Xin lỗi em, cô gái anh yêu
Chương 70 : cô nên nói sự thật đi?
Về đến nhà, cô bước xuống xe:"Cảm ơn anh đã đưa tôi về".
"Chỉ cần những gì em đưa ra tôi đều làm".
"....." _Bạch Hy Tranh vãh tay:"Chiều nay tôi xin nghỉ, kính mong Vạn tổng phê duyệt".
"Em có thể nghỉ một tuần mà vẫn có lương"_Vạn Nhất Thiên ngồi ở trong xe, nhìn cô, nói.
Bạch Hy Tranh thở dài, nếu như gặp những cô gái ham tiền, ham sắc, nghe được nghỉ làm mà có lướng cô bảo đảm họ nghỉ còn hơn nữa là.
"Thôi được rồi, tôi chỉ xin nghỉ buổi chiều thôi".
Dứt câu, cô đi vào nhà, Vạn Nhất Thiên lộn dán mắt vào tấm lưng gầy guộc của cô, nó cô đơn đến lạ thường,.
Đôi mắt hằng lên nỗi buồn vô tận:"Nếu như có thể, anh nguyện làm tất cả vì em, cô gái nhỏ à?"
Cho đến đúng năm phút sau, cô tắm rửa rồi lên phòng nghỉ ngơi, ba cô không có ở nhà, chắc chắn lại đi chơi nữa rồi. Cô nhìn một lượt căn phòng, rồi đến chỗ cửa sổ, vén tấm rèm lên, vô tình nhìn thấy chiếc xe của Vạn Nhất Thiên vẫn còn đậu ở đó. Cô còn thấy hắn đang nhìn lên cô, bốn mắt vô cớ chạm nhau, Bạch Hy Tranh liền quy vào, cô kéo màn lại, miệng mấp máy:"Nếu như lúc đầu chúng ta gặp nhau sớm hơn, chắc chắn tôi sẽ thích anh, nhưng mà duyên số không dễ dàng như vậy, tôi và anh mãi mãi là hai con đường thẳng, điểm dừng không chung".
..........
- rầm choảng bịch.
..
Ở Ngôn Uyển, Ngôn Bách Thần đập đồ khắp nhà, dường như căn nhà trở thành một đóng hổn độn mà vừa nhìn thấy đã ngứa mắt. Diệp Hoa lấy làm khó hiểu, rốt cuộc anh và Bạch Hy Tranh đã nói gì? Cho đến khi về nhà anh liền mổi điên lên, đập đồ lung tung.
"Thần, đừng đập nữa, anh sẽ bị thương bây giờ "_Diệp Hoa nhào đến ôm chặt anh, nhưng mà trong phút nóng giận, Ngôn Bách Thần không còn nghĩ đến gì nữa, anh mạnh bạo đẩy cô ta ra, hại cô ta ngã xuống, tay đập mạnh lên một mảnh thủy tinh sắc nhọn, máu từ từ tươm ra, mặt cô ta nhăn lại:"A, Thần, tay của em".
Lúc này Ngôn Bách Thần mới bừng tỉnh lại, đổi lại chỉ là thái độ lạnh ngắt của anh:"Quản gia, mau đưa Đào Hạnh đi băng bó lại".
Rồi anh đi thẳng lên phòng,mặc kệ Diệp Hoa đang đau đớn trước mảnh thủy tinh hâm vào tay. Quản gia đứng một bên chứng kiến cảnh thiếu gia đập đồ nãy giờ, nhưng không thể làm gì, vì ông ấy biết một khi thiếu gia tức giận thì như thiên lôi nổi trận lôi đình vậy?
Rất đáng sợ.
Quản gia đỡ cô ta đi vào trong, lấy hộp sơ cứu, băng bó cẩn thận.
Diệp Hoa cười niềm nở:"Cảm ơn bác". quản gia cất đồ dùng vào hộp, chờ một lúc lâu mới lên tiếng:"Cô nên nói sự thật đi?"
Diệp Hoa vẫn chưa ngộ ra, giả vờ không hiểu:"Ý bác là gì?"
"Diệp Hoa, cô còn muốn dấu thân phận của mình bao lâu nữa đây?"
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
71 chương
37 chương
48 chương
79 chương