Xin Hãy Ôm Em

Chương 153

Giữa chừng, cô dừng lại hai lần mới nói được một câu hoàn chỉnh. Động tác của Hoắc Trường Uyên khựng lại, anh nhíu mày: "Đừng giỡn." "Chúng ta chia tay đi!" Lâm Uyển Bạch lặp lại lần nữa câu nói này, còn kiên định hơn ban nãy một chút. Đôi mắt u tôi của Hoắc Trường Uyên hơi nheo lại, đồng tử gần như co rụt nhanh chóng dưới ánh đèn, nhưng tay anh vẫn đang vuốt ve cằm cô, cảnh cáo cô: "Lâm Uyển Bạch, đừng cậy được cưng chiều mà làm nũng, đang yên đang lành giở trò gì vậy!" "Em nghiêm túc đấy..." Lâm Uyển Bạch mím chặt môi, nhìn thẳng vào mắt anh. Tuần trước tuy rằng cô bay tới Macao nhưng trên thực tế, hai người họ chỉ thật sự quấn lấy nhau một tối mà thôi. Từ lúc vào cửa, Hoắc Trường Uyên đã khó mà kiểm soát. Từ ngày gặp cô, khao khát ngủ vùi suốt ba mươi năm đã thức tỉnh toàn bộ, gần như anh lúc nào cũng nhớ đến cô. Có điều, bây giờ mọi sự rục rịch, kích động sôi trào trong mạch máu đều vì vài ba câu của cô mà tắt ngấm như bị dội nước. Lần này, Hoắc Trường Uyên đứng lên, đứng xuống đuôi giường, nhìn cô từ trên xuống, rất gay gắt, như chỉ muốn nhìn thấu cô đến tận cùng vậy: "Em đang đùa với anh sao? Không vui đâu!" Lâm Uyển Bạch chậm rãi ngồi dậy. Ở góc độ này, cô buộc phải ngẩng đầu mới có thể nhìn rõ khuôn mặt anh. Tuy rằng trên khuôn mặt không có sự thay đổi cảm xúc quá rõ nét, nhưng Lâm Uyển Bạch biết, thật ra trong lòng anh giận dữ vô cùng, hai khóe miệng đã bắt đầu căng ra rồi. Cô ngồi thẳng lưng, lặp lại: "Hoắc Trường Uyên, em hoàn toàn nghiêm túc..." "Em không muốn tiếp tục hẹn hò với anh nữa. Đôi nào yêu nhau cũng có thể đi tới kết cục chia tay, đây là chuyện rất bình thường! Em hy vọng anh có phong độ một chút, sau khi chia tay, đừng quấy rầy em..." "Nguyên nhân!" Hoắc Trường Uyên quát. "..." Lâm Uyển Bạch bặm môi. "Anh đang hỏi em đấy!" Hoắc Trường Uyên lại quát. Lâm Uyển Bạch rụt vai lại, hơi e sợ nhưng vẫn buồn bã ngẩng đầu, đau khổ chỉ ra sự thật: "Hoắc Trường Uyên, anh có vợ chưa cưới..." "Em biết rồi?" Hoắc Trường Uyên chết sững. Thấy anh ngẩn ra, lòng Lâm Uyển Bạch đau đớn vô cùng. Ngoài cái chết sững ấy khiến cô cảm thấy buồn ra, còn vì anh không hề phủ nhận. Cũng phải, dù sao cũng đã tận mắt chứng kiến rồi, hà tất phải ôm theo chút hy vọng mong manh, bây giờ thì ảo vọng đã vỡ vụn hoàn toàn. Lâm Uyển Bạch cụp mắt xuống, run rẩy, ra sức nắm chặt tay lại. Cô nghe thấy tiếng cười khẽ của mình, còn mang theo vài phần tự chế giễu: "Hoắc Trường Uyên, em biết anh chỉ có cảm giác với cơ thể của em, thế nên bao lâu nay mới không chịu buông tay. Anh đưa ra đề nghị hẹn hò có lẽ cũng chỉ muốn tìm một cái cớ để tiếp tục ngủ với em mà thôi..." Từ khi anh chuyển tới sống đối diện, cô vẫn luôn giữ thái độ đề phòng. Nhưng cuối cùng vẫn cứ từng bước đắm chìm mà không thể tự kiểm soát, không tiếc ngàn dặm xa xôi chạy tới Macao làm ấm giường cho anh, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện. Thật ra có khác gì trước kia đâu? Chẳng qua nói dễ nghe hơn một chút, lấy hình thức hẹn hò mà thôi. Ngốc, thật ngốc... Cảm giác được tiếng nuốt nước bọt của anh, sau đó là ngữ khí thấm lạnh, không dám tin: "Lâm Uyển Bạch, hóa ra em nghĩ như vậy?" "Hm? Nói đi! Em nghĩ như vậy sao?" Nghe anh một lần nữa lặp lại câu hỏi, Lâm Uyển Bạch vô thức ngẩng đầu lên. Trái tim như bị đâm một nhát. Ánh đèn trên đỉnh đầu sáng rực, nhưng trong đôi mắt kia chỉ toàn bóng tôi, biểu cảm trên gương mặt gần như có thể hình dung bằng từ "đau lòng". "... Phải!" Lâm Uyển Bạch nắm chặt hai tay lại, gắng sức tìm lại giọng nói, cố gắng không để bị ảnh hưởng: "Hoắc Trường Uyên, ban đầu chúng ta hẹn hò với nhau là đôi bên tình nguyện, em hy vọng kết thúc cũng vui vẻ. Đây là quyết định của em, em mong anh tôn trọng. Nếu anh đồng ý, em có thể coi anh như bạn. Nếu anh không chấp nhận, chúng ta cũng có thể làm người xa lạ." "Em chắc chứ?" Hoắc Trường Uyên nhìn cô, ngữ điệu nhạt nhòa. Khung cảnh và cuộc đối thoại này có phần quen thuộc. Lần hai người kết thúc giao dịch, cô đề nghị, anh cũng từng hỏi cô như vậy. Khuôn cằm cứng đờ của Lâm Uyển Bạch hướng xuống: "Ừm..." Không có tiếng đá cửa nặng nề vọng tới như lần đó. Hoắc Trường Uyên chỉ đứng đực ra đó, không gào thét, không nổi giận lôi đình, đôi mắt nheo lại cứ nhìn cô chằm chằm, ánh sáng trong đó như bị dập tắt. Dưới cái nhìn sát sao ấy, mặt hơi ngứa ngáy, Lâm Uyển Bạch giơ tay chạm lên mặt mới phát hiện chẳng biết nước mắt mình đã chảy ra từ lúc nào. Trước mặt có một bóng đen ập xuống, Hoắc Trường Uyên cúi người, dùng ngón tay cái từ từ lau đi nước mắt của cô. Có một đôi lông mày được phóng to, sát lại gần, dưới mí mắt có nhiệt độ nóng rẫy từ đôi môi truyền tới. Lâm Uyển Bạch choàng tỉnh mới ý thức được anh đang hôn khô những giọt nước mắt của cô. Mí mắt run rẩy, cô hoảng hốt nghiêng đầu né tránh. Hoắc Trường Uyên cũng không kiên trì, chống hai cánh tay ở hai bên người cô, tầm mắt nhìn thẳng vào cô. "Lâm Uyển Bạch, đây là lần thứ hai em khóc vì anh." "..." Trái tim cô thắt lại. Sau đó, cô nhìn thấy anh đứng lên lại, rút bao thuốc lá từ trong túi quần ra, đổ ra một điếu, nhưng không hút, chỉ vân vê trong tay, nhẹ nhàng mơn man như cách anh lau nước mắt cho cô ban nãy. Anh không nhìn về phía cô mà nhìn vào một khoảng vô định nào đó. Khi lên tiếng lần nữa, giọng anh đã tập trung mọi sự lạnh lẽo: "Uyển Uyển, tốt nhất em hãy suy nghĩ thật kỹ. Không phải lần nào anh cũng sẽ quay đầu đâu." Anh không gọi thẳng tên cô mà thân mật gọi cô như thế. Từng đợt căng thẳng tràn qua trái tim Lâm Uyển Bạch, vì xưng hô của anh, cũng đồng thời vì những lời anh nói sau đó. Nhưng chớp mắt cô lại nghĩ, anh đúng là không cần quay đầu, vì vợ chưa cưới của anh đã quay về rồi... "Em đã nghĩ kỹ rồi..." Cuối cùng cô cũng bật thành tiếng. Điếu thuốc trong tay Hoắc Trường Uyên bị bẻ gãy, nhưng bờ môi anh thì hơi mấp máy. Anh rướn môi cười. "Bỏ đi." Lại là hai chữ này. Điếu thuốc được vứt xuống dười sàn, cùng với động tác quay người, xoay lưng về phía cô. Hoắc Trường Uyên giấu cơn giận dữ u ám sải bước rời đi, cuối cùng, chỉ còn lại tiếng đóng cửa mạnh mẽ vang lên bên ngoài. Lâm Uyển Bạch nhắm mắt lại. Bỏ đi, vậy thì thôi, đây chẳng phải là những gì cô muốn sao? Cô chợt nhớ lại lúc hai người mới bắt đầu hẹn hò, Hoắc Trường Uyên nói mình giống cô, khi ấy cô còn kinh ngạc hỏi anh vẫn độc thân bao nhiêu năm qua sao, anh đã đưa ra một đáp án khẳng định. Ừm, thật ra anh cũng đâu lừa gạt gì mình. Anh quả thực độc thân, không có bạn gái, nhưng có hôn thê sắp cưới. Từng tiếng chuông di động vang lên, tiếng rung bật ra trong túi áo, khiến tứ chi của cô cũng tê dại theo. Lâm Uyển Bạch rút ra, cố gắng mở to mắt mới khiến tầm nhìn mơ hồ trở nên rõ nét hơn. Là bạn thân Tang Hiểu Du gọi tới. Cô bắt máy, đầu kia là chất giọng tràn đầy sinh lực: "Tiểu Bạch, cậu làm gì đó? Sao giờ mới nghe điện thoại. Mình gửi cho cậu link sản phẩm Taobao yêu quý đó, đã nhìn thấy chưa! Mua đôi thì giá hời, siêu rẻ, chúng ta mua chung đi!" "Tiểu Bạch, cậu sao vậy?" Dường như rất lâu không thấy cô lên tiếng, Tang Hiểu Du vội hỏi. Cuối cùng Lâm Uyển Bạch cũng không cần giấu giếm nữa, nghẹn ngào lên tiếng: "Cá nhỏ, mình thất tình rồi..." ... Mỗi ngày mặt trời lên đều mang theo nguồn sống vô tận. Chẳng có chuyện gì thay đổi, tất cả vẫn đang vận hành ổn định. Chẳng qua chỉ là thất tình mà thôi, giống như bị tai nạn vậy, trên địa cầu bình quân mỗi tiếng, thậm chí mỗi phút, mỗi giây đều có thể có vài người thất tình, cô chẳng qua chỉ là một trong số đó, không có gì to tát. Lâm Uyển Bạch cố gắng hít thở sâu, để mình tập trung hơn vào công việc. Sau khi lưu tập tài liệu cuối cùng xong xuôi, cô bắt đầu làm báo cáo quý sau. Đồng nghiệp bên cạnh chạy tới: "Tiểu Bạch, hôm nay phòng kỹ thuật bên cạnh tụ tập, gọi chúng ta đi chúng, bảo thống kê số người, cô đi không?" "Ăn uống à..." Bàn tay Lâm Uyển Bạch đặt trên bàn phím chợt khựng lại. "Tôi thấy cô hôm nào tan ca cũng ngoan ngoãn về nhà, chẳng vui gì cả!" Đồng nghiệp tiếp tục thuyết phục cô: "Lâu lắm rồi không có mấy hoạt động thế này, đi cùng nhau đi! Ăn xong còn tới bar nữa, chỗ đó ngoài hát còn nhiều trò vui lắm! Thoải mái chút!" Lâm Uyển Bạch vốn định từ chối, chỉ muốn về nhà xem tivi và ngủ một giấc. Nhưng nghe câu "Thoải mái chút" cuối cùng, cô sửa lại: "Vậy tính cả tôi đi..." "Ok!" Đồng nghiệp lập tức đáp. Lâm Uyển Bạch nhìn những con chữ dày đặc trên màn hình, cảm thấy đúng là mình nên thả lỏng một chút. Chập tối, cả đoàn người rầm rộ kéo nhau đi ra khỏi tòa nhà văn phòng. Họ chọn ăn thịt nướng. Sau khi ăn xong thì tới một club ở đối diện chơi bời. Vì đông người lại tụ tập theo kiểu "Cam-pu-chia" nên mọi người chơi rất hăng, đòi vào phòng to, bên trong chứa được khoảng hơn hai mươi người. Tiếng nhạc của máy hát, tiếng lục lạc, còn cả tiếng đánh bida. Người đồng nghiệp bình thường ngồi bên cạnh cô sau khi chơi phi tiêu một lượt lúc này mới chạy về. "Tiểu Bạch, sao cô lại uống bia?" Nhìn cốc nước sủi tăm bọt trong tay cô, cô ấy bỗng chốc khẽ hét lên: "Uống ít thôi, đừng để lát nữa uống mơ màng, cẩn thận về nhà bạn trai cô không vui đấy!" Lâm Uyển Bạch khẽ cụp mắt xuống: "Chúng tôi chia tay rồi..." "Hả?" Người đồng nghiệp ngẩn ra, há hốc miệng, thảng thốt hỏi: "Chính là người tặng cô cả bó hoa hồng to đùng đó sao? Chia tay rồi?" "Ừm, bây giờ tôi cũng thuộc hàng ngũ FA như cô rồi!" Lâm Uyển Bạch gật đầu, nghiêm túc nói. Đồng nghiệp đơ ra mấy giây, sau đó im lặng chuyển toàn bộ bia trên bàn ra trước mặt cô, đồng thời tuyên bố với giọng trịnh trọng: "Uống đi! Nếu không đủ, tôi sẽ gọi thêm cho cô!" Lâm Uyển Bạch thấy vậy, quả thật không biết nên khóc hay cười. Cô vốn dĩ chỉ uống vài ba hớp tượng trưng, cuối cùng bị đồng nghiệp cổ vũ một hồi, đã uống hơn nửa chai. Lúc đứng lên đi vào nhà vệ sinh, Lâm Uyển Bạch cảm thấy đầu hơi choáng váng, bia Đức đúng là ngấm rất chậm. Sau khi vớt nước lạnh lên mặt, cô mới miễn cưỡng cảm thấy mình đỡ hơn một chút. Khi đi ra, cô bỗng nhiên lại thấy mơ hồ. Hành lang trải thảm đó, hình như không thể nhìn thấy điểm tận cùng, thiết kế vừa hiện đại vừa như một mê cung vậy. Rốt cuộc là rẽ trái hay rẽ phải... Lâm Uyển Bạch giơ tay ra chỉ, nhất thời không rõ phương hướng. Trong lúc cô đang do dự định rẽ sang trái thì chợt ngừng thở, ngay cả bước chân cũng cứng đờ ra đó. Ngay phía trước cách đó không xa có một bóng dáng cao lớn, vai phải hơi dựa vào tường, đang cúi đầu châm thuốc. Làn khói trắng bay ra, khiến tầm nhìn của người ta mờ đi. Khuôn mặt cương nghị của anh cũng chìm trong cơn thật thật giả giả, xa xôi khó mà với tới. Lâm Uyển Bạch hơi thất thần. Hình như đã một tuần rồi không nhìn thấy nhau nhỉ? Từ sau buổi tối nói lời chia tay đó, anh đóng mạnh cửa bỏ đi. Từ đó mỗi hôm đi làm hay về nhà, dù sớm hay muộn, Lâm Uyển Bạch đều không còn nhìn thấy con Land Rover trắng đó nữa. Cánh cửa chống trộm của nhà đối diện cũng không hề mở ra. Hơn nữa cuối tuần cô cũng từng đặc biệt để ý, đèn cửa sổ không hề sáng lên, giống như anh chưa từng xuất hiện vậy. Nhưng cũng phải, ban đầu anh chuyển tới cũng vì muốn ở gần cô. Bây giờ họ chia tay rồi, chuyển đi cũng đúng. Một sếp lớn như anh, ở một khu chung cư cũ kỹ mới là không nên. Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Hoắc Trường Uyên ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt không chút nhiệt độ. Trong mơ hồ, hình như cô nhìn thấy anh đang từng bước đi tới. Lâm Uyển Bạch tỉnh lại, định quay người bỏ đi thì đã không kịp. Hoắc Trường Uyên đã sải bước đi tới trước. Ở khoảng cách rất gần, đôi giày da sáng trưng gần như chạm vào mũi chân cô. Cô vội lùi sau nửa bước, ấp úng: "À... Hoắc Trường Uyên?" "Lạc đường sao?" "Ừm..." Lâm Uyển Bạch né tránh, gật đầu, rồi lẩm bẩm một câu: "Mấy chỗ này ở đâu cũng giống nhau..." Hoắc Trường Uyên hình như vừa giật khóe môi, ngữ khí rất nhạt: "Còn nhớ số phòng không?" "Hình như là 0099..." Lâm Uyển Bạch cố nhớ lại. "Đi bên này." Nói xong, Hoắc Trường Uyên dứt khoát đi phía trước. Lâm Uyển Bạch thấy vậy, cũng đành lẳng lặng bám theo phía sau anh như một con cún nhỏ. Cô không ngờ Hoắc Trường Uyên lại chủ động nói chuyện với mình. Dù sao thì tối đó hai người họ chia tay cũng không quá vui vẻ. Tuy không nổi trận lôi đình nhưng anh rất giận. Hôm sau lúc kiểm tra cửa ra vào, cô phát hiện có hai con ốc bị văng đi, có thể thấy anh dùng sức mạnh cỡ nào. Thật ra cô muốn nói anh chỉ cần chỉ hướng, mình sẽ tự đi tới đó nhưng Hoắc Trường Uyên không có ý định dừng lại. Thậm chí giữa chừng anh còn đi chậm một chút, cố tình đợi cô đuổi kịp. Nếu anh đã rộng lượng như vậy thì Lâm Uyển Bạch cũng không muốn giả đò, cô lên tiếng cảm ơn: "À, Hoắc Trường Uyên, cảm ơn anh..." Hoắc Trường Uyên đang đút điếu thuốc vào miệng, nghe xong bèn liếc về phía cô. Sau đó, anh bất ngờ cười khẽ hai tiếng. Lâm Uyển Bạch bị cười vô cớ, cuối cùng không nhịn được, cắn môi hỏi: "Anh... Anh cười gì chứ!" "Ha ha..." Hoắc Trường Uyên lại cười thêm hai tiếng. Giữa làn khói vấn vít, đôi mắt sâu hút của anh nhìn cô, nửa đùa nửa thật: "Tiến bộ hơn so với lần trước nhiều rồi, không Hoắc tổng Hoắc tổng mãi nữa." "..." Lâm Uyển Bạch khẽ nắm chặt ngón tay. "Em uống rượu đấy à?" Hoắc Trường Uyên có vẻ như hỏi bâng quơ. "Ừm." Lâm Uyển Bạch gật đầu, vẫn giải thích một câu: "Em uống ít bia, công ty tụ tập..." Hoắc Trường Uyên gạt tàn thuốc vào trong thùng rác lúc đi ngang qua: "Lâm Uyển Bạch, xem ra em sống rất tốt." "Cũng tạm..." "Tối không mất ngủ, không trằn trọc?" "Không..." "Ăn gì cũng ngon miệng, sức khỏe dồi dào?" "Ừm..." Lâm Uyển Bạch vẫn khẽ gật đầu. Có điều, câu này nghe hơi kỳ, giống câu quảng cáo... Đã đi tới trước cửa phòng, cô đang ngập ngừng không biết có nên cảm ơn lần nữa không thì nghe thấy Hoắc Trường Uyên đột ngột hỏi: "Em vẫn chưa chịu khôn ra nhỉ?" "..." Lâm Uyển Bạch nhíu mày. Đang chuẩn bị lên tiếng thì cửa phòng bên cạnh đột ngột bị kéo ra. Đồng nghiệp tròn mắt nhìn cô, nói vội: "Tiểu Bạch, cuối cùng cô cũng về rồi! Tôi còn tưởng cô rớt xuống bồn cầu rồi chứ, đang chuẩn bị kéo đoàn đội qua vớt cô lên!" Lâm Uyển Bạch quay đầu, phát hiện Hoắc Trường Uyên đã quay ngời rời đi, chỉ để lại một bóng lưng rắn rỏi, lạnh lùng. Cô bất giác mím môi. Ban nãy anh đang chế giễu mình? ~Hết chương 153~