Xin Hãy Ôm Em

Chương 129

Một tiếng nổ ầm vang trong đầu Lâm Uyển Bạch. Hoắc Trường Uyên thậm chí còn xấu xa hơn, dùng sức thu chặt cánh tay lại, để cô có thể cảm nhận được rõ ràng nguồn sức mạnh thức tỉnh dưới chiếc thắt lưng. Cuối cùng cô cũng được trực tiếp thấu hiểu bằng cơ thể xem thế nào là như ngồi trên đống lửa. Cô cứng đờ cả người, không dám dịch chuyển tùy tiện. Gió sông lành lạnh phả vào mặt, nhưng không thể xoa dịu dòng máu sục sôi trong cơ thể cô. Sợ anh sẽ làm ra hành động gì đó quá giới hạn, Lâm Uyển Bạch hít sâu một hơi, nhân lúc anh không phòng bị, đột ngột nhảy lên, thoát khỏi chân anh, ấp úng nói: "Hình như sắp đến giờ chiếu phim rồi, chúng ta phải đi lấy vé nữa..." Nói xong, cô chạy tức tốc về phía rạp chiếu như một cơn gió. Hoắc Trường Uyên ở phía sau hình như ngồi đơ ra mất vài giây rồi mới bám theo bước chân cô. Sau khi xem xong phim trở về nhà cũng đã gần 11 giờ. Cả khu chung cư cực kỳ yên ắng, hành lang cũng im phăng phắc, chỉ còn những ngọn đèn cảm ứng sáng lên từng tầng theo bước chân hai người họ. Lâm Uyển Bạch đi phía trước. Khi đi tới tầng trên cùng, cô rút chìa khóa ở trong túi xách ra. Vừa cắm vào ổ thì cánh tay bị người ở đằng nhẹ nhàng kéo lại, sau đó cô xoay cả người lại, bị anh đè lên cánh cửa chống trộm. Cô vô thức nhắm mắt lại, nụ hôn của Hoắc Trường Uyên tiến tới đúng như dự định. Có phần quá nồng nhiệt, cứ thế bám riết lấy đầu lưỡi cô. Khi được thả ra, Lâm Uyển Bạch như con cá bị vớt lên được thả về lại với biển, không ngừng thở dốc. Cô cảm nhận được bàn tay anh giơ lên, như vuốt nhẹ lên vành tai cô, sau đó, xương quai xanh đột ngột lành lạnh. Cô sững người, bất giác cúi đầu xuống. Chiếc chìa khóa nhỏ đang yên lặng nằm trên đó, kim cương lấp lánh những tia sáng vụn vặt. Thật ra từ lúc anh lấy nó ra khi ở bên bờ sông, trái tim cô vẫn luôn lơ lửng như bị treo lên, nhưng anh lại cố tình không đưa, còn trả thù nói sẽ suy nghĩ. Đến nỗi suốt cả quá trình xem phim, cô thậm chí còn nghĩ, có nên nhân lúc tối mù này lén lút lấy trong túi anh không... Lồng ngực trống trải rất lâu lại có chiếc chìa khóa, trái tim dường như cũng được lấp đầy. Đối với những người khác mà nói, có thể nó chỉ là một món trang sức xa xỉ, nhưng đối với cô, ý nghĩa của nó lại khác biệt. Lâm Uyển Bạch tỉ mẩn vuốt ve từng đường nét: "Cảm ơn anh..." "Đừng có làm mất, cũng đừng trả lại anh nữa." Hoắc Trường Uyên khẽ cười. "Ừm!" Lâm Uyển Bạch nghiêm túc gật đầu, giống như vừa đưa ra một lời hứa hẹn. Anh tựa trán mình vào trán cô. Trong tầm mắt thẳng băng, là đôi mày hơi hạ xuống của anh ở khoảng cách gần. Quá gần, đến mức cô cảm thấy cháy bỏng, cảm nhận được cả hơi thở phả ra từ mũi anh. Sau đó, cô nghe thấy anh bất ngờ lên tiếng: "Anh muốn ngủ cùng em." "Không được..." Lâm Uyển Bạch hít sâu, lắc đầu. "Lúc ở bên bờ sông, lẽ nào em không cảm nhận được?" Hoắc Trường Uyên chạm cả mũi mình vào mũi cô, cơ thể tráng kiện càng đè sát vào cô, lúc chớp mắt, dường như cả mí mắt của cả hai cũng chạm vào nhau. Ánh mắt nóng bỏng, ý tứ muốn thể hiện đã quá rõ ràng. Hơi thở của Lâm Uyển Bạch run rẩy. Đến bây giờ, cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác ấy. Cô né tránh ánh mắt anh, cắn môi: "Hoắc Trường Uyên, anh đã nói là sẽ tôn trọng em mà!" "Ồ." Hoắc Trường Uyên đáp mơ hồ một tiếng. Nhưng đôi mày của anh lại nhíu vào rất chặt, mấy lời não tàn này chính anh nói ra ư? Shit! Lâm Uyển Bạch đẩy anh ra: "Muộn lắm rồi, ngày mai còn phải đi làm, anh cũng ngủ sớm đi..." "Hay là tối nay chúng ta nằm im, không làm gì cả." Hoắc Trường Uyên không muốn buông tay, tiếp tục dụ dỗ cô: "Không chạm vào em cũng không ôm em, không làm chuyện gì bậy bạ, chỉ thuần túy là ngủ chung thôi, thế nào?" Lâm Uyển Bạch vẫn cắn môi, không mắc lừa, càng không lên tiếng. Bất ngờ, bàn tay quấn trên eo cô luồn sâu vào trong lớp áo với một tốc độ cực nhanh. Cảm nhận được nắm ngón tay của anh thu chặt, cô bất giác kêu khẽ: "Này... Hoắc Trường Uyên!" "Hét gì chứ!" Hoắc Trường Uyên bực dọc, dùng sức vày vò mấy cái như phát tiết: "Khộng cho ngủ, lẽ nào không được chạm mấy cái cho đỡ thèm?" "..." Lâm Uyển Bạch hoàn toàn câm nín. Cô bị anh ăn hiếp như vậy khoảng mười giây rồi Hoắc Trường Uyên mới thu tay về với vẻ không mấy tình nguyện, trên gương mặt chỉ toàn là sự bất mãn vì không được thỏa mãn dục vọng. Lâm Uyển Bạch không dám nhìn nhiều, vội vàng quay người tiếp tục mở khóa. Trước khi đóng cửa lại, cô bất giác quay đầu nhìn, thấy anh cũng đã đi về phía đối diện. Cái bóng cao lớn trông rất buồn bực, động tác rút chìa khóa cũng chậm rãi, ánh đèn hắt bóng xuống đỉnh đầu giống như một bóng đen âm u. Rõ ràng là tổng giám đốc của một tập đoàn đã lên sàn giao dịch khá lâu rồi vậy mà lúc này chẳng khác nào một đứa bé buồn bực vì không được ăn kẹo. "Này, đợi chút!" Ngập ngừng nắm chặt tay, cuối cùng cô vẫn kêu lên. Hoắc Trường Uyên dừng tay, im lặng quay người nhìn cô. Lâm Uyển Bạch chui ra ngoài, chạy tới trước mặt anh bằng những bước chân rất khẽ, rất nhẹ, đôi mày chớp chớp một biểu cảm ngượng ngùng. Băn khoăn một lúc, cuối cùng cô mới lấy hết dũng khí. Cô kiễng chân lên, hôn chụt một cái lên môi anh. Đây là lần đầu tiên cô hôn một người trong lúc làm chủ được ý thức của mình. Trước kia trong thời gian hai người giao dịch, anh cũng từng bắt cô chủ động hôn anh, nhưng rõ ràng là cô làm vì bị anh uy hiếp. Trong lúc nhịp tim đã đập nhanh tưởng nứt vỡ, thậm chí cô không dám nhìn anh, giọng khẽ khàng tới khó tin: "Chúc ngủ ngon..." Nói xong, Lâm Uyển Bạch bèn quay đầu chạy nhanh về nhà. Cho đến khi cánh cửa đóng lại rất lâu, Hoắc Trường Uyên vẫn đứng sững đó như một bức tượng, có vẻ vẫn chưa ngờ được cô lại có hành động ấy. Anh đưa tay chạm lên khóe môi, đôi mày cao cao nhướng lên. Anh mở cửa, sau khi tháo giày da ra, anh không buồn đi dép lê mà đi thẳng chân đất vào phòng ngủ. Anh cũng không tắm, cứ thế nằm thẳng cẳng lên chiếc giường lớn, hai tay gối ra sau gáy, hai chân vắt vào nhau. Dưới ánh trăng mông lung, bờ môi anh rướn lên một đường cong, anh nở một nụ cười trong im lặng. ... Sáng hôm sau, chiếc Bentley đen lăn bánh trong ánh bình minh. Giang Phóng ngồi ở ghế lái phụ, cứ vài giây lại nhìn vào gương chiếu hậu một lần. Từ lúc đón sếp lên xe tới giờ, anh ấy phát hiện có những sự bất thường. Khuôn mặt lạnh lùng hằng ngày hôm nay lại rất ôn hòa. Ánh mắt trầm mặc không cảm xúc dường như còn nhuốm ý cười nhàn nhạt. Ôi trời! Giang Phóng có phần nghi ngờ cuộc đời. Theo sếp đã nhiều năm như vậy, chưa nay anh đều là người không bộc lộ hỉ nộ ái ố ra ngoài, lúc nào cũng toát ra một khí thế khiến người khác không dám lại gần. Vậy mà bây giờ, anh lại xoa xoa khóe môi, tự cười một mình như một đứa trẻ khờ khạo? Quả nhiên, người yêu vào không thể hiểu được bằng tư duy bình thường... Bentley cán đích Hoắc Thị, dọc đường các nhân viên liên tục chào hỏi. Lên đến phòng làm việc của tổng giám đốc, Hoắc Trường Uyên không vội vã đi họp Hội đồng quản trị ngay mà cùng trợ lý Giang Phóng ở trong phòng, không cho phép người nào quấy nhiều, có vẻ rất thần bí. Dựa lưng vào ghế xoay, Hoắc Trường Uyên đang hút thuốc, mặt có vẻ đăm chiêu. Anh gạt tàn thuốc, trầm giọng hỏi: "Trợ lý Giang, cậu chắc chắn cách này hiệu quả chứ?" "Vâng!" Giang Phóng tỏ thái độ chắc nịch như đinh đóng cột. Ngay sau đó anh ấy xấu hổ gãi đầu, hắng giọng, gượng gạo giải thích: "Khụ... Hoắc tổng, cách này thật ra hồi đại học em từng cho bạn gái cũ dùng thử..." Hoắc Trường Uyên nghe xong, hơi nhướng mày: "Ừm, cậu ra ngoài đi!" Đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn mình anh. Anh từ tốn hút hết điếu thuốc rồi cầm di động lên. Đầu kia, Lâm Uyển Bạch vừa từ phòng photo đi ra thì nhận được điện thoại của anh. Cô ôm cả chồng tài liệu, ngồi xuống bàn làm việc sắp xếp. "Lại đi xem phim?" Nghe anh nói xong, cô cảm thấy rất bất ngờ, tối qua vừa mới xem xong cơ mà. Ở đầu bên kia, giọng nói trầm của Hoắc Trường Uyên có phần lười biếng: "Hẹn hò đấy, có hiểu không hả?" "Ồ..." Lâm Uyển Bạch đành ngoan ngoãn đáp lại. "Tối nay anh phải tăng ca, nên chắc phải xem ca muộn một chút." Đầu kia lại nói. Lâm Uyển Bạch định nói không xem cũng được, nhưng sợ làm anh không vui, lời đến bên miệng lại bị cô nuốt xuống. Cô tiếp tục ngoan ngoãn nhận lời, rồi như chợt nghĩ ra điều gì, cô lại nói: "À vừa hay, vốn dĩ em định tối nay tới chỗ Cá nhỏ một chuyến. Trước đó khi cô ấy chuyển đi, có để sót lại hai bộ quần áo, em mang qua cho cô ấy." "Ừm, anh sẽ tới chỗ đó đón em." "Em biết rồi..." Ngắt máy rồi, cô phát hiện người đồng nghiệp ngồi bên cạnh đang phóng về phía mình một ánh nhìn mờ ám. Lâm Uyển Bạch đỏ mặt, vội vàng đặt di động xuống, giả vờ tiếp tục tập trung sắp xếp tài liệu, có điều khi dùng bút vẽ đại mấy chữ lên giấy, cô mới kinh hoàng nhận ra, mình đang vẽ xiên xẹo ba chữ: Hoắc Trường Uyên. Cô xấu hổ vo mảnh giấy lại, ném vào trong thùng rác. Chập tối tan làm, Lâm Uyển Bạch ngồi xe buýt đi thẳng tới chỗ của cô bạn thân Tang Hiểu Du. Vào trong tiểu khu, từ xa cô đã nhìn thấy Tang Hiểu Du khi khoác một chiếc áo len đan mỏng manh đứng dưới nhà. Cứ nghĩ cô ấy đang đợi mình, nhưng cô lại nhìn thấy bên cạnh đỗ một chiếc ô tô đen. Hình như cô ấy đang nói chuyện gì đó với chủ xe, cái miệng mấp máy. Chẳng mấy chốc, chiếc xe nổ máy rồi phóng đi. Hình như người ấy nhấn ga khá mạnh, đi xa rồi vẫn còn để lại một làn gió mạnh. Lâm Uyển Bạch vội vàng né sang bên cạnh, ôm chặt hai vai. Có điều khi nó đi lướt qua, cô ngước mắt lên nhìn, rồi chợt sững sờ. Người ngồi trong ghế lái là đàn ông, đôi mắt hoa đào cuốn hút ấy quá quen thuộc... Bác sỹ Tần? Bên kia, Tang Hiểu Du cũng đã nhìn thấy cô, vẫy tay điên rồ với cô. Lâm Uyển Bạch mang theo chút ngạc nhiên đi tới, hỏi với vẻ không chắc chắn: "Cá nhỏ, người vừa nói chuyện với cậu là ai thế?" "Có ai đâu!" Tang Hiểu Du có phần né tránh. "Chiếc xe vừa lái đi xong ấy..." Lâm Uyển Bạch chỉ vào phía cổng vào khu nhà, trầm tư nói: "Sao càng nhìn mình càng thấy giống bác sỹ Tần, bạn thân của Hoắc Trường Uyên vậy... Hai người quen nhau à?" "Trờii, cái gì mà cầm thú rồi bác sỹ Tần chứ, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta mau vào nhà đi!" Tang Hiểu Du tiến lên khoác tay cô, lôi thẳng vào trong. Vào thang máy rồi, cô ấy liền hỏi xem quần áo có mang đến không. Chủ đề bị ngắt ngang, cô cũng không hỏi lại nữa. Mỗi lần tới chỗ ở của Tang Hiểu Du, Lâm Uyển Bạch đều cảm thán về căn nhà này. Một nơi quá thoải mái lại có giá hời như thế đốt đèn lên cũng chẳng tìm thấy. Lúc này, Tang Hiểu Du đứng bên cạnh cười rúc rích như một con chuột. Họ ở nhà gọi đồ ăn về để giải quyết bữa tối, chốc chốc Lâm Uyển Bạch lại kiểm tra đồng hồ. Sau khi biết nguyên nhân, Tang Hiểu Du ngạc nhiên: "Cậu và Hoắc tổng lát nữa còn đi xem phim?" "Đúng thế!" Lâm Uyển Bạch gật đầu, cũng tỏ thái độ nghi hoặc: "Chẳng biết vì sao lại xem ca muộn như vậy, hình như 11 giờ 30 mới bắt đầu chiếu. Gần đây cũng có phim gì đặc biệt hot đâu..." "Ca phim 11 giờ 30?" Tang Hiểu Du hỏi. "Ừm..." Lâm Uyển bạch gật đầu. Tang Hiểu Du đảo đảo đôi mắt, lập tức hiểu ra ngay. Cô ấy vỗ vai cô, nói với vẻ nghiêm túc: "Được rồi! Phim mà Hoắc tổng chọn dĩ nhiên không cần lo lắng. Người ta bận rộn công việc nên mới phải xem ca muộn như vậy, cậu phải thông cảm chứ!" Lâm Uyển Bạch nhìn bạn thân của mình mấy giây rồi tỏ thái độ: "Cá nhỏ, vì sao mình có cảm giác cậu rất ủng hộ Hoắc Trường Uyên thế nhỉ..." "Khụ khụ... Mình thể hiện rõ ràng đến thế sao?" "Đúng vậy..." "Vậy được rồi!" Tang Hiểu Du ngượng ngập thừa nhận, rồi nhanh chóng giải thích: "Người ta dù gì cũng là ông chủ của một tập đoàn lớn, hô mưa gọi gió ở Băng Thành. Lỡ như ngày nào đó gặp phiền phức biết đâu lại giúp được gì. Hơn nữa, bây giờ anh ấy là bạn trai của cậu, mình ủng hộ chẳng qua là muốn anh ấy đối xử tốt với cậu hơn thôi!" Nghe cũng có vẻ đầy lý lẽ... Lâm Uyển Bạch gật gù. ~Hết chương 129~