nhìn xung quanh, thực tế thì cậu cũng không biết tại sao Chử Toái Bích chọn đến thành của nữ thần Bastet. Nói thật, mèo không dễ dụ. Nhưng các vị thần thiên vị mèo, nếu như có được thiện cảm của nữ thần mèo Bastet, không chừng có thể sớm biết được tiên đoán của Vong Linh Thư. Theo như Cao Yến biết, nhiệm vụ khi Chử Toái Bích vào vương quốc Minh Hà là biết được "tiên đoán của Vong Linh Thư". Cao Yến đứng ở cổng thành bao lâu thì vệ binh mèo và cư dân mèo kiễng chân đứng đợi bấy lâu. Họ đã ngửi được mùi thơm nồng nặc từ xa, đó là mỹ vị mà trước kia chưa từng được nếm! Cao Yến lẩm bẩm: "Vẫn chưa thấy người đâu." Cậu suy nghĩ một chút rồi xoay người định đi vào thành, kết quả bị một đám mèo lớn mèo nhỏ sau lưng làm giật mình. Vệ binh mình người đầu mèo xấu hổ biến thành mèo, cư dân mèo không có gánh nặng công việc nên đã biến thành mèo đen từ lâu. Mèo Ai Cập mình thon, khá cao, hơi giống con cọp, vừa uy phong vừa nhanh nhẹn, lại cao quý và thần bí, giống như vị vua Pharaoh. Chúng tụm lại vây quanh bên chân Cao Yến đi tới đi lui, sau đó nhảy lên cao, từ trên cao nhìn xuống cậu: "Người chơi ngoại lai, ngươi muốn được thần mèo chúc phúc không?" Cao Yến: "... Không muốn lắm." "... Người chơi ngoại lai, ngươi muốn biết "Tiên đoán của Vong Linh Thư" không?" Cao Yến thầm nghĩ: Có thể đơn giản mà biết được tiên đoán sao? Cậu gật đầu đáp: "Muốn." "Làm giao dịch đi người chơi ngoại lai. Dùng giỏ xách trong tay ngươi trao đổi." "Được thôi." Thật ra cậu chỉ muốn dùng cá rán và rượu bạc hà mèo tự chế tạo ấn tượng tốt với mèo, giúp cậu thuận lợi đi vào thành của nữ thần Bastet mà thôi. Cao Yến xốc mảnh vải bố đậy cái giỏ lên, lộ ra cá rán thơm nức mũi trước mặt mọi người, sau đó lại tìm bộ bát sứ, đổ rượu ra. Cậu ngẩng đầu nói: "Ăn đi." Mèo Ai Cập có địa vị cao, luật pháp thời cổ xưa quy định, người nào giết mèo sẽ bị xử tử hình. Nói cách khác, mạng mèo cũng như mạng người, đôi khi mèo còn cao quý hơn người. Luật pháp ở vương quốc Minh Hà cũng vậy, địa vị của mèo rất cao. Thế nên đám mèo Ai Cập trước mắt dù bị mỹ thực hấp dẫn nhưng vẫn không vất bỏ giáo dưỡng cao quý, chúng xếp hàng ngậm cá rán, cầm chén nhỏ múc rượu bạc hà mèo. Mới đầu chúng ăn thận trọng mà tao nhã, có cảm giác cao quý thần bí. Thế nhưng sau cùng tất cả đều nằm ra khắp phố lớn ngõ nhỏ kêu meo meo, cuối cùng vây quanh Cao Yến thoải mái khoe bụng, còn muốn cậu xoa bụng cho. Cao Yến đi giữa đám mèo, có chút phiền não, nhưng cậu lại rất thích các loài động vật lông mềm thế này, thế là cậu vuốt vuốt sờ sờ đám mèo đến quên trời quên đất. Lúc Chử Toái Bích thời thiếu niên cùng đồng đội đang tính toán làm thế nào để lấy lòng đám mèo chết tiệt trong thành Bastet thì bọn họ trùng hợp thấy được một màn này. Chính giữa cổng thành, một thanh niên tóc đen đưa lưng về phía họ, xung quanh là đám mèo Ai Cập ngày thường ngạo mạn đến mức khinh thường loài người, nhưng hiện giờ đám mèo đang vây quanh thanh niên tóc đen, khoe bụng ngẩng đầu kêu meo meo, sau đó còn muốn thanh niên kia xoa bụng. "Mẹ nó!! Cao thủ vuốt mèo trong truyền thuyết kìa!" "Lẽ nào là người chơi? Hay là lên làm quen đi, không chừng có thể hợp tác." "Mèo ở thành Bastet có địa vị cao, moi ra tiên đoán của Vong Linh Thư từ miệng chúng khá dễ." Chử Toái Bích xem thường, vốn không muốn đến gần thanh niên tóc đen. Thiếu niên Chử Toái Bích cậy tài khinh người, hiếu chiến thiện chiến nhưng rất có nghĩa khí. Mặc dù hắn ghét mèo nhưng vẫn nghe theo yêu cầu của đội ngũ. Đội trưởng và các đồng đội của hắn ào ào tiến lên bắt chuyện với thanh niên tóc đen, còn xô đẩy Chử Toái Bích đi lên, họ nói nếu không được thì để Chử Toái Bích dùng nhan sắc quyến rũ người ta. Chử Toái Bích: Bệnh thần kinh. Đến khi tới gần, Chử Toái Bích lại là người đầu tiên để ý đến làn da trắng của thanh niên tóc đen, màu sắc đen trắng đối lập quá lớn. Không biết tại sao, ánh mắt hắn trở nên sắc bén, liếc mắt đã thấy nốt ruồi son trên cổ đối phương. Đen, trắng, đỏ, ba màu sắc cực kỳ đối lập, nháy mắt sinh ra kích thích thị giác mãnh liệt. Chử Toái Bích bỗng đỏ cả lỗ tai, tim đập nhanh hơn. "Cậu là người chơi ngoại lai à?" "Chúng tôi là Chư Thần, đội chúng tôi tên Chư Thần." Cao Yến quay đầu lại, trước mặt cậu là một người đàn ông có râu quai nón, phía sau là bốn người khác. Ba nam hai nữ, trong ba nam, trừ người đàn ông quai nón thì hai người còn lại là thanh niên mới lớn, một người có ngoại hình bình thường nhưng khí chất rất ôn hòa. Hai cô gái lại có ngoại hình rất xuất sắc, cực kỳ xinh đẹp, trong trẻo lạnh lùng. Bọn họ là một nhánh của đội "Chư Thần", lúc này còn chưa nổi tiếng. Nhưng 10 năm sau, Chư thần là đội ngũ xếp hạng nhất toàn thế giới. Cao Yến trông thấy Chử Toái Bích bị đẩy lên trước, chính là thiếu niên Chử Toái Bích. Lúc này Chử Toái Bích để đầu đinh, tóc ngắn chỉ vài phân, ngũ quan hoàn toàn lộ ra, cực kỳ tuấn mỹ nhưng vẫn còn chút ngây ngô. Cao Yến cười ôn hòa, hai mắt cong cong quay qua Chử Toái Bích: "Chào mọi người, tôi là Cao Yến, người chơi." Chử Toái Bích giành trả lời trước: "Chử Toái Bích, khụ... Tôi là Chử Toái Bích." Cao Yến: "Tên rất hay, trông cậu rất giống một người bạn của tôi." Chử Toái Bích lạnh lùng: "À."