Đối với chuyện Phó Quân Nhan đi Dubai công tác, ban đầu tôi đóng vai hiền lành, không hỏi anh đi làm gì, cũng không hỏi anh sẽ đi trong bao nhiêu lâu. Tôi vẫn luôn nghĩ chỉ cần anh đồng ý nói ra tôi sẽ nguyện ý nghe hết tất cả. Nhưng nếu như anh không nói, cho dù anh làm bất cứ chuyện gì tôi cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện. Anh họ tôi cũng nhiều lần dạy tôi: “Với đàn ông, không phải em cứ nắm giữ họ chặt chẽ nghĩa là có thể bắt được họ.” Nhưng mà, hiện tại tôi hối hận rồi. Tại sao ban đầu tôi lại đóng vai hiền lành làm gì cơ chứ……. Oa hu hu….. Ngày Phó Quân Nhan bay tới Dubai, khi đến nơi anh có gửi cho tôi một tin nhắn báo bình an. Nhưng mấy ngày sau đó điện thoại của anh vẫn luôn trong trạng thái không liên lạc được. Ngay lúc này cha tôi đi theo đội khảo cổ cũng đã trở về, ông đón An An và Tiểu Khải  về biệt thự, thế nên cả căn nhà lớn như vậy chỉ có một mình tôi ở, khiến cho tôi cảm thấy vô cùng trống trải và cô độc. Cho dù kiếp trước tôi từng phải chịu cảnh cô độc và lạnh lẽo trong một thời gian rất dài, nhưng hiện tại, tôi không còn có thể chịu được một chút xíu nào cảm giác như vậy nữa. Bởi vì, Phó Quân Nhan từ sớm đã chiều hư tôi rồi………. Ngày một ngày qua đi tôi vẫn không thể liên lạc được với Phó Quân Nhan, Gọi điện thoại cho anh thì chỉ nhận được giọng nói êm tai của nhân viên tổng đài: “Rất xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”  Trong lòng tôi dần dần cảm thấy bất an và lo lắng. Tôi bắt đầu không làm được việc gì cả, cả ngày chỉ nhìn điện thoại ngẩn người giống như một loại bản năng, sau đó lại liên tục vào máy tính lên trang web của anh, tìm tin tức của anh. Nhưng đáng tiếc, tôi không thu được bất kì tin tức nào cả. Trên trang Microblogging vẫn chỉ có tấm ảnh chụp Tiểu Khải từ trước cùng với câu nói: “Tiểu Khải cũng nhớ An An.” Tôi nhìn xong trong lòng. Thỉnh thoảng tôi cũng thấy trên các trang web mọi người đều suy đoán những loại khả năng có thể xảy ra giữa tôi và Phó Quân Nhan, tôi cũng không thể giống bình thường cười trộm được nữa, cả ngày tôi đều trong trạng thái mất hồn mất vía. Trong trận đấu thứ hai của ‘Băng vũ kì tích’ tổ tiết mục yêu cầu mỗi thí sinh tham gia mời một người bạn tốt đến ngồi trên phòng dành cho khán giả để tham gia tiết mục. Tôi gọi điện nhờ Phòng Đinh Việt, lúc đầu là tôi gọi điện nhờ chị Nhược Phàm, nhưng chị nói với tôi là chị đã đồng ý giúp Thư Sảng rồi. Từ sau khi bắt đầu trận đấu chính thức, mỗi thí sinh không cần đến sân tập để cùng nhau luyện tập nữa, mà các thí sinh đều tự mình tách ra luyện tập riêng lẻ. Thư Sảng rất quan tâm đến tôi, cô ấy không thèm để ý đến chuyện phải giữ bí mật với không giữ bí mật. Cách mấy hôm cô ấy lại gọi điện hỏi tôi đang ở đâu. Sau đó thường thì cô ấy sẽ vác theo chiếc máy ảnh của mình xuất hiện trước mặt tôi, vẫn là những giọng điệu chế nhạo không ngừng, nhưng thỉnh thoảng cô ấy cũng đưa ra cho tôi những ý kiến bổ ích, hơn nữa còn thường xuyên nhanh hơn cả người hướng dẫn chỉ đạo múa băng của tôi mà hô lên: “Cố Bảo Bối! Cậu lại sai lầm rồi, sai lầm rồi.” “Cố Bảo Bối, cậu lấy ra một chút dũng cảm mình xem nào, té ngã một cái thì chết được hay sao.” Khi tôi trả lời lại: “Sẽ chết.” Cô ấy nhất định sẽ không thèm để ý đến hình tượng mà trợn trắng mắt lên lườm tôi. Đầu tiên khi thấy phương thức chung sống và hợp tác của hai người chúng tôi khiến cho người chỉ đạo băng vũ của tôi kinh ngạc không thôi nhưng sau đó thì cũng thành một thói quen. Nhưng là, mấy hôm nay Thư Sảng luôn cầm máy ảnh chụp hình của tôi, sau khi cô ấy trầm ngâm nghiên cứu rất lâu mới ngẩng đầu lên hỏi tôi: “Cố Bảo Bối, cậu làm sao thế? Có phải có tâm sự gì hay không?” Sau đó lại cau mày trừng tôi, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu. Tôi cười, nhưng chỉ biết giữ im lặng. Tô thì có thể có tâm sự gì cơ chứ? Tâm sự của tôi ấy à, đơn giản lắm, chỉ có ba chữ mà thôi, ba chữ Phó Quân Nhan, Phó Quân Nhan ấy. Từ nhỏ đến lớn tôi rất ít nằm mơ khi ngủ. Cha tôi nói, điều này đại biểu cho việc tôi có một giấc ngủ tốt, không có vấn đề gì áp lực đến trái tim tôi cả.  Nhưng mấy đêm nay tôi đều mơ thấy ác mộng, tôi thấy Phó Quân Nhan đang đứng ở rất xa, tôi muốn gọi anh, muốn đến gần anh, nhưng tôi lại không thể làm được điều đó, giống như chúng tôi chỉ cách nhau một tầng lụa mỏng, giống như tôi đang diễn kịch câm vậy, tôi chỉ có thể đứng từ phía xa nhìn về hướng anh đứng. Phó Quân Nhan đứng quay lưng về phía tôi, xung quanh anh là một mảnh chiến trường hoang vu, dưới chân cũng có những thi thể với những vết máu chưa khô, khắp nơi đều là hoang vu lạnh lẽo, có một thân thể cao lớn đứng trước mặt anh, bọn họ đang nói một chuyện gì đó, không khí xung quanh họ nghiêm túc lạnh lẽo đến kinh người. Sau đó, đột nhiên phía sau lưng anh có một viên đạn đang bay tới, “Bùm” một tiếng, máu tươi bắn khắp nơi. “Phó Quân Nhan!” Tôi kinh ngạc che miệng, liên tiếp đều hét lên tên của anh, giống như anh cảm giác được tôi đang gọi anh, anh quay người lại, trong ánh mắt anh là tình cảm phức tạp mà thâm thúy. Tôi tỉnh lại khỏi giấc mộng sau tiếng hét đó, ngồi trên giường thở hổn hển, cả người phát run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nước mắt không cách nào kìm chế được, từng giọt từng giọt chảy xuống, thế nào cũng không ngừng được. Tôi vội vàng chạy xuống giường, gần như sắp ngã xuống, lảo đảo đẩy cửa phòng chạy nhanh sang phòng ngủ của Phó Quân Nhan, kéo tủ quần áo của anh ra, gần như lỗ mãng lấy một chiếc áo sơ mi của anh ôm vào ngực, ngửi thấy mùi hương quen thuộc tôi mới cảm thấy bình tĩnh một chút. Tôi ngồi trong góc, tự nói đi nói lại với bản thân đó chỉ là nằm mơ thôi, nằm mơ thôi mà. Nhưng nước mắt tôi vẫn không ngừng rơi xuống. Trong lòng tôi bắt đầu nhịn không được trách móc, Phó Quân Nhan xấu xa, tại sao lâu như vậy rồi mà không liên lạc với tôi cơ chứ…….. Tôi đang rất lo lắng …. Anh có biết hay không? Một ngày trước khi vào thi đấu trận thứ hai của ‘Băng vũ kì tích’, đang lúc nửa đêm, không gian rất yên tĩnh, ngoài cửa sổ gió rất lớn, cây cối bị gió thổi tạo ra tiếng soàn soạt. Di động của tôi đột nhiên vang lên, trên màn hình lại hiện lên một chuỗi dãy số xa lạ. Tôi vội vàng nghe máy, vừa nghe tôi đã thử thăm dò gọi: “Phó Quân Nhan?”  “Ơi, anh ở đây.” “Ừm, tôi hít hít cái mũi lên tiếng trả lời. Tín hiệu chỗ anh không được tốt cho lắm, âm thanh truyền đến là những âm thanh ngắt quãng, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra giọng nói dễ nghe của anh như trước, nước mắt bắt đầu không kìm chế được tự động rơi xuống. Anh nghe thấy âm thanh sụt sịt của tôi, giống như thở dài một hơi nói: “Bảo Bối ngốc, khiến cho em phải lo lắng rồi……” Anh vừa nói như vậy, thậm chí cả câu nói cũng chí còn chưa dứt câu nói, tôi đã không thèm quan tâm gì nữa khóc to hơn, ngoài miệng lại lại mắng không ngừng: “Anh là người không có lương tâm, anh thật đáng ghét, cuối cùng thì anh đang chạy đến chỗ nào vậy hả?” Thật lâu về sau, khi tôi nghĩ lại lúc này, tôi đều có cảm giác như đoạn nói chuyện này của chúng tôi giống như một người vợ oán trách chống mình đi xa nhà lâu ngày chưa về, thân mật như vậy, không chút kiêng kị nào, không muốn xa rời chút nào…. Tôi nghe thấy anh trả lời: “Anh đang chuyển máy bay từ Dubai, bây giờ anh đến Tác Mã Lý quay phim.” Âm thanh đứt quãng, giọng nói của anh giống như một ngọn gió êm dịu xé rách khoảng cách địa lí xa xôi giữa chúng tôi, khiến cho tôi nghe được rõ ràng hơn. Vừa nghe thấy câu trả lời của anh tôi giống như là nhảy dựng lên: “Tác Mã Lý, rõ ràng anh đến Dubai mà, sao lại chạy đến Tác Mã Lý rồi? Kẻ điên mới có thể đến một quốc gia đang có chiến tranh quay phim đấy.” Tôi lại nhớ đến giấc mộng kia, mây mù che kín lòng tôi. “Ừ, anh cũng nghĩ vậy?” Đầu kia truyền đến âm thanh nhàn nhạt đáp lại của anh, trong đó giống như chứa cả muôn vàn sủng nịnh,  sau đó anh lại nói: “Trước đó sợ em lo lắng nên anh mới không nói rõ ràng với em. Sau khi rời nhà mỗi ngày anh đều suy nghĩ, hình như anh sai lầm rồi. So với việc để em lo lắng cho anh thì việc khiến cho em bất an, một mình chịu đựng việc anh biến mất không thấy thông tin gì xấu hơn nhiều.” Tôi ôm điện thoại ngốc nghếch gật đầu, ghét Phó Quân Nhan nhất…… Anh đã nói như vậy thì tôi còn có thể nói gì được nữa? Phó Quân Nhan vẫn luôn là như vậy, tôi nói bậy bạ gì đó, anh đều đáp lại, đều không so đo với tôi. Trong lòng tôi buồn bực nhưng anh lại dễ dàng xoa dịu lại, chỉ còn lại là sự sợ hãi và lo lắng, tôi chỉ có thể cắn môi: “Anh đã biết nó nguy hiểm mà lại vẫn đi? Phó Quân Nhan, anh có khỏe không? Khi nào thì anh trở về? Tác Mã Lý đang đánh nội chiến. Phó Quân Nhan, súng ống đạn không có mắt, chúng ta không diễn nữa có được không?” “Cá nóc ngốc, nói lung tung cái gì vậy?” Anh vẫn dùng giọng điệu như cũ, nhẹ giọng nở nụ cười.