Xin lỗi em, cô gái anh yêu
Chương 73 : cảm lạnh
Bạch Hy Tranh thả lỏng người ngã ra sau, ngước mặt nhìn lên trần nhà, hơi thở đều đều mà cảm thây lạnh ngắt, rốt cuộc sắp xảy ra chuyện gì nữa đây?
Ngồi đó một lúc lâu, cô cảm thấy buồn chán, liền mở điện thoại lên xem, thì thấy có hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ đến từ danh bạ của Vạn Nhất Thiên.
Cô đã tắt loa cho nên không nhận được thì phải? Mà cuộc gọi đã gọi cô vào lúc cô đang ngủ. Cô có nên gọi lại không nhỉ? Nhưng mà giờ này chắc hắn đã ngủ rồi.
- reng reng....
Bạch Hy Tranh ngớ ra, cứ tưởng kà Vạn Nhất Thiên gọi đến, nhưng không phải, là anh, cô có nên nghe máy không?
Suy nghĩ hai phút, cô nhận ra, bản thân nên bắt máy:"Alo....."
Đầu dây bên kia im lặng, cô chỉ nghe được hơi thở nặng nề của anh mà thôi.
"Nếu anh không nói tôi sẽ cúp máy".
"Anh đang ở bên ngoài, ra mở cửa cho anh được không?"
Bạch Hy Tranh cả kinh:"Anh về đi, tôi không muốn gặp anh".
"Anh rất muốn gặp em".
"Ở nhà còn có người mong chờ anh về, anh nên đi về, nếu không người ta sẽ giận anh, thậm chí còn hiểu lầm là tôi và anh có quan hệ mờ ám".
Bạch Hy Tranh nói rất dứt khoát. Cô không muốn day dưa vào chuyện tình này nữa, nó khiến cô đủ mệt mỏi rồi.
Ngôn Bách Thần vẫn kiên quyết:"Nếu em không ra mở cửa thì anh sẽ đứng ở đây đến khi nào em chịu mở cửa thì thôi".
Bạch Hy Tranh lạnh nhạt ngắt lời:"Mặc kệ anh".
Dứt lời, cô cúp máy. Nhưng mà lí trí lại cứ dán ra ngoài cửa, anh là một người rất cứng đầu, có khi anh sẽ đứng ở đó thật?
Lại bảo, bây giờ đã khuya, trời có khi sẽ lạnh, anh ở bên ngoài có làm sao không nữa?
Càng nghĩ càng khiến cô lo lắng?
Ngôn Bách Thần nói thật làm thật?
Anh không vào xe mà ngồi, anh cứ đứng đó, mặc kệ thời tiết có lạnh như thế nào? Anh muốn gặp cô, anh nghĩ kĩ rồi, anh không thể sống thiếu cô, giây phút anh kí tên vào đơn li hôn, thì anh đã đi sai rồi, cuộc đời của anh, đánh mất cô là điều sai lầm nhất mà anh từng làm?
Dù cho có trừng phạt anh bao nhiêu cũng không đủ.
Anh chấp nhận bị cô dày vò để đổi lại tình cảm của cô.
Mười phút, hai mươi phút, rồi lại nửa tiếng trôi qua rất nhanh, Bạch Hy Tranh nhìn vào ly cà phê đã nguội lạnh, không giống như lòng cô, nó đang nóng bừng bừng lên, anh chắc chắn vẫn còn nên ngoài.
Ngôn Bách Thần hướng mắt vào cánh cửa cao, một ánh sánh hiện ra, một hình bóng mà anh chờ nhất cũng từ từ hiện ra, cô đang đi về phía anh, Ngôn Bách Thần mỉm cười:"Cuối cùng em cũng chịu ra gặp anh rồi....".
Nói xong, Ngôn Bách Thần ngất đi, nằm ra sàn bằng xi măng, Bạch Hy Tranh hốt hoảng đỡ anh vào nhà, đặt anh nằm lên ghế, tay chạm vào trán của anh.
Anh bị cảm lạnh rồi. Cả người đều lạnh ngắt..
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
71 chương
37 chương
48 chương
79 chương