Hôm nay, lúc đang làm việc anh rất vui vẻ trong lòng, anh dường như đã nhận ra được tình cảm của mình. Bên Tiểu Khiết anh mới cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, cô xinh xắn, giỏi giang món ăn nào cô cũng biết nấu đã vậy còn hiếu thảo nên chẳng những mẹ anh mà ba anh cũng rất thương cô. Anh ngồi suy ngẫm về Bảo Hân, dạo này cô ta tính làm điều gì đó mờ ám sau lưng anh. Cô ta dường như đang âm mưu hại Khiết Nhi hay sao đấy?  Anh thì giờ đang rất bận bịu với công việc vì ba mẹ anh cũng có tuổi rồi anh sẽ là người thay ba nối tục sự nghiệp. Ngoài công việc của gia đình anh còn là chủ của một hãng xe moto lớn nữa vì thế trong giới làm ăn ai cũng nể nang và ngưỡng mộ anh.  Bảo Hân cũng vì thấy anh có một khối tài sản lớn như thế nên đã làm anh mê như điếu đổ. Bây giờ, cô ta cảm nhận được vị trí của mình trong anh giờ đang bị lung lay nên cô ta đã bày một kế hoạch là đã ngủ với người đàn ông khác mục đích là có thai để bắt nạt Tiểu Khiết làm cô tuyệt vọng mà đồng ý ly hôn với anh đồng thời cô ta sẽ ép cô bỏ đi, rời xa anh. Kế hoạch của cô ta đã thành công vì cô ta đã làm cô bỏ đi thật rồi.  Anh làm việc xong, liền chạy đến cửa hàng hoa mua tặng cô một bóa hoa Gerbera nghĩa là hoa cúc trắng nó tượng trưng cho sự thuần khiết, một tình yêu bền chặt và hơn hết chính là mong được sống với người mình yêu đến suốt cả cuộc đời. Anh nhìn đóa hoa cúc trắng nhỏ miệng cười tủm tỉm anh nghĩ thầm trong đầu chắc vợ anh sẽ vui lắm. Về đến nhà, anh nhìn bên ngoài sao thấy căn nhà tối om không một ánh đèn. Anh lập tức, vội mở cửa thấy căn nhà thật lạnh lẽo, anh đang không hiểu chuyện gì chạy thật nhanh lên phòng nhìn vào tủ quần áo anh thấy chẳng còn gì. Anh nhìn qua bàn thì thấy có một tờ giấy cùng với chiếc nhẫn cưới, anh tức giận xé nát tờ giấy đó anh thốt lên: " Khiết Nhi em lại đang giở trò gì vậy hả? Như vậy là sao? " Rồi anh lấy điện thoại ra gọi cô thì chỉ nhận là thông báo thuê bao. Anh lúc này, như đang sắp phát điên và muốn nổ tung ra rồi, anh gọi cho thuộc hạ đi tìm cô bất chấp mọi thứ cũng phải tìm ra cô anh nói: " Tụi bây mau tìm ra chị hai, nếu không tìm được thì tao sẽ giết từng đứa " Bỗng dưng, Bảo Hân đến nhà anh, cô ta lên phòng thấy anh như vậy thì liền đến an ủi. Nhưng không may cho cô ta, anh đã bóp cổ Bảo Hân anh nói: " Cô đã làm gì cô ấy, nếu cô ấy có mệnh gì tôi sẽ xé xác cô ra " Cô ta hốt hoảng khóc nức lên đáp: " Người anh yêu là em, không phải nó" Anh nói: " Nhưng cô ấy không bao giờ nói dối tôi " Cô ta nắm tay anh đặt lên bụng: " Anh có cảm nhận được con của chúng ta không Phong? " Anh sốc, anh đang nghe lầm sao?  " Con... Cái gì... Không thể nào? " Sau đó anh nắm chặt tay cô ta anh nói tiếp: "Tôi không tin, nhưng tôi sẽ đợi đứa trẻ này sinh ra và đem nó đi xét nghiệm. Đương nhiên nếu là con của Cao Phong này thì tôi sẽ không để nó phải thất lạc. Nhưng nếu nó không phải thì cô chuẩn bị chết đi là vừa " Bảo Hân đáp: " Anh yêu nó rồi có phải vậy không? " Anh nói: " Phải tôi yêu cô ấy rồi... Chính cô ép cô ấy ra đi chứ không ai cả " Lúc này, Bảo Hân cắn chặt môi tức tối thầm nói: " Tôi không hạnh phúc thì nó cũng đừng hòng được hạnh phúc " Còn cô, từ ngày bỏ đi cô đã sống ở một vùng quê nhỏ. Sống ở đấy thì bình yên thật, nhưng quan trọng nhất là cô đã có thai. Cô đã mang thai con của anh, sau khi cô đi rồi cô mới thấy trong người không khỏe liền đi khám thì mới biết được rằng mình đã mang thai con của anh. Anh thì ngày đêm không ngừng tìm kiếm cô, vẫn muốn giải thích cô hiểu chuyện không như cô nghĩ. Anh uống rượu rất say về phòng anh nhìn tấm hình cưới nhìn cô thật xinh đẹp nhưng đôi mắt lại có nét ưu buồn. Tất cả là tại anh, lẽ ra anh nên nhận ra con người thật của Bảo Hân, cô mới là người phụ nữ hết lòng vì anh.