Xin Chào Tình Yêu
Chương 59
Tôi lắc đầu không ngừng, không để ý may mắn hay điềm xấu, mang theo giọng nói hòa cùng với tiếng khóc nói: “Nhưng mấy hôm trước em nằm mơ. Em mơ thấy anh bị đạn bắn trúng, anh bị thương chảy rất nhiều máu. Phó Quân Nhan chúng ta không quay nữa có được không? Em rất lo lắng cho anh, chúng ta không cần diễn nữa.”
Đầu kia điện thoại hơi dừng một chút, bên tai là tiếng bão cát rít gào, sau đó tôi nghe rõ từng câu từng chữ anh nói: “Nằm mơ sẽ ngược lại với thực tế, bé ngốc, em lớn như vậy rồi sao lại có thể tin một giấc mơ cơ chứ? Bảo bối ngốc nghếch của anh, đừng khóc. Anh rất khỏe, nơi này cũng rất an toàn, em xem không phải anh vẫn đang nói chuyện với em đây là gì? Hơn nữa, đến đây cũng không phải chỉ có một mình anh mà.”
Tôi khụt khà khụt khịt, mím mím miệng nói: “Thật không?”
Đầu bên kia điện thoại khẽ ừ một tiếng, sau đó tôi nghe thấy anh nói tiếp: “Nhưng mà, nơi này các thiết bị thông tin bị phá hủy rất nghiêm trọng, rất khó liên lạc được với người ngoài, anh không có cách nào gọi điện thoại với em được…… Em ở nhà đừng lo lắng linh tinh nữa được không? Em cứ yên tâm, ngoan ngoãn chờ anh về nhà, chúng ta sẽ cùng nhau đến Tô Châu có được không?” Anh nói từng câu từng chữ giống như đang dỗ dành một đứa bé vậy, giọng điệu vững vàng, ôn hòa. Nếu như không phải nước mắt vẫn rơi không ngừng thì có lẽ tôi đã bị anh đầu độc bằng sự thuyết phục ngọt ngào này rồi, sẽ không chút nào chú ý đến những vấn đề khác.
“ Làm sao em có thể không lo lắng cơ chứ? Này! Phó Quân Nhan! Phó Quân Nhan! Này! Này!” Điện thoại cứ như vậy bị cắt đứt, tôi không thể gọi lại được.
Tôi chán nản ngồi dưới đất, nhặt vội chiếc áo khoác khoác lên người, lập tức cầm chìa khóa xe ra cửa. Tôi đi xe cả đêm đến khách sạn Shakira, gọi điện thoại vệ tinh cho Phó Quân Nhan nhưng vẫn không được. Tôi cảm thấy có chút vô lực có chút bất đắc dĩ, có chút tức giận lại cộng thêm có chút bận tâm. Nhưng muôn vàn ngôn ngữ, muôn vàn sự lo lắng chẳng qua là vì anh không có ở đây, không ở bên cạnh tôi, hơn nữa, lại đang ở một địa phương xa xôi nguy hiểm……….. Trung Đông, nơi luôn luôn xảy ra nội chiến, là một khu vực luôn xảy ra rất nhiều mâu thuẫn, văn hóa cũng có nhiều nội tình, dầu mỏ phong phú, nhưng đó cũng chính là những nguyên nhân hàng đầu gây ra chiến tranh. Tôi không muốn, người đàn ông của tôi ở tại cái địa phương nguy hiểm như vậy.
Tôi không còn cách nào khác, nên nửa đêm gọi điện thoại nhờ anh họ tôi tìm hiểu, anh họ tôi cũng không oán trách câu nào cả, vội vàng tìm cách liên hệ cho tôi, sau đó không lâu gọi lại hỏi tôi: “Em đang muốn tìm ai vậy? Anh vừa tìm hiểu rồi, ở Tác Mã Lý vì nội chiến nên các thiết bị thông tin đã bị phá hủy từ một tháng trước rồi, không có cách nào liên hệ thông tin qua lại với bên ngoài được. Trong nước họ cũng chỉ có thể liên lạc với nhau qua điện thoại vệ tinh mà thôi, hơn nữa cũng không có thế lực gì trong tay cả. Anh đã nhờ một người bạn đang làm ở sứ quán Mỹ cũng không có cách nào cả. Bảo Bối, nếu không phải việc gấp em cố gắng đợi mấy tháng nữa xem thế nào?” Tôi im lặng, nói không rõ ràng: “Thôi, không có cách nào thì coi như bỏ đi.” Nhưng trong lòng tôi lại đang rối như tơ vò.
Nếu mọi việc như anh họ tôi nói, ở nơi đó khó có thể liên lạc với bên ngoài. Như vậy Phó Quân Nhan phải tìm bao nhiêu biện pháp mới có thể liên lạc được với tôi cơ chứ.
Trong lòng tôi vừa thấy đau lòng nhưng cũng cảm thấy rất ngọt ngào…..
Mang theo những tâm tình phức tạp như vậy nên tôi chỉ có thể cố gắng an ủi bản thân mình thật tốt, ít nhất, tôi biết anh vẫn đang an toàn. Nhưng suy tới cùng thì tôi vẫn lo lắng. Lại nhịn không được tự gõ đầu mình mấy cái, đồ không có chí tiến thủ, mấy chuyện nằm mơ vớ vẩn, sao lại có thể tự mình dọa mình bằng mấy chuyện như vậy cơ chứ. Hừ. Chui vào giường lớn của Phó Quân Nhan, gửi thấy hương vị quen thuộc của anh tôi mới có thể miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.
Trận thi đấu thứ hai của ‘Băng vũ kì tích’ diễn ra, tôi và người hợp tác của mình là Mạnh Đông Nhạc cũng phối hợp không tốt. Từ trước đến nay muốn thành công thì phải trả một cái giá cao cho sự cố gắng không ngừng. Nhưng mấy ngày này khi luyện tập tôi luôn bị mất tập chung, hơn nữa lại mấy ngày liên tục không nghỉ ngơi tốt nên tôi không còn. chút sức lực nào cả. Cho nên đến khi biểu diễn, tôi không chỉ sai lầm liên tiếp trong các động tác, mà còn liên lụy đến Mạnh Đông Nhạc diễn cùng với tôi cũng bị té ngã hai lần. Người xem tại sân đấu liên tục kêu lên, giám khảo cũng kinh ngạc che miệng lại. Qua bài biểu diễn tôi không dám tưởng tượng ra cảnh mình đang nhếch nhác đến thế nào. Quả nhiên, khi công bố kết quả, tôi vẫn là người có số điểm thấp nhất.
Tiếu Ân Phan thậm chí còn thất vọng lắc đầu liên tục, khi đến lượt cô ấy nhận xét, cô ấy chỉ nói với Mạch Khắc một câu: “Tôi không nhận xét cái gì cả.” Tôi nghĩ, nhất định là cô ấy thấy những vũ điệu lung tung của tôi giống như đang chịu tội cho nên lười phải nói chuyện với tôi luôn. Sau đó tôi lui về khán đài ngồi bên cạnh chị Vạn Thanh và Phương Tình, chị Vạn Thanh chỉ biết thở dài một hơi, không nói gì nhìn tôi. Phương Tình lại kéo tay tôi an ủi: “Tiểu Ái, có cố gắng là tốt rồi. Dù sao chúng ta cũng không phải dân chuyên nghiệp, sau khi em ngã xong còn có thể kiên trì đứng lên biểu diễn tiếp đã là rất giỏi rồi.” Tôi nghe xong trong lòng cũng không có cảm giác gì cả, gật đầu một cái, né tránh đi đến trước chỗ ngồi của Phòng Đinh Việt và chị Nhược Phàm.
Chị Nhược Phàm thấy tôi đang đi về phía chị, vội vàng đứng lên kéo tôi đến gần, đỡ tôi ngồi xuống, quan sát tôi từ trên xuống dưới, hỏi liên tục: “Tiểu Ái, có đau lắm không?” Tôi lắc đầu, ngơ ngác nhìn chị, chị nói tiếp: “Mẹ chị cũng ở đây xem trực tiếp, thấy em ngã như vậy mẹ chị đau lòng đến không chịu được. Sau khi tiết mục này kết thúc em theo chị về nhà được không? Mẹ chị sẽ xoa xoa cho em, nấu đồ ăn ngon cho em ăn, có được không?”
Anh Đinh Việt đứng một bên cũng vươn tay, vỗ vỗ vai tôi nói: “Tiểu Ái, anh thấy vừa rồi cũng rất tốt. Không có chuyện gì đâu, cố gắng là được rồi.” Tôi cảm thấy mũi mình bắt đầu chua xót, gật đầu một cái rồi đứng dậy đi về sau khán đài.
Sau tiết mục cuối cùng tất cả các thí sinh đều lên sân khấu, trên màn hình lớn công bố thành tích. Thành tích của các thí sinh được đánh giá bởi bốn bộ phận là giám khảo chấm điểm, khán giả đang ngồi xem tại hiện trường chấm điểm, bỏ phiếu của người xem trên mobile phone, và những người bỏ phiếu trên internet. Sau đó hai người có số điểm thấp nhất sẽ bị loại bỏ khỏi cuộc chơi.
Trước khi ra sân lần nữa tôi ngồi trong phòng chờ tìm người hợp tác của tôi là Mạnh Đông Nhạc, anh ta chỉ ngồi đó không nhúc nhích, nhìn chằm chằm giầy trượt băng của mình. Tính cách của anh ấy vẫn luôn hướng nội xấu hổ, thấy tôi đi đến cũng chỉ gật đầu với tôi một cái rồi cùng tôi yên lặng đi ra sân khấu. Chỉ khi đi ngang qua màn ảnh lớn, ngẩng đầu nhìn liếc qua những hình ảnh bình chọn sắp tới, trong đáy mắt của anh ấy giống như có một sự mất mát thoáng qua. Tôi nhìn thấy bóng lưng thật thà chất phác của anh ấy đột nhiên thấy rất xinn lỗi anh ấy, nhanh chân đi cạnh và nhỏ giọng nói: “Rất xin lỗi anh……”
Anh hơi ngẩn người, hai lỗ tai cũng đỏ lên, cúi mắt nói: “Anh cũng xin lỗi em, vừa nãy khi ngã xuống anh không đỡ cho em.” Hai lần ngã xuống, anh luôn vươn tay chậm một bước, tôi đều trực tiếp ngã trên mặt băng, kéo theo đó làm cho anh cũng bị ngã theo. Nhưng, đó là do sự ăn ý giữa hai người chúng tôi không tốt, tôi làm gì có tư cách yêu cầu người ta làm tấm đệm thịt cho mình cơ chứ. Tôi mím môi, nhếch miệng, lắc đầu một cái với anh, không nói gì thêm.
Lần nữa trở lại sân khấu tôi đã chẩn bị xong tư tưởng bị loại bỏ. Từ nhỏ cha tôi đã dạy cho tôi, không cần cố gắng vượt qua người khác, không nhất thiết phải đặt kết quả cao. Nhưng nếu nói tôi không có chút tiếc nuối nào thì là giả. Tôi tiếc nuối không phải vì tôi làm không tốt. Mà là bởi vì, đến cuối cùng tôi mới phát hiện ra, tôi chưa từng cố gắng vì lần tranh tài này, thậm chí so với cố gắng rồi nhưng vẫn thất bại còn đáng sợ hơn.
Cuối cùng tôi được số phiếu trên tin nhắn di động và những phiếu bỏ trên internet ở toàn trường cao nhất, nên đảo ngược lại tổng điểm của tôi đứng thứ năm nên tôi không bị loại bỏ, so với việc Mạnh Đông Nhạc vui sướng. Tôi nhịn không được, che miệng ngồi trước mặt bao nhiêu người khóc lớn. Tới cuối cùng là tôi phụ sự kì vọng của bao nhiêu người cơ chứ? Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng áy náy, ngại ngùng, tình yêu của mọi người khiến tôi có cảm giác không thở được.
Đầu tiên, Thư Sảng bước tới đỡ tôi đứng dậy khỏi mặt băng, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, học dáng điệu khi tôi dỗ dành An An, cô ấy dùng giọng điệu chỉ có tôi nghe thấy nói: “Được rồi, được rồi, lần sau chúng ta cùng nhau nghiêm túc thực hiện. Cố Bảo Bối, đừng khóc nữa. Cậu có thể chìm trong nước đóng phim hơn mười tiếng đồng hồ, lần này chỉ là trượt băng thôi mà, đâu có sao đâu.” Tôi không nghe được, khóc càng lớn hơn, nước mắt của tôi chùi hết vào trang phục múa của nam mà cô ấy đang mặc. Khiến cho những người xem ở hiện trường đều cười ha ha.
Ban đêm khi tôi trờ về từ nhà chị Nhược Phàm, tôi đăng một bài viết lên trang cá nhân của mình, chỉ là những câu nói ngắn ngủi, nói lên tất cả cảm kích và xấu hổ của tôi:
"My salu¬ta¬tions are to them
Who knew me im¬per¬fect and loved me.
Tôi muốn cảm ơn tất cả mọi người.
Mọi người đều biết tôi không được hoàn mĩ và vẫn dành cho tôi tình yêu."
Tác giả có lời muốn nói: quan hệ của các nhân vật
Nữ chính: Cố Bảo Bối (nhũ danh: Tiểu Ái, cá nóc, nữ thần)
Nam chính: Phó Quân Nhan (Công tử Quân Nhan)
Bạn trai kiếp trước của nữ chính: Jay
Tình địch kiếp trước của nữ chính: Người đại diện của Jay, Từ Hồng
Cha của nữ chính: Tiếu Mạc Tiếu (Nhà họ Tiếu kinh doanh bảo tàng. Lúc còn trẻ từng tham gia trong giới nghệ sĩ, là một thành viên trong một tổ nhạc, chơi đàn vi-ô-lông nổi tiếng một thời. Hiện nay dùng khảo cổ sống qua ngày.)
Cha nữ chính nhận nuôi một đứa trẻ, là em trai của nữ chính: Cố An (Nhũ danh: Cố Tiểu An, An An, cậu nhóc, bánh bao nhỏ) (Nữ chính gặp tai nạn xe cộ trên đường, cứu An An ở hiện trường vụ tai nạn, nhưng tình hình hôn nhân,tuổi tác không đủ tư cách nhận nuôi một đứa nhỏ. Cho nên dùng danh nghĩa của cha mình để nuôi dưỡng)
Nam chính đưa cho An An một chú chó: Tiểu Khải
Mẹ nữ chính đã qua đời: Cố Tâm Dao ( Bộ phim đầu tiên nữ chính đóng là câu chuyện về cuộc đời mẹ mình
Mẹ nữ chính là con gái của một gia đinh giàu có, là người thừa kế duy nhất của một dây chuyền những quán rượu Shakira quốc tế. Sau đó vì sức khỏe không tốt, sau khi sinh con gái không lâu thì qua đời. di sản do nữ chính thừa kế.
Anh họ của nữ chính: Mạc Nặc Vân
Người đại diện của nữ chính: Phương Tình, Vạn Thanh
Bạn tốt trong giới nghệ sĩ: Thư Sảng, Nhược Phàm, Phòng Đinh Việt
Bạn từ nhỏ: Tiếu Ân Phan (Khi còn bé nữ chính từng học múa, là bạn học múa cùng Tiếu Ân Phan, hiện tại cô ấy là nhà tân tấn vũ điệu, xuất hiện trong Băng vũ kì tích với vai trò một người giám khảo)
Các vị có điều gì muốn nói, xin mời. Ví dụ như chuyện đùa giỡn trên giường….. Vì sao Cố Bảo Bối lại được yêu thích…… Thân thế của Phó Quân Nhan ………… kết quả của hai người bọn họ………. bạn nhỏ An An trở thành một cậu thanh niên thời đại……………
Editor: em xin thề đây là lời tác giả ạ. Em xin chuyển lời nguyên văn ạ.
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
18 chương
30 chương
299 chương
15 chương
41 chương