Trước khi Cố Bảo Bối mang thai, nhà họ Phó có hai đứa bé là Cố Bảo Bối và Cố Tiểu An. Sau khi Cố Bảo Bối mang thai sinh ra một đôi long phượng thai, nhà họ Phó căn bản là trở thành nhà trẻ rồi, cả thế giới toàn là bánh bao…. Phụ nữ có thai ở cữ không thể bị gió thổi, không được gội đầu. Mỗi ngày Cố Bảo Bối cũng rất biết điều, trước bước đi mấy nước trong phòng ra thì căn bản cô đều ‘nằm chảy thây’ trên giường, cơm tới há mồm, quần áo tới vươn tay. Nhưng cũng có lúc cô sẽ phồng gương mặt bánh bao của mình lên, sờ sờ cái khăn quấn trên đầu, bày ra gương mặt đáng thương khụt khà khụt khịt nhìn về phía Phó Quân Nhan. Khi Phó Quân Nhan đến gần cô, bạn học cá nóc nào đó cũng rất biết quan tâm nghiêng đầu tránh đi. Phó Quân Nhan nhìn thấy động tác của cô thì cảm thấy rất ấm áp, nhưng cuối cùng vẫn đau lòng ôm Cố Bảo Bối, càng muốn dùng mũi cọ cọ lên mái tóc lâu ngày chưa gội của cô, khiến cho Bảo Bối bị ngứa ngáy đến bật cười khanh khách không ngừng. Cô vừa cố gắng né tránh, vừa tức giận trách móc: “Phó Quân Nhan anh mà cứ làm như vậy thì chính anh sẽ bị thối chết.” Phó Quân Nhan cũng không động đậy, ôm chặt lấy người vợ yêu thương hôn lên tóc cô: “Không được quấy, anh đang ôm bà xã của anh mà.” Bạn học cá nóc nào đó lập tức im lặng………… Bảo Bối sinh đứa bé xong cuối cùng Tiểu Khải cũng được thả ra khỏi nhà kính. Ngày ấy, sau khi được giải phóng, Tiểu Khải vui mừng hào hứng gâu gâu mấy tiếng, sau đó lại vui mừng chạy khắp nhà, giống như vui mừng đến điên cuồng chạy mấy vòng. Tất cả mọi người đều cho là nó chạy mệt rồi sẽ yên tĩnh lại, nhưng tiểu tử kia lại nhanh chóng chạy về phía căn phòng bằng thủy tinh kia, đứng trước đó sủa lên mấy tiếng, trong đôi mắt nó như đang bùng nổ tức giận, sau đó nó dùng đầu đâm mấy cái vào cánh cửa thủy tinh, cuối cùng vẫn tức giận còn hung hăng dùng móng vuốt của mình cào mấy cái lên tường, gây ra những âm thanh vang trời. Cố Bảo Bối nhìn cảm thấy rất rối rắm, gương mặt kéo căng lôi kéo ống tay áo của Phó Quân Nhan nói: “Em cũng không ít lần nói chuyện với nó qua bức tường thủy tinh kia, An An và anh không phải ngày nào cũng đi vào đó chơi với nó sao? Sao lại như vậy? Thôi, hay là chúng ta cũng phá căn phòng này đi thôi Phó Quân Nhan, Tiểu Khải hình như sắp phát điên lên rồi….” Cô còn chưa nói hết câu, chỉ nhìn thấy Tiểu Khải chạy như điên về phía cô, vẫn là Phó Quân Nhan nhanh tay lẹ mắt ôm lấy con chó trắng to lớn này, bằng không, Cố Bảo Bối vừa sinh đứa bé xong đúng là ngã không dậy nổi…. Phó Quân Nhan ôm Tiểu Khải, thấy nó hưng phấn bổ nhào về phía Cố Bảo Bối, bất đắc dĩ trợn mắt lườm nó một cái, lúc này mới nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mượt mà của nó, trả lời Bảo Bối: “Vậy hay là lần sau chúng ta đưa nó đến chỗ Mạc Nặc Vân đi………….” Cá nóc ngốc nghếch đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mượt của Tiểu Khải, diễn,. đàn,. lê,. quý,. đôn, ngây ngốc gật đầu. Chờ khi Phó Quân Nhan đưa Tiểu Khải và phòng nhìn An An và bọn nhỏ, lúc này cô mới phản ứng được dưới là dạng tình huống gì mới cần đưa Tiểu Khải đi. Vì vậy, Cố Bảo Bối xoa xoa bụng mình, đi vào trong phòng chống nạnh hô lên: “Phó Quân Nhan, lại sinh nữa hả. Trên bụng em toàn thịt là thịt……… oa oa oa ……. Phiền chết người mà……” Chỉ là, càng nói về sau thì âm thanh càng nhỏ hơn…. Trong nhà có thêm nhiều thành viên mới, tò mò nhất là bạn họ Cố Tiểu An và ‘ngựa cỡi’ Tiểu Khải. Tiểu An cảm thấy rất rối rắm, nhóc rất vui vẻ. Nhưng không phải chị và anh rể nói là cho nhóc một cháu trai nhỏ sao? Nhóc để lại rất nhiều Chocolate, bình sữa, tranh vẽ, sách nhỏ và bộ ghép hình mà nhóc thích nhất để làm quà tặng, mỗi ngày nhóc đều vui mừng chờ cháu trai nhỏ trong bụng chị ra ngoài chào hỏi nhóc. Nhưng khi Cố Tiểu An nhìn thấy hai ‘cháu trai nhỏ’ được ôm ra khỏi phòng sinh, nhóc oa lên một tiếng khóc rống lên. Khi nhóc khóc, Tâm Ngô và Tiểu Tiểu đang ngủ cũng nức nở nghẹn ngào khóc lên, không khí vui mừng hài hòa thay đổi trong nháy mắt. Phó Quân Nhan luôn một mực ở bên cạnh chăm sóc cho Cố Bảo Bối vừa sinh xong, đi theo y tá ra ngoài nhìn hai đứa bé chỉ có Mạc Nặc Vân và Tiếu Mạc Tiếu. Tiếu Mạc Tiếu một tả một hữu ôm hai đứa trẻ không muốn buông tay, nhìn thấy Cố Tiểu An khóc ông cũng muốn dụ dỗ một chút, nhưng hai đứa trẻ trong lòng vẫn đang nức nở khóc. Lúc này, Mạc Nặc Vân vội vàng tiến lên ôm lấy Cố Tiểu An, hiếm khi anh không cãi vã với cậu nhóc kia mà vô cùng dịu dàng dỗ dành, rất nghiêm túc nói: “hồ ly nhỏ đừng khóc, có cháu trai nhỏ và cháu gái nhỏ cũng rất yêu em mà. Hơn nữa em có thể có thêm hai người hầu nhỏ mà, chuyện này thật tốt đúng không? Bé trai lớn lên thì phải anh dũng biết không? Đi, anh dẫn em đi mua chocolate.” Cố Tiểu An nghe lời anh đầu tiên là mở to mắt ra nhìn, sau đó nước mắt vừa mới ngừng lại oa một tiếng khóc tiếp, khóc càng to tiếng hơn trước. Gương mặt bánh bao của An An rất rối rắm, không phải nói là cháu trai nhỏ sao, sao lại thành cháu gái nhỏ rồi? Trong đầu nhỏ của nhóc lập tức nghĩ đến những bé gái trong nhà trẻ suốt ngày thích vây lấy nhóc kia, nhóc không chơi với những cô bé kia, cô bé đó sẽ khóc, những cô bé kia rất thích đi theo nhóc…. Ô ô ô ô ô, Cố Tiểu An càng nghĩ càng thấy khổ sở, cháu trai nhỏ của nhóc sao lại biến thành cháu gái nhỏ thích khóc rồi. Làm thế nào bây giờ? Ô ô ô ô ô ô…… (Tiểu tử à, em cũng là một cậu nhóc yếu ớt thích khóc đó.-tác giả ạ) Cố Tiểu An vừa khóc xong, Tâm Ngô và Tiểu Tiểu lại nức nở khóc theo. Tiếu Mạc Tiếu và Mạc Nặc Vân liếc mắt nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt, cuối cùng Mạc Nặc Vân gật đầu một cái, cúi người ôm Cố Tiểu An, cái ‘máy phát nổ’ đi ra khỏi bệnh viện. Ngồi trên ghế đá dưới gốc cây ngô đồng ở cổng bệnh viện rất lâu, tiểu bánh bao An An mới không khóc nữa. Nhưng mà nhóc vẫn phồng gương mặt bánh bao của mình lên, cúi đầu nhỏ xuống làm bộ đáng thương giống như đang hờn dỗi. Lúc này Mạc Nặc Vân mới liếc đôi mắt hoa đào nói chuyện với nhóc, đưa đầu ngón tay đẩy bả vai Cố Tiểu An một cái, thử hỏi dò: “Hồ ly nhỏ, sao em lại đau lòng đến vậy?” Cố Tiểu An đang khổ sở, cũng không cãi nhau với Mạc Nặc Vân như bình thường, mà là ngẩng gương mặt nhỏ nhắn, yên tĩnh ngồi trong lòng anh, sau đó lại cúi đầu, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào cặp chân ngắn ngủn của mình, đặc biệt đau lòng uất ức nói: “An An chuẩn bị rất nhiều lễ vật, nhưng có nhiều hơn một cháu gái nhỏ thì lễ vật của An An trở thành rất ít….. An An rất khổ sở….” vừa nói xong lại bẹt miệng ra, dáng vẻ như lại sắp khóc……….. Mạc Nặc Vân nghe Cố Tiểu An trả lời, thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Nhưng anh không biết dỗ đứa nhỏ,voicoi08#ddleqđ, nhìn thấy Cố Tiểu An hình như càng nghĩ càng đau lòng muốn tiếp tục khóc, anh vươn tay nâng đầu nhỏ của An An lên, không có cách nào nói: “Tiểu tổ tông của anh ơi, em đừng khóc nữa, ngàn vạn lần đừng khóc nữa…..” Ngược lại, Cố Tiểu An thật sự không khóc, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, rũ lông mi dài xuống, đưa tay kéo áo Mạc Nặc Vân nói: “Anh ơi, An An có cháu trai và cháu gái sao?” Mạc Nặc Vân nghe xong rất nghiêm túc gật đầu một cái. Cố Tiểu An phồng má lên, trong miệng thút tha thút thít gọi mấy tiếng cháu gái, cháu gái, trong giọng điệu có mấy phần không tình nguyện. Trong lòng của cậu nhóc, nhất định là có người xấu đổi mất một cháu trai nhỏ của nhóc. Sau đó Cố Tiểu An nhăn nhó cọ xát lên người Mạc Nặc Vân, tràn đầy mong đợi nói: “Anh xấu mua chocolate cho An An đi, An An muốn để dành cho cháu trai nhỏ.”  Nhóc vừa nói vừa đưa bàn tay mũm mĩm lên dụi mắt, nhỏ giọng nói tiếp: “Còn để cả cho cháu gái nhỏ nữa……. Nhưng mà, An An thích cháu trai nhỏ hơn…….” Mạc Nặc Vân nghe xong cười đến nghẹn, liếc mắt nhìn Cố Tiểu An nước mắt lưng tròng, vỗ vỗ cái đầu quả dưa nhỏ bé của nhóc, đắc chí nói: “ Nói em là một cậu nhóc đúng là cậu nhóc mà, khi lớn lên em sẽ biết cháu gái nhỏ tốt hơn cháu trai nhỏ nhiều.” Sau đó, Mạc Nặc Vân đưa bạn học Cố Tiểu An đến siêu thị mua đồ, bạn học Cố Tiểu An đạp đôi chân ngắn rất nghiêm túc đứng trước mỗi dãy hàng lựa chọn rồi lại chọn lựa, tất cả những đồ nhóc mùa đều là quà tặng cho cháu trai, cháu gái và chị. Cậu nhóc rất hiểu chuyện nói: “An An thấy chị quá vất vả, quá mệt mỏi, trên mặt đều là mồ hôi.” Khi hai người trở lại bệnh viện, cơ thể nhỏ bé của An An kiên trì muốn tự mang túi quà tặng to đùng của mình, trên mặt không còn hàng nước mắt, ngẩng gường mặt nhỏ nhắn lên, cười lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu, ngọt ngào ngây thơ nói: “An An đi mua rất nhiều quà tặng cho chị, cháu trai, cháu gái về rồi ạ.” Những người lớn ở đây đều không tự chủ được đỏ cả hốc mắt. Lúc này, Phó Quân Nhan sáng sớm đã nhận được điện thoại của Mạc Nặc Vân, anh yêu thương nhận lấy ‘quà tặng’, cúi người cho Cố Tiểu An một cái hôn. Mà Cố Bảo Bối vừa sinh xong còn rất yếu đuối, nằm trên giường bệnh chóp mũi cũng ửng đỏ, khẽ mỉm cười vươn tay về phía An An, kéo bàn tay nhỏ bé của nhóc, rất dịu dàng nói: “An An em phải nghe kĩ, An An là món quà trân quý nhất mà trời cao tặng cho chúng ta. Em cũng đứng nhất trong lòng cháu trai cháu gái. Bởi vì em là người cậu tốt nhất trên thế giới.