Xin Hãy Ôm Em

Chương 137

Lâm Uyển Bạch không muốn chần chừ một giây nào, lập tức gọi lại. Đầu kia bắt máy rất nhanh, cô vô thức đứng thẳng dậy: "Alô?" "Hoắc Trường Uyên, anh nghe rõ không?" Mãi không có ai đáp lại, cô hỏi với vẻ ngờ vực. Đợi thêm vài giây, cuối cùng mới có một câu nói trầm trầm vọng tới: "Em đang ở đâu!" "Em ra ngoài ăn cơm..." Lâm Uyển Bạch rụt vai lại, không dám giấu giếm gì anh: "Với anh Yến Phong, còn có Vân thiếu!" Cô đặc biệt nhấn mạnh câu cuối cùng, tỏ rõ thái độ rằng cô không ra ngoài riêng lẻ cùng Yến Phong. "Anh đồng ý chưa?" Hoắc Trường Uyên vẫn hạ thấp giọng. Cho dù cách nhau đường truyền điện thoại, cô vẫn cảm nhận được sự không vui của anh, Lâm Uyển Bạch lí nhí giải thích: "Lúc trước em có gọi điện cho anh, nhưng gọi mãi anh không bắt máy, về sau em có nhắn tin cho anh mà..." Hoắc Trường Uyên trở nên trầm mặc. "Em chỉ đi ăn với hai anh ấy thôi, sẽ về nhanh mà..." Lâm Uyển Bạch cắn môi, khi lên tiếng giọng có chút lấy lòng: "Tối nay, em đến với anh nhé?" Tuy rằng cảm giác hai chân không thể khép chặt lại rất đáng sợ, cô thật lòng muốn được nghỉ ngơi nhưng vẫn liều mạng. Nghe xong, Hoắc Trường Uyên lại phản ứng rất bình thản: "Nói sau đi, anh tiếp khách đây." Ơ! Lâm Uyển Bạch nhìn màn hình di động sau khi bị ngắt máy, chống tay lên trán. Không giống trước đó anh chỉ không vui khi bị thằng nhỏ quấy rầy, rõ ràng bây giờ anh đang giận. Cô nhớ tới câu thoại kinh điển trong một bộ phim điện ảnh nào đó, nhăn mặt lại. Hoắc tổng rất giận dữ, hậu quả rất nghiêm trọng... Trở về phòng không lâu thì bữa cơm của họ cũng kết thúc. Hôm nay Tiêu Vân Tranh đã uống rượu nên anh ấy tìm tài xế lái thuê. Yến Phong chỉ uống trà nên phụ trách đưa cô về nhà. Ánh đèn trong tiểu khu đã sáng lên, Lâm Uyển Bạch để ý thấy chiếc Land Rover màu trắng biển năm con 8 vẫn chưa xuất hiện. Sau khi xe dừng hẳn, Yến Phong ngập ngừng định nói gì đó. Anh nhíu mày, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Tiểu Uyển, lần trước anh có nói với em về chuyện dọn khỏi khu này, em suy nghĩ thế nào rồi?" "Tạm thời em không muốn đi ạ." Lâm Uyển Bạch lắc đầu, ấp úng: "Chỗ này khá gần công ty của em, em ở cũng quen rồi, hơn nữa tiền phòng còn chưa đến kỳ thanh toán..." Yến Phong yên lặng ngồi nghe, dường như mỗi lý do của cô đều có vẻ giống viện cớ. "Tiểu Uyển." Anh nhíu mày, trầm ngâm giây lát mới lại lên tiếng: "Lần trước về nhà Châu Châu có nói với anh, nhìn thấy em và chú sống ở đối diện hôn nhau, em và Hoắc tổng..." Lâm Uyển Bạch ngượng ngập. Thì ra vẫn bị thằng bé nhìn thấy, thật không hay chút nào. Họ đâu chỉ hôn nhau, còn làm chuyện không thể miêu tả kỹ càng, hơn nữa còn làm suốt cả đêm... Nhìn thấy ánh mắt gấp gáp và quan tâm của Yến Phong, Lâm Uyển Bạch giải thích: "Bọn em đang hẹn hò." "Hẹn hò? Em và Hoắc Trường Uyên?" Yến Phong sững sờ. Có vẻ vì quá bất ngờ, anh thậm chí còn không gọi là "Hoắc tổng" như mọi khi. "Vâng." Lâm Uyển Bạch gật đầu. Khóe miệng Yến Phong giật giật, nhất thời không kịp tiêu hóa thông tin này. Anh nhìn thấy cô gật đầu, bờ mí cụp xuống run rẩy, hoàn toàn là dáng vẻ của một cô gái đang yêu. "Anh Yến Phong, cũng không còn sớm nữa, em lên nhà đây." Lâm Uyển Bạch đã tự tháo dây an toàn: "Anh lái xe về chậm thôi, đi cẩn thận nhé!" Rất lâu sau, Yến Phong mới bật ra một tiếng: "Được!" Nhìn theo bóng cô biến mất ở cửa tòa nhà, anh vẫn không thể hoàn hồn trở lại. Bây giờ cho dù không muốn Yến Phong vẫn phải thừa nhận, Tiểu Uyển của anh đã càng ngày càng xa rời anh rồi. Sau khi leo lên nhà, Lâm Uyển Bạch không tắm rửa ngay mà bò lên cửa sổ ngồi đợi, mãi vẫn không thấy chiếc Land Rover ấy. Từng giây từng phút trôi qua, đến tận hơn mười giờ tối. Cô bắt đầu gọi điện thoại cho Hoắc Trường Uyên, lần này không phải không có ai nghe mà vừa "tút" một tiếng thì đã có người ngắt máy, khi gọi lại thì vẫn tình trạng như vậy. Lần này Lâm Uyển Bạch hoang mang thực sự, cứ đi đi lại lại trong phòng. Ngẫm nghĩ một chút, cô chỉ còn cách bấm bụng gọi cho một người khác: "Alô, trợ lý Giang ạ? Tôi là Lâm Uyển Bạch, anh đang ở cùng với Hoắc Trường Uyên phải không..." ... Nửa tiếng đồng hồ sau, taxi dừng lại trước cửa hộp đêm. Lâm Uyển Bạch cầm lấy chỗ tiền lẻ được trả lại rồi rảo bước chạy vào trong. Ra khỏi thang máy, cô lần theo số phòng mà Giang Phóng nói, nhanh chóng tìm được. Cửa phòng mở hé, bên trong đang có tiếng hát vọng ra. Có rất nhiều người, cả nam lẫn nữ, mùi rượu và mùi thuốc lá trộn lẫn vào nhau. Lâm Uyển Bạch đi vào trong, cố gắng kiếm tìm Hoắc Trường Uyên trong không gian u tối. Đi được một nửa, trước mắt bỗng có thêm một cái bóng. "Ô! Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm chứ!" Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu lên lập tức bắt gặp đôi mắt hoa đào đó: "Bác sỹ Tần..." Dường như chỉ cần cởi chiếc áo blouse trắng đó ra là anh ấy sẽ trở về với hình tượng một công tử ăn chơi trác táng. Cứ thay đổi thân phận liên tục như vậy quả thật khiến người ta không thể thích ứng. Nhưng cô bất chợt nhớ tới cảnh tượng đã nhìn thấy ở dưới nhà cô bạn Tang Hiểu Du. Nếu không phải vì bây giờ đang không tiện, cô nhất định phải hỏi rõ ràng. "Cô Lâm chạy tới đây làm gì vậy?" Tần Tư Niên nhìn thấy cô, có vẻ rất kinh ngạc. "À, tôi tìm Hoắc Trường Uyên..." Lâm Uyển Bạch ngượng ngập. "Tìm Trường Uyên? Lần trước gặp, chẳng phải cô nói không có quan hệ với cậu ấy sao?" Tần Tư Niên nhướng cao mày, cố tình nói. Thấy cô đỏ mặt, anh ấy bèn bật cười xua tay: "Được rồi, không chọc cô nữa, cậu ấy ở kia!" Nhìn theo hướng ấy, cô quả nhiên nhìn thấy Hoắc Trường Uyên ngồi xoay lưng lại. Lâm Uyển Bạch thở phào nhẹ nhõm, bên cạnh anh không có cô gái nào, chỉ có Giang Phóng. Cô nghiêng người đi tới, Giang Phóng thấy cô lập tức đứng dậy: "Cô Lâm!" Lâm Uyển Bạch gật đầu, ngồi xuống cạnh anh. Hoắc Trường Uyên chỉ hờ hững liếc nhìn cô một cái, rồi lại tiếp tục hút thuốc, cố tình coi cô như không khí. "Hoắc Trường Uyên..." Cô dè dặt gọi một tiếng, rồi lại thận trọng hỏi: "Anh vẫn còn giận à?" "Con mắt nào của em nhìn thấy anh đang giận?" Hoắc Trường Uyên hừ lạnh một tiếng. "..." Bên mắt nào cũng thấy cả. Thấy anh vừa hút hết một điếu thuốc lại định rút thêm điếu nữa, cô buộc phải giữ tay anh lại: "Anh đừng hút thuốc nữa, uống chút nước đi!" Hoắc Trường Uyên ném chiếc bật lửa lên mặt bàn, đúng là không hút nữa nhưng vẫn lờ cô đi. "Hoắc tổng không để tâm đến em, hay là qua đây chơi xúc xắc với mấy anh đi?" Bên cạnh có người cười trêu chọc ghé sát tới. Nhưng chưa chạm được vào cô, Tần Tư Niên đã giơ chân đá một cái: "Qua bên kia, muốn chết hả!" "Mình đùa ấy mà!" Đối phương dĩ nhiên sẽ hiểu ngay, vội cười ha ha: "Cô gái, muốn dỗ đàn ông vui quá đơn giản đi, hát cho Hoắc tổng nghe một bài!" "Thôi bỏ đi, nếu buổi vui này của chúng ta còn muốn tan thì đừng bắt cô đây hát!" Tần Tư Niên lập tức nói. "..." Lâm Uyển Bạch mất mặt. "Ai nói vậy!" Có người bất bình thay cô, là Giang Phóng đứng bên: "Tôi từng nghe cô Lâm hát rồi, không, là ca kịch, kịch Hoàng Mai, cực kỳ hay luôn!" Trước kia khi đến thành phố S công tác, dưới lời đề nghị của quản lý, Lâm Uyển Bạch đích thực từng hát qua... Sau câu nói ấy, tất cả mọi người trong phòng đều tập trung sự chú ý lên người cô, đều hô hào muốn nghe, hơn nữa còn gọi sẵn, đưa luôn cả micro cho cô. Lâm Uyển Bạch như một con vịt bị khiêng lên giá nướng. Cô liếc nhìn Hoắc Trường Uyên ngồi bên cạnh, thấy anh không buồn ngước lên, đành phải đứng dậy đi về phía màn hình. Cô không hề chú ý thấy, một đôi chân dài cũng đồng thời đưa ra khi cô cất bước. "Rầm..." Lâm Uyển Bạch ngã sõng soài. ~Hết chương 137~