Tới giờ Tu Dĩnh vẫn chưa rõ, sao mình đồng ý làm bạn gái của anh chàng lẹ như vậy? Đó đã là chuyện của một tháng trước. Còn nhớ hôm đó cô và Hùng Khải truyền webcam, anh miệng lưỡi vô lại nhưng cô lại không thấy giận, chỉ là có phần dở khóc dở cười. Anh và cô truyền webcam lần đó xong, mãi đến một tháng sau, vào tuần nào đó hai người mới hẹn xem webcam lần nữa. Trước đó, hai người vẫn nhắn tin điện thoại như cũ. Tuy Tu Dĩnh không nói gì, cũng không đồng ý với Hùng Khải cái gì nhưng hai người đều ngầm hiểu, chẳng qua không nói ra miệng mà thôi. Lần này Hùng Khải vẫn không mặc quân phục, vẫn là cái áo sơ-mi màu hồng xấu hoắc đó. “Sao anh lại mặc cái áo này nữa, không thể mặc quân phục sao?” Vừa nhìn thấy cái áo, Tu Dĩnh đã muốn bốc khói. Cho dù anh mặc thường phục cũng không nên mặc cái áo này hoài chứ. Tuy mới có hai lần nhưng cô nhìn cái áo này không vừa mắt, mặc trên người anh nói xấu bao nhiêu là có bấy nhiêu, bao nhiêu cái đẹp trai của anh đều bị nó làm lu mờ hết. Hùng Khải nhìn áo mình, không hiểu hỏi cô: “Áo này thì làm sao? Nhìn em giống như có thù với nó ấy.” “Từ giờ anh đừng mặc cái áo này nữa. Đàn ông các anh đúng là chẳng biết cách ăn mặc gì cả. Từ giờ trở đi em mua đồ cho anh, phối đồ như thế nào do em quyết định.” Tu Dĩnh không nghĩ ngợi gì, buột miệng. Hùng Khải nghe mà vui rạo rực, vội vàng tiếp lời: “Rồi nha, có bạn gái đúng là tốt ghê. Đàn ông vốn nên để bà xã trưng diện cho mình mới có mặt mũi.” “Em thành bạn gái của anh hồi nào?” Tu Dĩnh nhướng mày. “Em mới vừa đồng ý thôi.” Hùng Khải hí hửng. “Em không đáp ứng.” Tu Dĩnh phản bác. Hùng Khải lại nói: “Vậy vì sao từ giờ quần áo của anh đều do em mua hả? Không phải bạn gái sao em lại muốn quyết định anh mặc gì?” Tu Dĩnh nghẹn họng. Đúng ha, mình dựa vào đâu mà bắt buộc anh mặc đồ gì, lấy thân phận gì chứ? Nhưng cứ nhìn anh không biết trưng diện, quần áo mặc lộn xộn lung tung, cô lại muốn nổi nóng, không muốn người đàn ông mình xem trọng chẳng biết thưởng thức quần áo như thế. Sau lần đó, Hùng Khải cũng không ra ngoài lên mạng nữa. Tu Dĩnh hỏi anh, chẳng lẽ không xin nghỉ được sao? Hùng Khải không trả lời, chỉ nói gần đây huấn luyện rất nghiêm, không thể ra ngoài. Hai người chỉ nhờ vào việc nghe giọng nhau để giải nỗi nhớ nhung. Thời gian quen nhau càng lúc càng dài, tình cảm hai người cũng càng ngày càng sâu, nhưng tình yêu mà không thấy mặt nhau thì chỉ là thứ tình cảm hư ảo. Mà cái sự thật là không cách nào thấy mặt nhau này càng khiến hai người khát vọng gặp đối phương. “Tu Dĩnh, 1-8 qua đây thăm anh được không?” Vẻ mặt Hùng Khải đáng thương nhìn cô. “1-8 em không rút được thời giờ.” Tu Dĩnh không cần nghĩ đã cự tuyệt ngay. “Tu Dĩnh, 1-8 là ngày hội [5] của bọn anh, những người khác đều có bạn gái tới thăm, em cũng tới có được không? Anh muốn gặp em.” Hùng Khải năn nỉ. “Nhưng em không xin nghỉ được, không có cách nào.” Không phải Tu Dĩnh không muốn gặp. Thật tình cô phải đi làm, nào có thời gian mà gặp nhau, huống chi cô còn ở cách xa ngàn dặm. Hùng Khải có vẻ thất vọng, chu môi: “Từ giờ trở đi anh không thể tùy tiện ra ngoài nữa, em biết không? Cấp trên có tin đồn, nói bây giờ Bộ Tổng tham mưu sắp đưa ra quy định, sau này sẽ cấm bộ đội tùy tiện giao lưu trên mạng. Cấp trên bọn anh đã chấp hành rồi, tuy văn kiện còn chưa đưa xuống nhưng thông tin nội bộ đã tới rồi. Lần này anh mạo hiểm qua mặt đội tuần tra ra ngoài lên webcam với em, sau này cũng sẽ không có cơ hội nữa đâu.” Tu Dĩnh giật mình, từ giờ không thể thấy Hùng Khải qua webcam nữa? Cô cứ nghĩ là Tiểu Hùng không thể ra ngoài do huấn luyện căng thẳng, nào ngờ hóa ra là chuyện này. Lòng cô cũng sốt ruột, bất mãn kêu lên: “Sao bọn họ có thể như thế chứ? Chúng ta ở xa như vậy, chỉ biết nhờ vào webcam để thấy mặt nhau, chẳng lẽ bọn họ muốn sau này chúng ta nhìn ảnh chụp để an ủi tương tư trong lòng à?” “Vậy nên, 1-8 qua thăm anh được không?” Hùng Khải lại năn nỉ. Tu Dĩnh cũng do dự, cắn cắn môi nghĩ rất lâu, nhìn vẻ mặt trông đợi của Hùng Khải thì mềm lòng, nói: “Được rồi! Em đi xin nghỉ thử xem sao, chưa chắc xin được. Anh cũng đừng quá hi vọng. Nếu không xin nghỉ 1-8 được, vậy quốc khánh 1-10 em tranh thủ xin phép, đi thăm anh, được không?” Hùng Khải vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, sợ cô đổi ý, vội vàng dặn đi dặn lại: “Được được, 1-10 thì 1-10, em không thể không đến. Anh đợi em, nhất định đợi em.” “Em nói rồi, em sẽ hết sức tranh thủ. Nhưng chưa chắc có thể xin được, thời điểm nghỉ dài hạn vừa vặn là giai đoạn mua nhà cao điểm nên không chắc sẽ được phê chuẩn. Anh nên chuẩn bị tâm lí.” “Có chờ đợi là có hi vọng, anh đợi em tới. Anh dẫn em đi chơi rừng mưa ở đây, còn có rừng cọ, còn rất rất nhiều phong cảnh nữa.” Hùng Khải hưng phấn nói. Nhìn dáng vẻ cao hứng của anh, Tu Dĩnh thực sự không muốn đả kích anh, lòng chỉ hi vọng lãnh đạo duyệt cho cô nghỉ phép, có thể gặp mặt Hùng Khải một lần. Cách 1-8 còn có một tháng, Tu Dĩnh bắt đầu xin lãnh đạo cho nghỉ. Kết quả có thể tưởng tượng được, đơn xin nghỉ phép của cô bị trả về. Lúc cô nói tin này cho Hùng Khải, cảm giác mất mát của Hùng Khải cũng có thể hình dung. Tu Dĩnh biết lòng anh không thoải mái vì kế hoạch ban đầu của hai người bị lỡ, đành an ủi anh: “1-10 chắc hẳn có thể xin nghỉ được. Trước giờ em rất ít nghỉ phép, mỗi lần tới ngày lễ, đồng nghiệp đều lấy đủ lý do xin nghỉ, chỉ có em vẫn đi làm. Lãnh đạo chắc có thể duyệt cho em, anh đừng thất vọng quá, đợi tới 1-10 em lại xin phép.” Lúc này Hùng Khải mới chuyển buồn thành vui, thủ thỉ trong điện thoại: “Tu Dĩnh, anh rất nhớ em, thật sự rất nhớ em, không thể chờ được, anh muốn gặp em.” Giọng điệu có mấy phần nũng nịu, thì ra một người đàn ông khi làm nũng còn khiến người ta khó cự tuyệt hơn là phụ nữ. Sau khi cùng Hùng Khải yêu đương, đặc biệt là sau khi đã xác định quan hệ, Tu Dĩnh càng thích lên diễn đàn vợ lính trên mạng. Cô đã khóa tư liệu tìm bạn trăm năm trên trang quân nhân này rồi, cũng rất ít lên lại nhưng có đi xem các bài viết của bộ đội và vợ bộ đội. Trên diễn đàn vợ lính này, Tu Dĩnh có quen một chị em, người này lấy username là “Không nhớ lại”. Bởi vì bạn trai cô ấy cũng ở thành phố X, nên Tu Dĩnh càng chú ý tới cô. Sau đó thêm cô vào QQ mới biết, cô ấy tên là Đồng Diệp, một cô vợ lính tương lai rất thiện lương. Nghe cô ấy kể với cô trên QQ về tình yêu ngọt ngào của mình, Tu Dĩnh cũng cảm thán trong lòng, nếu mình và Hùng Khải có thể ngọt ngào như thế thì tốt quá. Khi ấy Tu Dĩnh cảm thấy username của Đồng Diệp thật kì quái, vì sao lại là “Không nhớ lại”? Đồng Diệp lại nói với cô, bởi vì trong lòng nhớ bạn trai rất khổ sở nên không muốn nhớ lại, chỉ muốn luôn được thấy bạn trai, không có nỗi khổ tương tư mới lấy tên là “Không nhớ lại”. Hóa ra còn có cách nghĩ này, so ra Tu Dĩnh thẳng thắn hơn, tên trên mạng của cô cũng thành thật hơn, kêu là Lưu Tô, lấy từ tên của cô. Ngoài Đồng Diệp, diễn đàn còn có một chị vợ lính, username là Hoa Song Sắc. Chồng chị cũng đang đóng quân ở thành phố X, từ những gì chị nói trên diễn đàn có thể nhận thấy, chị rất yêu chồng. Từ bài viết của chị, Tu Dĩnh cảm giác chị dâu này hẳn là ở cùng một huyện với Hùng Khải, nên trong bài gửi trả lời cô hỏi: Xin hỏi chị dâu, có phải chị ở thành phố đó đó không? Bên đó có phải có một đoàn cơ giới không? Chị dâu kia hình như rất kinh ngạc khi thấy bài viết của Tu Dĩnh, sau đó trả lời cô: Không nên tùy tiện tiết lộ phiên hiệu cụ thể của bộ đội trên mạng, như vậy sẽ mang phiền phức không cần thiết tới cho họ. Tu Dĩnh nhìn bài trả lời, nghĩ bụng, tôi có tiết lộ phiên hiệu cụ thể của đơn vị Hùng Khải đâu. Chẳng qua chỉ hỏi chị có đoàn cơ giới hay không thôi, chị làm gì mà phản ứng ghê vậy? Chẳng lẽ hỏi cũng không được? Tình huống này Tu Dĩnh không hiểu rõ ràng lắm nên mới cho là có thể hỏi, ai ngờ lại bị chị dâu đó giáo huấn, cô không dám hỏi lại nữa. Trên diễn đàn này, không những có ghi chép của các chị vợ bộ đội về cuộc sống hạnh phúc của vợ chồng họ, còn có hình chụp của họ, hình kết hôn v.v. Tu Dĩnh thích nhất là xem ảnh cưới của các chị dâu. Các chị mặc áo cưới mà các anh bộ đội thì mặc quân phục, một nu một cương phối hợp, thật sự là chuyện hoàn mĩ nhất trên đời. Bất quá Tu Dĩnh cũng không dám tùy tiện đăng bài trên diễn đàn nữa, sợ mình không biết quy định mà ảnh hưởng tới Hùng Khải, nên sau đó cô chỉ nhìn mà không nói. Quan hệ giữa cô và Đồng Diệp đã không chỉ là bạn trên mạng thôi, vì Đồng Diệp luôn nói cho cô cái gì cấm kị. Đồng Diệp nói không nhiều, hình như rất hướng nội nhưng cũng rất tốt bụng, vì vậy Tu Dĩnh rất thích cô ấy. Nghe cô ấy kể, cô và bạn trai yêu nhau đã sáu năm, bắt đầu từ thời đại học. Bạn trai rất tốt với cô, có điều gần đây hình như anh ấy có chuyện buồn phiền, hỏi anh lại không nói. Tu Dĩnh: Chị Đồng Diệp, trên mạng thực sự không thể nói chuyện liên quan đến bộ đội sao? Đồng Diệp gõ lại một cái mặt cười: Em còn nghĩ đến lời của chị Hoa Song Sắc à? Chị ấy nói đúng đấy, người nhà bộ đội chúng ta không nên tùy tiện tiết lộ tình hình bọn họ trên mạng. Một khi bị người cố tình lợi dụng sơ hở sẽ tạo ra ảnh hưởng rất lớn đến họ, nặng thì có thể bị ra tòa án quân sự đó. Tu Dĩnh kinh ngạc: Nghiêm trọng vậy sao? Trong lòng lại nghĩ, không phải đâu. Đồng Diệp: Thật đó. Đương nhiên xác xuất loại chuyện này rất thấp, nhưng chúng ta là hậu thuẫn của họ, không thể tăng thêm phiền phức cho họ được. Chúng ta có thể trò chuyện trên mạng, có thể ba hoa nhưng không thể để lộ tình hình có liên quan đến đơn vị bọn họ được, em nhất định phải nhớ kỹ. Vì chuyện này, sau đó có một lần Tu Dĩnh trò chuyện với Hùng Khải, trong lúc vô ý nhắc đến, Hùng Khải nguyên bản còn đang cười hi hi ha ha, bỗng chốc giật mình, hỏi cô: “Em nói vị trí cụ thể của đơn vị anh?” “Không có, em không nói. Chỉ hỏi chị dâu đó có đoàn cơ giới hay không thôi.” “Em ngốc à! Đoàn cơ giới ở thành phố X không nhiều, em nói vậy người ta không biết sao được? Em tán gẫu trên mạng thì được nhưng từ giờ ít nói chuyện liên quan đến anh bên này đi.” Hùng Khải đột nhiên nghiêm túc hẳn lên. “Gì chứ, anh dữ với em.” Tu Dĩnh rất ấm ức mếu miệng. Hùng Khải nghe vậy, giọng cũng nhũn ra, thở dài nói: “Anh không dữ với em, chuyện của quân đội không phải là chỗ các em có thể tùy tiện nói, vạn nhất tiết lộ bí mật, bị tra ra được, ông xã em có thể bị đẩy ra tòa án binh đấy.” Tu Dĩnh chưa từng nghĩ tới, tán gẫu trên mạng cũng sẽ nghiêm trọng tới mức này. Lúc cô mới nghe chị dâu Hoa Song Sắc nói còn cho là đối phương nói quá lên, sau nghe Đồng Diệp nói tính nghiêm trọng của việc này, trong lòng vẫn không nghĩ nó quá mức như thế; hiện giờ Hùng Khải cũng cảnh cáo cô như vậy, đột nhiên cô cảm thấy, quân đội có một số tình huống thật sự không thể lấy ý nghĩ của thường dân ra quyết định. “Từ giờ em sẽ cẩn thận chú ý.” Tu Dĩnh lè lưỡi. “Tu Dĩnh, vừa rồi anh hơi nặng lời, em đừng giận. Chỉ là chuyện này sẽ sinh ra ảnh hưởng rất lớn. Đúng rồi, em có đăng hình anh lên trang đó không? Tuy nó là trang quân nhân nhưng trên đó gián điệp cũng rất nhiều, mọi người đều chú ý đến phương diện này. Em không được tiết lội tình huống liên quan đến anh.” Hùng Khải đột nhiên nghĩ đến một việc, liền hỏi cô. Tu Dĩnh đột nhiên căng thẳng. Nói thật lúc cô nhận được hình Hùng Khải cũng định đăng lên mạng nhưng vì lúc đó hai người còn chưa xác định quan hệ nên cô chưa đăng. Nếu lần này anh không nhắc nhở, có lẽ lần sau không chừng cô sẽ đăng hình lên thật. Bị anh cảnh báo, cô thật tình không dám. “Nhưng em thấy trên mạng cũng có mấy chị dâu đăng hình ông xã họ mặc quân phục lên mà.” Tu Dĩnh vẫn còn muốn phản bác. “Bọn họ là bọn họ, em là em. Em chỉ cần nhớ kỹ, đừng đăng hình anh mặc quân phục lên mạng, đặc biệt là ảnh có thể tiết lộ vũ khí lên. Ảnh chụp tiết lộ quân sự, một khi bị cấp trên tra ra, ông xã em coi như xong đời, ra tòa án binh không giỡn được đâu.” Hùng Khải căn dặn lần thứ ba. Tu Dĩnh trợn mắt, lòng đột nhiên khẩn trương hẳn lên. [5] Giải phóng quân Nhân dân Trung Quốc được thành lập ngày 1 tháng 8 năm 1927 ^^