Cuối cùng thì đám cưới cũng được tổ chức, cô dâu là Hà Thị Oanh và chú rể là Bùi Văn Hiên. Công ai là người đứng ra làm mối thì chẳng ai biết ngoài mỗi một người là cô dâu. Hôm ấy Oanh cất tiếng trước, cô không xưng hô như thói quen mà gọi Hiên bằng anh: – Đáng lẽ em không muốn tìm anh, nhưng em thương mẹ của em. Hiên ngồi trên cây cầu bắc qua một dòng suối mùa khô, đôi mắt nhìn xuống lòng suối cạn, tâm can rối bời bời. – Chúng ta sẽ thành vợ chồng. Nhưng… – Oanh lại nói tiếp câu nói vữa ải rời rạc không trọn vẹn. Hiên vẫn ngồi, đôi mắt nhìn vào một hòn đá nằm giữa lòng suối cạn. – Em biết anh đã có người yêu… – Oanh chợt rụt câu nói lại. – Sao Oanh biết? – Hiên hỏi, một câu hỏi bâng quơ nhạt nhẽo. Hình như anh chẳng bao giờ được tập trung và định thần vào dạo gần đây. – Em đoán thế. Nhưng em vẫn cố năn nỉ anh. Em vẫn hy vọng. Hiên quay mặt nhìn Oanh vì anh nghe được tiếng nấc. Trên khuôn mặt người con gái là hai vệt nước dài. – Kìa Oanh! – Hiên nói câu này chợt dâng lên một cảm xúc hằn học với người anh ruột của mình. Oanh lấy tay gạt nước mắt. Trên khuôn mặt bây giờ là một làn nước đã tràn lên quá nửa khuôn mặt. – Oanh ơi! Đừng khóc nữa mà, chuyện gì rồi cũng sẽ qua… – Em chẳng còn gì hy vọng ngoài anh! – Oanh nấc lên. Chẳng hiểu sao thái độ của người con gái lại mếm yếu đến thế. – Mẹ em khóc hoài. Em lại không muốn làm nhục gia đình. Anh cưới em rồi sau này ly dị cũng được. Hãy mở cho em một con đường sống! Hiên dù sao cũng là con người chứ chẳng phải là gỗ đá. Trong anh vẫn còn chút tình người sót lại. Đàn ông bao giờ cũng có nhiều mái nghĩa hiệp trong người. Nước mắt con gái bao giờ cũng là thứ xúc tác đầy quyền lực nhất. Hiên vòng tay khoác lên tấm vai mịn của Oanh. Lạ thật, anh nghĩ ngay đến Hà: – Kìa đừng khóc. Để từ từ anh tính cho… – Cái bụng của em không thể chờ được – Câu nói đơn sơ chân thành làm ***g ngực Hiên nhói lên. – Thế thì phải làm sao đây hả Oanh? – Hiên bóp nhẹ vào vai người con gái. – Hãy cưới em trước, rồu sau này anh bỏ em cũng được! – Oanh rõ ràng van xin một lối thoát chứ không cố tình làm khó Hiên. – Oanh phải nín đi chứ! Cưới thì cưới, khóc có hại cho em bé lắm. Nói xong câu ấy, Hiên biết mình đã phản bội Hà. Anh cảm thấy xấu hổ và tự khinh rẻ chính mình. Một cảm giác mà chưa bao giờ anh trải qua. Chả trách được Hiên, cảm xúc con người không phải là gỗ đá. Nó là nước, mà đã là nước thì làm gì có hình có dạng để bảo là lúc nào cũng định hình bất biến.