Xin Hãy Ôm Em

Chương 112

Lâm Uyển Bạch cứng người di chuyển ra cửa, giống như sắp phải chịu án tử hình vậy. Cô bò lên cửa nhìn ra mắt thần, rồi thở phào nhẹ nhõm. Cô mở cửa ra, bên ngoài có một thanh niên trẻ đôi mũ, trên áo in logo của một hãng chuyển phát nhanh nào đó: "Xin hỏi chị là Lâm Uyển Bạch phải không?" "Tôi đây." Lâm Uyển Bạch gật đầu. "Chị có bưu phẩm, mời chị ký nhận." "Vâng, cảm ơn anh!" Cô ký tên là bill chuyển phát, đối phương cũng vội vã đi xuống. Lâm Uyển Bạch ôm bưu kiện, đang định đóng cửa lại thì có một cánh tay bất ngờ chặn lên cánh cửa. Lực rất mạnh, một nguồn sức mạnh quen thuộc. Cô ngẩng đầu lên, ánh đèn trên hành lang đều bị chặn lại. Chẳng biết Hoắc Trường Uyên đã ra ngoài từ lúc nào, ánh mắt sa sầm lại cúi nhìn cô. "Anh..." Hoắc Trường Uyên nhíu mày, nét mặt có chút bất lực tới không thể bất lực hơn: "Đường ống nước trong phòng tắm nhà anh hỏng rồi. Quản lý nói ngày mai mới qua sửa được, muốn mượn phòng tắm nhà em." "... Tắm?" Lâm Uyển Bạch sửng sốt. "Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu, giơ tay giật giật cổ áo sơ mi đúng lúc: "Buổi sang tiếp đón một vị khách từ nước ngoài về, chạy đi rất nhiều nơi, khắp người toàn là mùi mồ hôi, không tắm không ngủ được." Nhà cũ chính là như vậy, có rất nhiều thiết bị gia dụng bên trong đã cũ, động một chút là gặp vấn đề. Lâm Uyển Bạch không hề nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của anh. "Vậy anh vào đây đi." Chỉ là một câu buột miệng, cuối cùng cô vẫn hối hận. Đêm hôm thế này, để một người đàn ông vào nhà mình tắm, quả thực có chút... Nhưng Hoắc Trường Uyên không cho cô cơ hội hối hận. Anh đã nói tiếng Cảm ơn rồi len vào trong, đồng thời tiện tay đóng cửa giúp cô. Lâm Uyển Bạch đành phải đi trước dẫn đường cho anh. Khi cô đang định chỉ tay về phía phòng tắm thì anh đã quen thuộc bước tới, hệt như chủ nhân của căn nhà này vậy. Cô suýt thì quên mất, trước kia họ từng có quan hệ đó, anh còn từng ngủ lại đây... "Điều khiển ở trên giá, nhiệt độ nước anh tự điều chỉnh đi." Lâm Uyển Bạch chỉ vào bên trong, hắng giọng có phần gượng gạo: "Khụ... Vậy anh tắm đi..." Hoắc Trường Uyên gật đầu, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi. Lâm Uyển Bạch thấy vậy, vội vã quay người đóng cửa phòng tắm lại, còn đặc biệt tỉ mỉ kiểm tra khe cửa có đóng kín hay không. Rất nhanh, bên trong truyền tới tiếng cởi quần áo, sau đó là tiếng nước rào rào chảy. Lâm Uyển Bạch ôm bưu kiện tiếp tục đi ra phòng khách, chốc chốc lại quay đầu nhìn. Qua một cánh cửa kính cát mài, thấp thoáng có thể nhìn thấy một vóc dáng cao to, trong đầu cô lập tức hiển hiện hình ảnh một mỹ nam đang tắm... Một giây sau, cô vội vàng giơ tay đấm lên đầu. Điên rồi... Âm thanh của phòng tắm cứ văng vẳng bên tai, Lâm Uyển Bạch thẳng thừng bật tivi lên, còn chỉnh cho âm lượng lên mức to. Chiếu xong một tập phim truyền hình, người bên trong vẫn còn chưa ra. Thấy sắc trời càng lúc càng tối, cô bắt đầu không ngồi được nữa, đi qua, thậm chí còn chỉnh trang lại vạt áo, gõ cửa: "Hoắc Trường Uyên?" Khi âm thanh vang lên thì tiếng nước cũng ngừng. "... Anh vẫn chưa tắm xong à?" Cô bất giác lên tiếng hỏi lại. Lần này bên trong vẫn không lên tiếng, nhưng loáng thoáng có tiếng bước chân, sau đó cánh cửa được kéo ra. "Anh anh..." Lâm Uyển Bạch lập tức che chặt mắt. Lắp bắp một hồi cô mới nói được một câu hoàn chỉnh: "Sao anh không mặc quần áo!" Trong không gian nghi ngút hơi nước, Hoắc Trường Uyên chỉ mặc độc chiếc quần lót, vô tư đứng trước mặt cô. Tuy rằng hai hôm trước vừa lau rượu khắp người anh, nhưng đó là trường hợp đặc biệt, tình thế đặc biệt. Lúc này mái tóc ngắn của anh ướt rượt, nước từ đuôi tóc rỏ xuống, men theo ngũ quan cương nghị của anh, chạy qua yết hầu gồ lên của anh, sau đó tới lồng ngực tráng kiện... "Vừa tắm xong thì mặc kiểu gì? Quần áo thay ra toàn quần áo bẩn." Hoắc Trường Uyên điềm nhiên trả lời câu hỏi của cô. "..." Khóe miệng Lâm Uyển Bạch giật giật. Cô phải cô nên cảm kích chí ít anh đã mặc quần... lót không? Sao gần đây rất hay nhìn thấy cảnh anh ở trần đi lại trước mặt mình thế... Cho tới khi nghe thấy những tiếng sột soạt, Lâm Uyển Bạch mới dám bỏ tay ra khỏi mắt. Hoắc Trường Uyên đã quấn thêm một chiếc khăn tắm quanh hông. Lâm Uyển Bạch vẫn cảm thấy miệng hơi khô. Khăn tắm đó là của cô, dầu gội hay dầu tắm anh dùng cũng là của cô, chiếc bàn chải đánh răng màu hồng trong tay anh kia cũng là của cô... Đợi chút! Lâm Uyển Bạch bất giác trợn tròn mắt: "Anh dùng bàn chải của em..." "Nếu không thì sao, anh đánh răng bằng gì?" Hoắc Trường Uyên cúi đầu nhổ hết bọt đi, ngữ khí thản nhiên đến vô tội. Dường như bị cô nhìn chọc chọc mãi, anh lại bình tĩnh nói thêm một câu: "Không sao đâu, anh không chê em." "..." Lâm Uyển Bạch phát rồ. Đã không thể tiếp tục so đo với anh nữa, cô nhân lúc bản thân chưa thổ huyết, quay người rời đi. Cuối cùng Hoắc Trường Uyên cũng sấy khô tóc rồi đi ra. Máu huyết của Lâm Uyển Bạch đã cạn, cô bất lực chống tay lên trán, chỉ muốn nhanh tiễn vị Phật này ra khỏi nhà mình. Có điều ra tới cửa, bước chân anh đột ngột khựng lại. Lâm Uyển Bạch kinh nghiệm đầy mình, phản ứng nhanh lùi sau mấy bước. "Có chuyện gì vậy?" Hoắc Trường Uyên nhíu mày rất chặt: "Anh quên mang chìa khóa rồi." Lâm Uyển Bạch ngẩn người: "... Thật hay đùa vậy?" "Có thể lúc ra gấp quá nên chỉ cầm theo di động." Ngữ khí của Hoắc Trường Uyên cũng thấm chút nặng nề. Lâm Uyển Bạch thấy anh tỏ nghiêm trọng, không giống như đang đùa, cũng chau mày theo. Cô suy nghĩ rồi ngước mắt nhìn anh: "Gọi điện cho công ty khóa đi? Chỗ em hình như có ghi một số điện thoại!" Nói rồi, cô rảo bước đi vào phòng khách. Cô rút mấy tờ giấy dưới lọ hoa trên mặt bàn ra, bên trên có ghi một dòng số. Hoắc Trường Uyên đã đi theo, nhìn qua rồi nhanh chóng gọi. Hình như họ bắt máy rất nhanh, nhưng cuộc gọi cũng rất ngắn, chỉ thấy anh mấp máy môi: "Thế ư? Ồ, tôi biết rồi... Cảm ơn." "Sao rồi?" Anh ngắt máy xong, Lâm Uyển Bạch vội hỏi. "Muộn quá rồi, người ta không chịu đến." Hoắc Trường Uyên đung đưa di động ra hiệu. "..." Không phải chứ! Lâm Uyển Bạch lại tiếp tục suy nghĩ rồi nhìn về phía anh: "Gọi cho Giang Phóng?" "Tắt máy." Hoắc Trường Uyên hờ hững. Ựa... Lâm Uyển Bạch im lặng, sao gần đây gặp lắm chuyện xúi quẩy vậy? Cô đi tới bên cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới, tầm nhìn ở tầng trên cùng rất khoáng đạt, khoảng các với cửa sổ các nhà quanh đây cũng rất xa. Suy nghĩ trèo bằng đường cửa sổ lập tức bị đánh tan. Lỡ không cẩn thận sa chân, há chẳng phải trách nhiệm thuộc về cô? Lâm Uyển Bạch sốt ruột đi đi lại lại trong phòng rồi nhìn người đàn ông đang quấn khăn tắm trên người trong phòng khách. "... Vậy phải làm sao đây?" Hoắc Trường Uyên xoa cằm, trầm ngâm giây lát: "Xem ra chỉ còn một cách thôi." "Cách gì?" Lâm Uyển Bạch ấp úng hỏi. Không hiểu vì sao, khi hỏi câu này, cô nhìn được trong đôi mắt sâu đó một ảo giác mình đang bị ai đó cho vào bẫy... Quả nhiên, câu nói tiếp theo của Hoắc Trường Uyên giống như một tiếng nổ vang trời. "Tối nay anh ở lại." ~Hết chương 112~