Xin Hãy Ôm Em
Chương 181
Lâm Uyển Bạch vẫn ngồi trong chiếc Land Rover trắng. Cô nhìn thấy Lục Tịnh Tuyết đứng lên khỏi chỗ ngồi, sau đó đi ra khỏi quán café.
Bên ngoài gió thổi làm những lọn tóc xoăn của đối phương tung bay.
Người tài xế đã đỗ sẵn chiếc xe sang trọng bên vệ đường, đồng thời đích thân mở cửa xe ra.
Có điều trước khi bước vào, Lục Tịnh Tuyết hình như đã đánh mắt nhìn về phía cô. Nước mắt trên gương mặt đã cạn khô, dáng vẻ có chút đau lòng, nhưng không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô mơ hồ nhìn thấy khóe miệng cô ta thấp thoáng một nụ cười khẩy.
Nhìn chiếc ô tô sang trọng ấy hòa vào dòng xe, Lâm Uyển Bạch thảng thốt.
Cửa xe bên cạnh bất ngờ được kéo ra, mang theo bầu không khí lạnh lẽo ngoài trời. Cô không khỏi co rụt người lại. Hoắc Trường Uyên ngồi vào trong, thắt lại dây an toàn.
Chiếc xe của họ cũng từ từ rời xa quán café. Đang vào lúc nắng đẹp nhất, hắt vào trong qua cửa sổ mang tới cảm giác ấm áp.
Sau khi Hoắc Trường Uyên trở lại, anh có liếc cô một cái, đồng thời bỏ di động vẫn cầm chặt trong tay nãy giờ vào hộc đồ, nói một câu "Ngắt máy được rồi". Bấy giờ cô mới hoàn hồn, đỏ mặt ấn nút ngắt máy. Tiếp sau đó anh chỉ tập trung lái xe, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Ô tô im lặng suốt dọc đường, không bật đài, chỉ còn lại tiếng động cơ xe.
Khi gặp đèn đỏ phía trước, cuối cùng Lâm Uyển Bạch cũng không nhịn được nữa.
"Này..."
Cô cắn môi, nghiêng đầu nhìn anh. Thấy anh không đáp lại, cô đành chọc chọc vào cánh tay anh: "Hoắc Trường Uyên, sao anh cố tình không nói gì..."
Hoắc Trường Uyên nghe xong, từ tốn đánh mắt sang phía cô.
"Vì sao anh không trả lời em..."
"Sao, ban nãy vẫn chưa nghe rõ à?" Hoắc Trường Uyên nhướng mày, chậm rãi hỏi.
"Nghe rất rõ..." Lâm Uyển Bạch hơi xấu hổ.
Nói thật lòng, cô không ngờ anh lại dẫn mình đến đây, còn dùng di động để cô được nghe toàn bộ cuộc hội thoại giữa hai người họ. Hơn nữa từ những gì họ đối thoại, cô cũng biết được mục đích của anh khi đến buổi hẹn này. Sự thẳng thắn ấy ngược lại khiến cô cảm thấy mình như đang "lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử".
Cô càng nghĩ như vậy, đầu càng cúi thấp xuống, có chút không biết giấu mặt vào đâu.
Mất mặt thật!
Nhưng có người lại quyết tâm không để cô sống yên, Hoắc Trường Uyên nhướng mày, rướn môi, cố tình bật ra một nụ cười khẽ.
"... Anh không được cười!"
Lâm Uyển Bạch giơ tay bịt miệng anh lại.
Nhưng vẫn không ngăn được tiếng cười của anh, lồng ngực anh phập phồng lên xuống, hơi thở phả ra làm bỏng lòng bàn tay ngứa ngáy của cô.
Thấy làm vậy không ích gì, Lâm Uyển Bạch thấy trước mặt vẫn còn phải dừng đèn đỏ, cô một lòng chỉ muốn cản lại nụ cười của anh, nên bất chấp mọi sự mất mặt, nghiêng người qu hôn lên bờ môi mỏng ấy.
Cuối cùng, khoang xe hoàn toàn im ắng.
Cô muốn rời đi, Hoắc Trường Uyên lại khiến cho nụ hôn đó sâu thêm.
Đèn tín hiệu đã chuyển xanh, tiếng còi ô tô phía sau rền rĩ, thậm chí còn có người thò đầu ra cửa thúc giục.
Nhưng hai người họ làm như không nghe thấy, vẫn chìm đắm trong môi lưỡi nồng nàn của nhau.
Khi Hoắc Trường Uyên buông cô ra, bàn tay vẫn giữ sau gáy cô, tựa trán mình vào trán cô. Ở khoảng cách gần, đôi mắt sâu hút đó như muốn thấu tận đáy tim cô mới thôi.
Anh bỗng mấp máy môi, giọng nói mang theo chút khàn khàn sau khi vừa hôn xong: "Uyên Uyên, anh sẽ không phụ em."
Sâu sắc là thế nhưng lại được diễn tả bằng hững ngôn từ không thể trịnh trọng hơn.
Trái tim Lâm Uyển Bạch rung lên dữ dội.
...
Hôm sau, Chủ Nhật, khi Lâm Uyển Bạch mở mắt ra, còn muộn hơn hôm qua, bên ngoài mặt trời có vẻ đã lên cao.
Không phải tại cô ngủ nướng mà thật sự đang nửa đêm cô bị đánh thức bởi nụ hôn của Hoắc Trường Uyên. Bộ quần áo ngủ tối vừa miễn cưỡng mặc vào lại bị anh cởi sạch. Cuối cùng cô thiếp đi lúc nào không hay. Chiếc chăn bên cạnh vẫn còn hơi ấm, trong phòng tắm loáng thoáng có tiếng nước chảy róc rách, có lẽ anh cũng vừa dậy chưa lâu.
Lâm Uyển Bạch lật người, vẫn mơ màng ngủ tiếp.
Nhưng mí mắt vừa khép lại chưa lâu, bỗng nhiên có một tiếng rung của di động vang lên.
Cô vô thức vươn tay lần mò về phía gối. Suốt cả quá trình cô không hề mở mắt, cứ thế đặt di động vào tai, mơ hồ nói: "...Alô?"
"Cô là ai!"
Một giọng nam trung niên rất dày dặn vọng tới.
Lâm Uyển Bạch bị chất vấn, ngây người, dường như giọng nói này hơi quen tai. Cô đột nhiên nhớ ra gì đó, choàng tỉnh giấc, phát hiện thứ mình cầm không phải là chiếc smartphone màu bạc của mình là một chiếc màu đen kiểu nam giới.
Bấy giờ cô mới ý thức mình đã nhận nhầm điện thoại!
Tiếng nước ngừng lại, Hoắc Trường Uyên hông quấn khăn tay đi ra ngoài, dáng vẻ sảng khoái. Những giọt nước đọng trên đuôi tóc rơi xuống cổ anh, rồi chảy vào từng múi cơ bắp trên lồng ngực.
Khung cảnh khiến người ta phát hỏa ấy xưa nay luôn khiến Lâm Uyển Bạch đỏ mặt.
Nhưng lúc này cô hoàn toàn không còn để ý đến nữa. Cô thẳng thừng khoác váy ngủ, kéo chăn bước xuống.
"Cuối cùng cũng chịu dậy rồi à?" Hoắc Trường Uyên lau khô tóc.
Lâm Uyển Bạch không trả lời anh mà chạy tới trước mặt anh: "Hoắc Trường Uyên, làm sao đây!"
"Hm?" Hoắc Trường Uyên nhướng máy, bấy giờ mới chú ý tới vẻ mặt hoang mang, căng thẳng của cô.
Lâm Uyển Bạch cắn môi, sốt ruột vô cùng: "Ban nãy em ngủ mơ màng, không cẩn thận cầm máy của anh! Em tưởng là máy mình nên đã nhận cuộc gọi... Hình như là bố anh gọi đến..."
Càng nói đến cuối, giọng cô càng lí nhí.
Cô quả thực sầu não vô cùng, lại còn nhận nhầm điện thoại. Nghĩ tới câu hỏi nghiêm nghị ban nãy, cô tựa hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của ông Hoắc, sau lưng như có gió lạnh thổi phần phật.
Hoắc Trường Uyên nghe xong, nhíu mày lại.
Anh nhận lấy di động từ tay cô, quả nhiên, khi kiểm tra lại thì đúng là ông Hoắc gọi tới. Thấy cô hoàn toàn hoảng loạn, anh ôm lấy vai cô: "Không sao đâu."
"Em đi tắm trước đi, anh gọi lại xem sao."
"Vâng..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Có điều cô còn bụng dạ nào mà tắm. Cô luôn thấy thấp thỏm, đứng dưới vòi hoa sen gột rửa qua loa, đánh răng rồi chạy ngay ra ngoài.
Hoắc Trường Uyên có vẻ đã gọi xong, đứng xoay lưng về phía cửa sổ, vẫn cầm nguyên di động trong tay. Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay người lại, nếp nhăn trên trán dường như còn đậm hơn ban nãy một chút.
"Hoắc Trường Uyên, bố anh... ông ấy nói gì vậy?"
Lâm Uyển Bạch hỏi trong hồi hộp nhưng anh không trả lời ngay nên cô hỏi lại, càng thêm căng thẳng: "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Hoắc Trường Uyên cúi đầu nhìn màn hình điện thoại đen xì trong tay mình, mấp máy môi, ngữ khí hơi ngờ vực: "Tối qua Sunny đã uống thuốc ngủ."
"Cái gì?" Lâm Uyển Bạch bỗng chốc trợn trừng mắt: "Uống thuốc ngủ?"
Đúng là xảy ra chuyện thật rồi!
Vợ chưa cưới của anh tự sát bằng thuốc ngủ?
"Ừ, bố anh vừa nói trong điện thoại, uống nửa lọ." Hoắc Trường Uyên gật đầu, có vẻ cũng rất bất ngờ.
"Thế cô ấy đâu? Bây giờ ra sao?" Cô nuốt nước bọt, vội vàng hỏi.
Ngoài mặt, Hoắc Trường Uyên không thể hiện quá nhiều thay đổi trong cảm xúc. Anh đáp: "Phát hiện kịp thời nên tối qua đã đưa ngay tới bệnh viện cấp cứu, rửa ruột nên giờ không sao nữa, đang ở trong bệnh viện."
Lâm Uyển Bạch gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Thấy anh cứ nhíu mày suốt, cô đoán ra điều gì đó, mím môi: "Hoắc Trường Uyên, bố anh bảo anh tới thăm cô ấy phải không?"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên không hề phủ nhận.
Cô đoán không sai, đích thực bố muốn anh lập tức tới bệnh viện, hơn nữa còn nổi cơn thịnh nộ.
Lâm Uyển Bạch cụp mắt giây lát rồi nói: "... Hoắc Trường Uyên, anh đi đi!"
"Anh không đi." Hoắc Trường Uyên nhíu mày.
"Nhưng bố muốn anh đến, chắc là cô ấy cũng rất muốn gặp anh..." Lâm Uyển Bạch khẽ nói: "Hơn nữa, anh được quay về Hoắc Thị chẳng phải cũng nhờ cô ấy xin giúp sao..."
Hoắc Trường Uyên đưa tay nâng cằm cô lên: "Em không ghen?"
"Không ghen..." Lâm Uyển Bạch đành quay mặt đi, câu trả lời hơi trái lòng.
"Nói dối!" Hoắc Trường Uyên hừ một tiếng, rõ ràng là không tin, anh buông một câu giống như hôm qua: "Trừ phi chúng ta cùng đi."
"..." Lâm Uyển Bạch nhíu mày.
"Em không đi anh cũng không đi." Hoắc Trường Uyên nói thẳng.
Thấy anh có vẻ không đùa giỡn, Lâm Uyển Bạch mím môi: "Thôi được rồi, vậy em đi cùng anh..."
Cô vào bếp nấu nhanh hai bát canh thanh đạm bưng ra. Ăn xong, họ thay quần áo rồi đi ngay.
Quá trình đi xuống dưới, Lâm Uyển Bạch vẫn luôn cúi xuống, đôi mi tạo thành hai cái bóng hắt xuống gò má, giống như đang giấu trong lòng tâm sự gì vậy.
Khi cô mở cửa xe, một cánh tay bất ngờ chặn ở đó.
Lâm Uyển Bạch sững người ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt kia đang nhìn mình chăm chú.
"... Hả?"
Hoắc Trường Uyên nhíu mày hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"
"Có nghĩ gì đâu..." Lâm Uyển Bạch lại cụp mắt, lắc đầu.
Hoắc Trường Uyên không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế đó.
Lâm Uyển Bạch khó xử, đành ngẩng lên, do dự nói: "Hoắc Trường Uyên, có phải em... đang phá hoại hạnh phúc của người khác không?"
Trong tình yêu cần có thứ tự trước sau. Trước khi cô quen biết Hoắc Trường Uyên, anh đã hẹn ước với vợ chưa cưới. Đây là sự thật không thể phủ nhận. Bất luận anh có tình cảm với đối phương hay không, thì hình như cô vẫn là người đến sau...
Tối qua nội dung cuộc nói chuyện của họ trong quán café cô đều nghe rõ không sót chữ nào. Việc này đối với vợ chưa cưới của anh lẽ nào không phải là một sự tổn thương. Chắc hẳn cô ấy làm ra hành động quá khích này cũng là vì anh!
Hai bàn tay buông thõng hai bên của Lâm Uyển Bạch từ từ nắm chặt lại.
Hoắc Trường Uyên nhíu mày, không trả lời cô điều gì, chỉ tiến lên trước một bước, thẳng thừng cúi xuống hôn cô.
Cô sửng sốt, không ngờ anh lại làm hành động ấy.
Cô giơ tay đẩy cũng không đẩy ra được, ngược lại càng khiến nụ hôn của anh thêm sâu.
Anh cạy mở răng cô, hôn đến mức cô thở dốc, cả người mềm oặt ra trong vòng tay anh, bấy giờ Hoắc Trường Uyên mới buông tha, lau hai khóe miệng ươn ướt của cô: "Bây giờ còn nghĩ vậy nữa không?"
"Không..." Lâm Uyển Bạch mơ màng lắc đầu.
Hoắc Trường Uyên hài lòng gật đầu, nhét cô vào trong xe, cài dây an toàn.
Lâm Uyển Bạch nhìn thấy anh vòng qua đầu xe, cô giơ tay xoa xoa khóe miệng vừa bị anh hôn đến sưng vều.
Thật đáng ghét! Lại dám dùng "nam sắc" quyến rũ người ta...
Chiếc Land Rover phóng lên cầu vượt. Vì là Chủ Nhật nên không tắc đường, sau khi đi xuống chẳng mấy chốc đã tới một bệnh viện tư sang trọng.
Họ lái thẳng qua cửa chính tiến tới tòa nhà nội trú ở phía sau. Có chỗ đỗ xe rộng rãi dành cho ô tô.
Anh phanh xe lại, tắt máy.
Lâm Uyển Bạch nghiêng đầu nhìn qua: "Hoắc Trường Uyên, anh đừng có nhìn em mãi thế..."
Hoắc Trường Uyên hơi nhướng mày.
"Em không ghen." Lâm Uyển Bạch nhìn thẳng vào mắt anh, nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng: "Em nghĩ anh nên đến thăm cô ấy, dù anh có thừa nhận hay không thì chuyện này vẫn có liên quan đến anh!"
Hoắc Trường Uyên im lặng mấy giây, bỗng nhiên hỏi: "Uyển Uyển, em liệu có vì một người đàn ông mà từ bỏ tính mạng của mình không?"
Lâm Uyển Bạch sững người.
"Em không..." Cô lắc đầu.
Tuy rằng vào lúc này, nên nói ra những lời cảm động hơn một chút, vì trên phim ảnh toàn diễn như vậy.
Nhưng cô vẫn chọn cách nói sự thật với anh.
Lâm Uyển Bạch nhìn thẳng về phía trước khẽ nói: "Trước khi ra đi, mẹ em đã nói với em sinh mạng là rất quý giá. Bà nói sau này em phải cố gắng sống, thế nên, em sẽ không bao giờ vì bất kỳ người nào mà tự tử."
Cô hơi nghiêng đầu nhìn sang tòa nhà bên cạnh, dường như vẫn còn nhìn thấy được cảnh mẹ đứng đó năm nào.
Nhưng dù nói như vậy, mẹ vẫn vì một người đàn ông mà từ bỏ tính mạng.
Có lẽ cũng vì bản thân bà không làm được nên mới răn dạy cô như vậy chăng...
Hoắc Trường Uyên nuốt nước bọt.
Mắt anh hơi tối đi, có vẻ như anh không nghĩ cô sẽ trả lời như vậy. Nhưng suy nghĩ lại thì cô nên trả lời như vậy. Giống như những cảnh tượng thảm hại mà anh từng gặp, bị Lâm Dũng Nghị đánh nặng như thế, gánh nặng cuộc sống lại nhiều như thế nhưng cô vẫn cắn răng mà sống.
Đương nhiên, không bao gồm cảnh cắt tay lúc trước. Lúc đó anh thể hiện sự lạnh lùng cũng là vì nhìn thấu cô đang diễn trò.
Có người vừa đi vào tòa nhà lớn trước mặt, trong tay xách giỏ hoa quả và bó hoa.
"Chết, đi tay không tới thăm bệnh nhân như vậy không hay thì phải?" Lâm Uyển Bạch nhìn thấy, chợt sầu não.
Dọc đường đúng là cô quên bẵng mất việc này.
Cô ngẫm nghĩ rồi chỉ tay về phía trước: "Hoắc Trường Uyên, em vừa nhìn thấy trước cổng có cửa hàng hoa, đi mua một bó hoa đi? Người bệnh nhìn thấy hoa, tâm trạng cũng tốt hơn, cũng có ích cho việc hồi phục sức khỏe!"
"Không mua!" Hoắc Trường Uyên từ chối.
"..." Lâm Uyển Bạch nhíu mày.
"Anh chỉ mua hoa hai người phụ nữ."
Hai người phụ nữ?
Lâm Uyển Bạch ngẩn người nhìn anh.
"Một người là em." Hoắc Trường Uyên nói.
Nghe xong, Lâm Uyển Bạch chợt đỏ mặt, cũng nhớ tới hai bó hoa hồng nhiệt tình như lửa của anh, ánh mắt ngưỡng mộ của các đồng nghiệp trong phòng, khiến cô bối rối cũng khiến cô hạnh phúc ngọt ngào.
Cô tò mò hỏi: "... Còn một người nữa là ai?"
"Mẹ anh." Ngừng một chút, Hoắc Trường Uyên mới nói.
Trái tim Lâm Uyển Bạch nóng rực lên.
Cô nhìn ánh mắt lặng lẽ tối đi của anh, rất đau lòng nhưng đồng thời tâm trạng cũng rất kích động.
Vì anh đã coi mình có tầm quan trọng giống như mẹ anh vậy.
Lâm Uyển Bạch nắm chặt lấy tay anh: "Hoắc Trường Uyên, có thời gian đưa em đi gặp mẹ anh nhé?"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu.
Anh rút chìa khóa, tháo dây an toàn rồi đẩy cửa ra.
Anh quay người phát hiện người bên trong không nhúc nhích, vẫn ngồi yên trên ghế lái phụ, bất giác vòng qua đầu xe.
Lâm Uyển Bạch cũng đẩy cửa xe ra, nhưng không bước xuống mà ngẩng đầu nhìn anh: "Hoắc Trường Uyên, anh vào thăm cô ấy đi! Em không đi đâu, em ở đây đợi anh..."
Thật ra cô vốn không định đi cùng anh.
Hoắc Trường Uyên nói cô không đi anh cũng không đi, nên cô mới đồng ý đi cùng. Cô không muốn làm thánh mẫu, chỉ là bình tĩnh suy nghĩ lại, nếu bản thân cô là Lục Tịnh Tuyết chắc chắn cũng sẽ không muốn nhìn thấy mặt cô lúc này, chưa biết chừng còn bị kích động, hơn nữa cô e ông Hoắc cũng có mặt.
Nếu nhìn thấy Hoắc Trường Uyên dẫn cô cùng tới thăm vợ chưa cưới, có lẽ ông cũng rất giận, sẽ trách anh không hiểu chuyện.
Cô không muốn anh khó xử, càng không muốn gây thêm phiền toái cho anh...
~Hết chương 181~
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
81 chương
317 chương
111 chương
54 chương
20 chương
16 chương