Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
Chương 150 : Còn có giá trị lợi dụng khác
Editor: Nguyetmai
Trong thang máy, Triệu Lương Trạch liếc cô một chút rồi lắc đầu, không nói thêm gì.
Thang máy đi xuống tầng dưới, hai người ra khỏi nhà trọ, trông thấy một chiếc Hummer màu vàng đang đỗ ở bãi đất trống trước cửa ra vào.
Hà Chi Sơ điều một chuyến xe đặc biệt đi đón họ đến tòa án.
Cố Niệm Chi được Triệu Lương Trạch đỡ lên xe.
Triệu Lương Trạch nheo mắt đánh giá phía trong xe một phen, cười nhướng mày với Cố Niệm Chi, "Chiếc xe này thật không đơn giản chút nào đâu nhé."
Cố Niệm Chi sờ thân xe và cửa sổ xe, khẽ cười rồi làm khẩu hình với Triệu Lương Trạch, "Chống đạn…"
Xem ra chuyện lần trước xe bọn họ bị đâm vào đuôi cũng khiến cho Hà Chi Sơ có chút cảnh giác. Nhưng lần đó, người theo dõi kia không muốn mạng của bọn họ, chỉ muốn theo dõi bọn họ mà thôi. Người thực sự ra tay đoạt mạng là Âm Thế Hùng cơ…
Cố Niệm Chi thực sự cảm thấy Hà Chi Sơ đã nghĩ nhiều quá rồi.
Cả đoàn người đi vào cổng Tòa án thiếu niên, Hà Chi Sơ đã chờ sẵn ở đó.
Hôm nay anh ta mặc một bộ âu phục lông cừu mỏng màu xám nhạt, thắt cà vạt màu xám bạc, áo sơ mi màu xanh nhạt phẳng phiu được cắt may rất ôm dáng, thật đúng là y như được thiết kế riêng cho anh ta vậy.
Cố Niệm Chi đi về phía anh ta, "Giáo sư Hà."
"Tới rồi à." Hà Chi Sơ khẽ gật đầu với cô, "Đi vào thôi."
Anh ta vươn tay, đỡ hờ vào eo Cố Niệm Chi, cánh tay còn lại vung ra phía trước, dẫn Cố Niệm Chi vào trong tòa án.
Mọi người đang vây xem đều ồn ào huyên náo.
Địa vị của Hà Chi Sơ trong giới luật sư nước Mỹ không giống với những luật sư mới ra nghề khác, vậy mà không ngờ anh ta lại chăm sóc khách hàng của mình như thế. Điều này thực sự rất hiếm thấy, hơn nữa còn lập tức khiến cho người khác phải nhìn Cố Niệm Chi bằng con mắt khác.
Sau khi vào trong, Cố Niệm Chi ngồi cùng với Hà Chi Sơ trên ghế bị cáo.
Trên ghế nguyên cáo vẫn là Tân Hạnh Cao ngây người ngồi, bên cạnh có một người y tá chăm sóc, còn có luật sư và Thẩm tra viên của Chính phủ.
Đến giờ mở phiên tòa, Thẩm phán Judy tuyên bố phiên tòa bắt đầu, đồng thời đóng cửa lại, không cho phép bất cứ ai chụp ảnh hay quay phim, điện thoại cũng không được mang vào trong tòa.
Cố Niệm Chi đứng dậy, đặt tay lên trên quyển Kinh Thánh, xin thề những lời mình sắp nói đều là sự thật, không có bất kỳ sự dối trá nào.
Sau khi thề xong, cô nhìn thoáng qua Tân Hạnh Cao, trong lòng thầm nghĩ, loại lời thề này, nguyên cáo cũng nên phải thề mới đúng…
Đương nhiên, Tân Hạnh Cao đã là "kẻ ngốc" rồi, nói chuyện còn không nói được, tất cả đều do luật sư đại diện phát biểu.
Cảnh sát tòa án lấy Kinh Thánh đi, Thẩm phán Judy căm ghét nhìn Cố Niệm Chi rồi nghiêm mặt nói, "Cố Niệm Chi, cô có nhận tội không?"
Cố Niệm Chi cụp mắt xuống, không để ý tới bà ta.
Ở thời điểm này, là lúc để luật sư đại diện cho cô lên tiếng.
Quả nhiên Hà Chi Sơ đứng dậy, gật đầu nói với Thẩm phán Judy, "Thưa quý tòa, đương sự của tôi không nhận tội. Tôi muốn làm người biện hộ vô tội cho đương sự của tôi."
Lúc nhìn sang Hà Chi Sơ, thái độ và ánh mắt của Thẩm phán Judy đã hòa hoãn lại một cách rõ ràng, giọng điệu cũng trở nên mềm mại hơn rất nhiều, "Luật sư Hà, anh đã nghĩ kỹ chưa? Tôi không cảm thấy, với vụ án có những chứng cứ vô cùng xác thực này, còn có khả năng chống chế gì nữa."
"Chống chế ư?" Đôi mắt hoa đào dập dờn sóng nước của Hà Chi Sơ hơi lóe lên, cánh môi lạnh lùng mím lại thành một đường thẳng, "Đối với những chứng cứ giả từ không hóa có đó, từ xưa đến nay tôi đều không chống chế, tôi chỉ bác bỏ."
Trên mặt Thẩm phán Judy lập tức được phủ lên một tầng sương nghiêm nghị, "Bác bỏ à? Xin hỏi anh có thể bác bỏ chứng cứ nào? Tôi thật sự muốn rửa tai lắng nghe đấy."
"Chuyện này trước tiên cần mời Thẩm tra viên đọc lại những "chứng cứ xác thực" của họ đã." Hà Chi Sơ lạnh lùng nhìn lướt qua phía nguyên cáo rồi ngồi xuống.
Thẩm phán Judy ý thức được mình vừa phạm phải sai lầm trên trình tự tố tụng, lập tức hắng giọng một cái, thúc giục Thẩm tra viên bên nguyên cáo, "Nguyên cáo có lời gì muốn nói?"
Thẩm tra viên trên ghế nguyên cáo đứng dậy, cầm đơn khởi tố đã chuẩn bị từ trước đọc, "10 giờ sáng ngày 16 tháng 7, trong trận đấu bóng mềm, bị cáo Cố Niệm Chi đã dùng gậy đánh bóng, đánh nguyên cáo Tân Hạnh Cao bị thương nặng, cổ tay phải gãy xương, đánh mạnh vào đầu dẫn tới não bị chấn động, sau đó chuyển thành tổn thương không thể chữa, nhận thức và suy nghĩ của nguyên cáo bị hạ xuống mức ba tuổi, trở nên ngu dại, thuộc về tổn thương ở mức độ nghiêm trọng."
Sau khi Thẩm tra viên đọc xong, anh ta còn nói như thị uy với Thẩm phán Judy, "Hành vi của Cố Niệm Chi là đặc biệt nghiêm trọng, vô duyên vô cớ đánh bạn học bị thương nặng, mặc dù vị thành niên, nhưng tội vẫn không thể tha thứ."
Thẩm phán Judy khẽ gật đầu, "Đúng là rất nghiêm trọng."
Bà ta nhìn sang Hà Chi Sơ, "Luật sư Hà, anh xác định vẫn muốn biện hộ vô tội sao?"
"Đương nhiên." Hà Chi Sơ đứng dậy, lắc đầu với mấy người ngồi trên ghế nguyên cáo, thở dài một tiếng rồi nói, "Các người cầm tiền của Chính phủ và quân đội, lại không làm cho tốt công việc của mình, còn bày ra cái đơn khởi tố với trăm nghìn sơ hở thế này, thật quá mất mặt!"
"Anh không được phép công kích nhân thân!" Thẩm tra viên ngồi trên ghế nguyên cáo như giận điên người, lập tức nhảy dựng lên, "Trăm nghìn sơ hở ở đâu ra? Chẳng lẽ đương sự của anh đánh người không phải là sự thật sao? Chẳng lẽ đương sự của tôi bị đánh bị thương nặng không phải là sự thật sao?"
"Hai điều anh nói, đúng là sự thật." Hà Chi Sơ nhún vai.
"Ồ?!"
"Ha ha! Thưa ngài Thẩm phán, ngài thấy đấy, anh ta đã thừa nhận, vậy thì còn xét xử cái gì nữa? Bọn họ nhận tội rồi!" Thẩm tra viên kích động đến không kiềm chế được, có thể lôi Hà Chi Sơ chưa từng thua trận xuống ngựa, anh ta thật sự quá hưng phấn!
Hà Chi Sơ cười phì một tiếng, "Thẩm tra viên, tôi còn chưa nói hết lời, sao anh lại tự quyết định như thế?"
"… Chưa nói xong ư? Anh còn muốn nói gì nữa?" Thẩm phán Judy nhíu mày, "Anh đã thừa nhận đó là sự thật…"
"Thưa Thẩm phán, điều tôi thừa nhận, là đương sự của tôi quả thật có đánh người, bởi vì có báo cáo thương tích làm bằng chứng. Nguyên cáo trở thành kẻ ngu dại cũng là sự thật, bởi vì có kết luận của bác sĩ làm bằng chứng." Hà Chi Sơ dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua mọi người trong tòa án, "Nhưng mà, mời Thẩm tra viên bên nguyên cáo chứng minh, trí lực đương sự của anh bị suy yếu thành ngu dại, là do hậu quả trực tiếp từ cuộc ẩu đả với đương sự của tôi."
"Cái gì?"
"Nghe không hiểu thuật ngữ pháp luật sao? Thật không biết anh làm thế nào mà tốt nghiệp được Trường Luật, lại còn có được giấy phép hành nghề nữa chứ." Hà Chi Sơ mỉa mai nói, "Vậy tôi giải nghĩa một chút, mời anh chứng minh việc ẩu đả của Cố Niệm Chi trực tiếp dẫn tới hậu quả là Tân Hạnh Cao bị biến thành ngu dại."
"Trực tiếp dẫn tới? Chẳng lẽ không phải bởi vì bị cô ta đánh, nên biến thành ngu dại sao? Đánh đến chấn động cả não bộ…"
"Thưa Thẩm phán, sau khi vụ kiện này xong, tôi muốn khiếu nại về tư cách hành nghề của Thẩm tra viên, anh ta hoàn toàn không có bất cứ sự tu dưỡng chuyên nghiệp nào." Giọng nói của Hà Chi Sơ trở nên lạnh lùng, quay đầu nhìn về phía Thẩm phán Judy, "Thưa Thẩm phán, lúc đánh nhau là trên sân bóng. Khi điều tra ở trường học, tôi đã sớm nói rồi, đánh nhau ẩu đả trên sân bóng, chỉ cần không bị thương nặng, đều miễn khởi tố."
"Nhưng sau đó trở thành bị thương nặng…" Ánh mắt Thẩm phán Judy nhìn Hà Chi Sơ, cảm thấy lần này hẳn là Hà Chi Sơ đã bị bà ta nắm trong tay rồi.
Hà Chi Sơ tỏ vẻ chịu không nổi, cười lạnh nói, "Hôm nay tôi đá bà một cái, hai mươi năm sau bà chết, có thể nói nguyên nhân cái chết là do tôi đá bà sao?"
"Đương nhiên không thể." Thẩm phán Judy vô thức phản bác, "Cách hai mươi năm, thời gian ở giữa có khả năng xảy ra rất nhiều chuyện, không có tính logic."
"Đúng là như thế." Hà Chi Sơ quay người, chỉ vào mấy người ngồi trên ghế nguyên cáo, "Ngày 16 tháng 7 đánh nhau, đến ngày 15 tháng 8, sau hẳn gần một tháng mới nói thương thế của Tân Hạnh Cao đột nhiên chuyển biến xấu, trí lực bị suy yếu kịch liệt. Tôi xin hỏi các anh, trong thời gian cách nhau một tháng đó, chẳng lẽ không thể phát sinh chuyện khác dẫn tới trí lực của cô ta bị hao tổn sao?"
"… Chỉ có một tháng thôi, không thể đánh đồng với ví dụ vừa xong của anh được." Thẩm phán Judy lập tức phản bác.
"Không thể ư? Một tháng và hai mươi năm có khác nhau về mặt bản chất sao? Thôi được rồi, dù ngài nói nó có khác nhau về mặt bản chất đi chăng nữa, nhưng mà sau khi Tân Hạnh Cao nằm viện, có rất nhiều người ra vào phòng bệnh của cô ta. Nhiều người như thế, bất cứ ai cũng có thể ra tay với cô ta, khiến cho cô ta tổn thương thêm lần nữa, biến thành bị thương nặng." Hà Chi Sơ đưa ra một danh sách, "Tôi yêu cầu gọi những người trong danh sách này đến, hỏi bọn họ đến phòng bệnh của Tân Hạnh Cao làm gì?"
"Không cần phiền phức như vậy." Thẩm phán Judy khoát tay áo, "Lấy luôn video giám sát phòng bệnh ra không được sao? Xem xem có ai ra tay với cô ấy hay không."
Hà Chi Sơ khẽ nhíu mày.
Trong phòng Tân Hạnh Cao lại có camera giám sát sao?
Nếu nói như vậy, thì đối phương thực sự rất coi trọng Tân Hạnh Cao…
Nhưng loại nhân vật nhỏ bé như Tân Hạnh Cao, có cái gì đáng giá để coi trọng như thế chứ?
Hà Chi Sơ thực sự không hiểu.
Trung tá Peter ngồi ở hàng ghế cuối cùng tại tòa, lộ ra một nụ cười mỉm đắc ý.
Việc camera giám sát theo thời gian thực ở phòng bệnh này, xem như là đòn sát thủ của ông ta.
Trước đó lắp camera giám sát, vì ông ta không quá yên tâm về Tân Hạnh Cao, lo cô ta tiếp xúc với người khác, khiến bọn họ bị bán đi mà trở tay không kịp. Sau đó, cũng là vì muốn bảo hộ cô ta, tất cả những người ra vào phòng bệnh đều bị kiểm tra.
Tòa án lặng ngắt như tờ.
Thẩm phán Judy lệnh cho cảnh sát đi lấy video giám sát phòng bệnh của Tân Hạnh Cao.
Để cho công bằng, phía Hà Chi Sơ cũng phái người đi cùng, không cho phép đối phương động tay động chân.
Từ khi Tân Hạnh Cao vào phòng bệnh, tới khi được chẩn đoán là trí lực bị suy yếu, tổng cộng là hai mươi tám ngày.
Hai mươi tám băng video giám sát này đầy cả một cái thùng.
Thẩm phán tuyên bố tạm dừng phiên tòa, chờ thẩm phán, bị cáo và luật sư xem hết tất cả các video giám sát rồi mới quyết định.
Những băng video này được sao thành ba phần, một phần lưu giữ tại tòa, một phần để Thẩm phán và Thẩm tra viên cùng xem, phần còn lại cho đại diện bị cáo và luật sư mang đi.
Cấp dưới của Hà Chi Sơ ôm thùng băng ghi hình đi ra khỏi tòa án.
Cố Niệm Chi không nói câu nào, yên lặng đi sau lưng Hà Chi Sơ.
Hà Chi Sơ dừng bước, quay lại xoa đầu cô, "Đừng lo lắng, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp."
"… Trước đó Giáo sư Hà không nghĩ tới chuyện này sao?" Cố Niệm Chi khẽ hỏi.
Mặc dù Hà Chi Sơ không có biểu hiện gì ra ngoài, trên tòa cũng không có ai nhìn ra được thần sắc Hà Chi Sơ thay đổi, nhưng Cố Niệm Chi lại cảm giác được tâm trạng của anh ta đột nhiên trở nên âm trầm.
Hà Chi Sơ ngạc nhiên nhìn cô, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ lạnh nhạt nói, "… Tôi không nghĩ ra được Tân Hạnh Cao còn có giá trị lợi dụng gì, đáng để bọn họ phòng ngừa nghiêm ngặt như thế."
"Vậy chứng tỏ là, cô ta còn có giá trị lợi dụng khác, chỉ là chúng ta không biết thôi." Cố Niệm Chi đột nhiên lo lắng, chẳng lẽ trong tay Tân Hạnh Cao còn có thứ gì có thể gây nguy hại cho Đế Quốc Hoa Hạ hay sao?
Lần trước, việc Tân Hạnh Cao bán nước đó khiến cho hành động của Quân khu sáu ở châu Âu thất bại, suýt chút nữa là nhóm Hoắc Thiệu Hằng mất mạng…
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
39 chương
135 chương
89 chương
498 chương