Sau đó tiểu Quân Nhan cũng từ từ lớn lên, mặc dù cuộc sống hằng ngày vẫn đầu đường xó chợ như cũ, không có chỗ nương tựa….. nhưng cũng may mắn, anh biết kìm nén, cũng may, từng có ông Phúc và ‘nữ quỷ’ cho anh sự ấm áp. Anh nghe lời ‘cô’…. Dùng tiền trong tay đến một trường học tư nhân để học. Anh nghe lời ‘cô’….. mỗi ngày anh đều uống một cốc sữa tươi. Anh nghe lời ‘cô’…. Lúc không có đủ năng lực, tuyệt đối không đi báo thù, tuyệt đối không đi chịu chết. Vì vậy, thật ra anh luôn sống dưới con mắt của cha mình, đi học bốn năm. Trong bốn năm này, anh luôn chú ý nghe tin tức về nhà họ Vương, thậm chí còn có lần anh đi qua cha, người đàn bà kia, và cả người anh không cùng mẹ, anh nhìn theo ba người bọn họ mang theo dáng vẻ tôn quý đi vào khách sạn cao cấp. Nhưng Tiểu Quân Nhan cũng không có phản ứng gì, đáy mắt của anh cũng rất bình tĩnh. Anh luôn tự nói với mình, tự nói với mẹ, xin người chờ một chút, chờ đến khi Quân Nhan lớn lên. Phó Nhã Nhã không có mộ phần, không có nơi để về. Một người phụ nữ có cái chết rất buồn bã, cuối cùng, ngay cả nơi yên nghỉ cuối cùng cũng không có. Tiểu Quân Nhan không thể làm gì khác, hàng năm khi đến ngày dỗ của mẹ, đêm khuya khi mọi người đã ngủ say, anh nấp ở đỉnh núi bên ngoài nhà họ Vương, dùng cành cây vẽ một vòng tròn trên đất bùn, từng tiếng, từng tiếng nhỏ giọng gọi mẹ, hóa vàng cho mẹ, nói chuyện với mẹ. Phương pháp này là do anh nghe bà chủ nhà người châu Á nói, bà chủ nhà dạy rằng, những người chết không có chỗ về, không có chỗ nhận tiền bạc, nếu làm như vậy thì có thể tìm được nhà về….. Thỉnh thoảng khi anh nhớ đến mẹ, Tiểu Quân Nhan sẽ nhớ đến ‘nữ quỷ’. Nghĩ đến lúc sau cùng ‘cô’ nói, nếu có kiếp sau, cô ấy sẽ làm một người ngu, một kẻ ngu vô dục vô cầu. Nhưng mà, anh không hi vọng ‘nữ quỷ’ sẽ thành một người ngu ngốc, anh sợ, sợ không có ai lừa ‘cô’ cả đời. Mà anh, vốn anh rất nguyện ý, anh từng nghĩ, anh cứ sống như vậy cả đời với ‘cô’. Năm mười bốn tuổi, lúc Tiểu Quân Nhan đang khó khăn chằn chọc thì con trai của ông Phúc tìm được anh. Tiểu Quân Nhan gọi là chú Phúc. Chú Phúc cũng là người sống chết vì nhà họ Phó, ông Phúc là người cúc cung tận tụy, ông ngoại Phó nhìn thấy chú thông minh, vì vậy không để cho chú tiếp tục làm người làm ở nhà họ Phó, mà đánh giá chú rất cao, đưa chú sang Pháp du học. Sau khi chú Phúc đến Pháp, học tập về kinh doanh chuyên nghiệp, con đường phát triển rất tốt, chú cũng không muốn trở lại. Sau này, khi ông Phúc tự mình thả tiểu Quân Nhan nên khiến Vương Quân nổi giận, không hề đề cập đến vấn đề Quân Nhan bị đưa đến nơi ác độc như nào, mà là chảy nước mắt cá sấu nói: “Thật vất vả tôi mới có thể tìm được con trai trở về. Làm sao ông có thể làm thế……….” Sau, ông ta giống như rất đại lượng không trách phạt ông Phúc, nhưng sau nửa tháng, ông Phúc lại chết không rõ nguyên nhân trên giường, một ông lão luôn khỏe mạnh, tại sao lại chết không rõ nguyên nhân chứ? Chú Phúc cũng về đến nhà họ Vương vào lúc này, anh đi đón thi thể của cha mình, tìm thấy một cuốn sách ở trong một chiếc áo sơ mi gần đó. Là từng chữ từng từ ông lão viết khi biết mình không thể sống lâu được nữa, tuổi tác đã cao, có chết cũng không sợ. Nhưng nhà họ Phó có ân lớn với nhà họ Phúc, nhìn thấy tiểu nhân đắc ý, Phó trạch (sân vườn nhà họ Phó) bị đổi chủ, tiểu thiếu gia không rõ sống chết, sống đầu đường xó chợ, ông chết cũng không nhắm mắt. Chỉ mong con trai của ông có thể hoàn thành tâm nguyện chưa dứt của ông. Đầu tiên, tiểu Quân Nhan cũng không tin chú Phúc. Cho dù chú Phúc có đưa cho anh xem bức thư mà ông Phúc tự tay viết, một đứa bé mặc dù lệ rơi đầy mặt, đồng ý đi theo chú Phúc nhưng anh không đem di chúc của ông ngoại Phó và tấm chi phiếu kếch xù ra. Cho đến một ngày, tiểu Quân Nhan vô ý đi vào nhà giữa một gian phòng, nhìn thấy toàn bộ những bức tranh trong phòng. Những bức tranh kia gần như chất đầy cả căn phòng, từ lạnh nhạt đến thuần thục, đến khi kĩ thuật vẽ ngày càng tinh xảo. tronh những bức tranh kia, người trong bức tranh là những cái nhăn mày, nụ cười, thậm chí mỗi một sợi tóc đều được vẽ rất cẩn thận, vẽ rất đẹp. Những bức tranh kia, phía dưới góc bên phải đều để thời gian vẽ tranh, còn có những chữ đơn giản, cuối cùng rơi xuống hai chữ tình nghĩa sâu nặng ‘Chúng ta thích’. Mà người trong bức tranh kia, không ai khác là mẹ của anh, Phó Nhã Nhã. Lúc này anh mới biết, lúc mới gặp gỡ lần đầu kia, tại sao chú Phúc lại rơi lệ đầy mặt. Tại sao lần đó lại giống như không còn hồn, mất hết sức lực ngã trên đất nói: “Chú sai lầm rồi, chú sai lầm rồi, chú về muộn quá……” Chỉ vì người đàn ông này, một người đến 30 tuổi rồi vẫn không lập gia đình, bắt đầu từ khi mười mấy tuổi, người đó đã yêu mẹ anh, yêu chủ nhân nhỏ của nhà họ Phó, Phó Nhã Nhã. Cũng chính một ngày kia, Phó Quân Nhan cầm túi vải gõ cửa phòng chú Phúc, khi còn nhỏ anh nói: “Cháu muốn mạnh mẽ, cháu muốn báo thù.” Sau đó, anh nhắm mắt lại, đau khổ mà thương hại nhìn người đàn ông kia, thấp giọng nói: “Yêu bà, tại sao không nói với bà?” Khi đó, Phó Quân Nhan đã hiểu rằng, tình yêu, không tha cho sự ẩn nhẫn, ẩn nhẫn chính là hủy diệt tình yêu. Sau đó, bọn họ, lấy ra những tấm chi phiếu kếch xù theo thứ tự. Bọn họ bắt đầu từ siêu thị 24h, không nóng cũng không vội, từng bước một xây dựng lên vương quốc buôn bán của mình. Bọn họ biết rõ nền móng của nhà họ Vương dựa vào nhà họ Phó là rất vững chắc, cho nên bọn họ muốn mưu tính mỗi bước mà nuốt chửng nhà họ Vương là điều không thể. Những điều hay là, dù địa vị của nhà họ Vương có lớn đến đâu, Vương Quân bởi vì giết Phó Nhã Nhã, lại không rõ tung tích của Phó Quân Nhan, nên mỗi ngày Vương Quân cũng dần thả lỏng trái tim, càng ngày càng kiêu ngạo hơn. Mà người đàn bà kia lại một bước cắt ngang, khiến cho rất nhiều người theo nhà họ Phó lâu năm sinh ra bất mãn. Nhìn nhà họ Vương càng ngày càng lớn mạnh, nhưng thực tế, mỗi ngày trôi qua, bởi vì trên dưới không đồng lòng, nên sớm mục nát đến không chịu nổi. Chú Phúc biết rõ quy tắc của thương trường, nói: “Không thể cứng rắn đoạt lấy được.” Vì vậy, bọn họ phải giống như những con mối, ăn mòn căn cơ của nhà họ Vương từng chút một, từ bạch đạo đến hắc đạo, khiến cho chúng tan rã dần dần. Mà Phó Quân Nhan cũng nói, phú quý như vậy quá đè người, anh không muốn trở lại cuộc sống như vậy. Anh chỉ muốn hủy diệt đi, Khiến cho Vương Quân tận mắt nhìn thấy, chính miệng nếm thử cảm giác khổ sở,khi tất cả những thứ cả đời ông ta hao tâm tổn trí, bỏ qua lương tâm để cướp đoạt tất cả của người khác, biến mất từng chút từng chút một. Khiến cho tất cả mọi thứ, đều theo Phó Nhã Nhã, mẹ anh, cùng nhau biến thành ảo ảnh trong mơ. Trong thời gian này, Phó Quân Nhan luôn nhớ tới ‘nữ quỷ’. Nhớ tới những lúc ‘cô’ lầm bầm lầu bầu như một đứa bé. Nhớ tới những lúc cô tức giận hoặc vui sướng, nhớ đến thân thể trong suốt nhưng gương mặt hay phồng lên như cái bánh bao. Nhớ tới ‘cô’ một lần lại một lần không sợ phiền phức khuyên anh ăn nhiều một chút. Nhớ tới khi ‘cô’ sợ anh không để ý đến ‘cô’, đe dọa anh: “Chị sẽ ăn hết em, chị sẽ ăn hết em. Oa oa oa oa….” Nhớ tới khi anh hỏi ‘cô’: “Nữ quỷ, hình như chị sai lầm rồi.” Sau đó cô sẽ tức giận phồng mặt mình lên thành cái bánh bao, nói: “Chị đang tức giận. Hừ. Không thèm để ý đến em.” Một lát sau chính ‘cô’ cũng thấy ngại ngùng, lại bay lại, vây quanh anh, nói: “Thật sao, thật sao. Hình như chị dạy sai rồi sao? Chị dậy em cái khác được không?” Nhớ tới khi anh kể lại cho ‘cô’ nghe chuyện của anh, nhớ đến cô bất bình hộ anh, ‘cô’ vì anh khổ sở mà bật khóc lên, dùng cơ thể lạnh lẽo của ‘cô’ ôm chặt lấy anh, lạnh đến mức cả người anh phát run, nhưng trong lòng anh lại thấy ấm áp. Sau đó cô luôn hát cho anh nghe một bài hát, lặp đi lặp lại, tiếng hát của ‘cô’ rất dễ nghe. “No more talk of darkness, Forget these wide-eyed fears. I" m here, nothing can harm you - My words will warm and calm you. Let me be your freedom, Let daylight dryyour tears. I" m here, with you, beside you, To guard you and to guide you. Sayyou love me every waking moment, Turn my head with talk of summertime Sayyou need me with you, now and always Promise me that all you say is true That" s all I ask of you. Let me be your shelter, Let me be your light. You" re safe. No one will find you Your fears are far be­hind you " ‘Cô’ dùng tiếng hát của mình để nói cho anh biết: “Không cần quan tâm đến những lời nói đen tối, đem tất cả sợ hãi cho vào quên lãng, chính tôi tại chỗ này, không có gì có thể tổn thương bạn. Ngôn ngữ của tôi đem đến cho bạn sự ấm áp, cho bạn sự yên bình. Để tôi cho bạn sự tự do, khiến cho ánh mặt trời giúp bạn lau nước mắt. Tôi ở chỗ này, ở bên cạnh bạn, bảo vệ bạn, chỉ dẫn cho bạn. Nói cho tôi biết, mỗi giây mỗi phút bạn đều ở đây yêu tôi, nói cho tôi biết bạn cần tôi làm bạn, từ bây giờ tới vĩnh viễn về sau. Đồng ý với tôi, tất cả những điều bạn nói đều là chân thực, đây là điều duy nhất tôi muốn ở bạn, để tôi trở thành một nơi tránh nạn của bạn, để tôi trở thành hào quang của bạn, bạn được an toàn, không ai đến tìm bạn…. Bạn sợ hãi hãy gọi tôi từ xa đến…………..” Mặc dù lí trí mách bảo Phó Quân Nhan rằng, nữ quỷ là một cô gái đã chết mới gặp anh. Nhưng anh vẫn luôn đi tìm cô, luôn tìm bài hát này, nhưng anh không còn tìm được ‘nữ quỷ’ hát bài hát kia. Mặc dù có ca khúc giống với bài hát của ‘cô’, nhưng giai điệu lại có sự bất đồng rất lớn. Vì vậy khiến cho anh vừa thất vọng lại có chút mong đợi. Cho đến năm đó, anh nghe thấy nhạc chuông của thư kí vang lên, đó là bài hát vẫn luôn trong kí ức của anh. Anh kích động đến mức nhảy dựng lên, cầm chặt lấy tay thư kí hỏi: “Bài hát này ở đây ra?” Sau đó anh thấy thư kí trả lời rất cẩn thận: “Đây là bài hát ‘Ca kịch mị ảnh’ mà viện ca kịch Pháp biểu diễn, là sửa đổi hoàn toàn giai điệu của bài ‘all I ask for yor’, ngay cả lời bài hát cũng có rất nhiều chỗ thay đổi, nhưng mà nghe hay hơn rất nhiều…..” “Cậu lặp lại lần nữa, từ bao giờ? “ Sau khi trưởng thành, đây là lần đầu tiên Phó Quân Nhan kích động đến mức cả âm thanh cũng run rẩy. Sau đó anh nghe thấy thư kí, nói lại: “Tháng trước.” Chỉ trong nháy mắt, hốc mắt Phó Quân Nhan cũng đỏ lên, bởi vì anh nhớ rõ, ‘cô’ từng thao thao bất tuyệt nói cho anh biết: “Chị thích nghe nhất là bài hát này, lúc diễn mệt mỏi thì sẽ nghe, giai điệu bài này dịu dàng giống như bàn tay của mẹ vậy.” ‘Cô’ còn sống, thì ra lúc này ‘cô’ còn sống…..