Xin chào! mặc phu nhân

Chương 4 : không phải tôi làm

Hoắc Vũ Miên nghĩ rằng hắn muốn chối bỏ, trực tiếp nỏi giận: “ Anh đây là có ý gì? Tiện nghi chiếm hết, liền không muốn quản sao? Toàn bộ Bắc Thành, chẳng nhẽ lại có Mặc Phong Quyết thứ hai sao?” Mặc Phong Quyết cảm thấy lời nói này cũng có đạo lý, chỉ là cái chuyện này… có chút kỳ quặc. Nhưng nhìn đến hốc mắt đỏ hoe của cô gái trước mặt, cuối cùng hắn cũng không nói gì, trực tiếp gọi Lăng Việt bên ngoài. “ Tổng tài, có gì giao phó?” Lăng Việt mặt mũi nghiêm túc, cũng kích hỏi. Mặc Phong Quyết đại khái nói rõ một chút tình huống: “ Đi tra một chút, một giờ sau, tôi muốn biết kết quả” “ Vâng, tôi đi ngay” Lăng Việt nhận lệnh, nhanh chóng rời đi. Trong xe, lần nữa còn lại Mặc Phong Quyết cùng Hoắc Vũ Miên. Mặc Phong Quyết nhìn cô một cái, nói: “ Kết quả có thể chậm hơn thời điểm một chút, cô muốn ở lại, hay là đi?” Hoắc Vũ Miên yên lặng mở cửa xuống xe. Mặc Phong Quyết nhàn nhạt nói: “ Tôi cho người đưa cô về” “ Không cần” Hoắc Vũ Miên đem áo khoát âu phục trả lại cho hắn, sau đó cố nén nóng rát đau nhức, nói: “ tôi chỉ hy vọng nhanh chóng nhìn thấy em trai tôi được về nhà, điều này là đủ rồi” Nói xong, cũng không đợi Mặc Phong Quyết nói chuyện, bước từng bước, rời khỏi bãi đỗ xe. Bóng lưng quật cường lại đơn bạc! … Một giờ sau. Tập đoàn Mặc thị, văn phòng tổng giám đốc. Lăng Việt bước nhanh từ bên ngoài đi vào, nói: “ Mặc tổng, ngài bảo tôi đi tra sự tình tôi đã tra được rồi” “ Chuyện gì xảy ra?” Mặc Phong Quyết vừa lật xem tài liệu vừa hỏi tình hình. Lăng Việt nói: “ Vâng… Vân kiểu tiểu thư dùng thân phận của ngài, âm thầm gây áp lực cho đồn cảnh sát bên kia” Mặc Phong Quyết ánh mắt trầm xuống: “ Thư Vân Kiều” Lăng Việt: “ Đúng vậy” Thư , Mặc hai nhà nhiều năm qua lại, Thư gia đại tiểu thư Thư Vân Kiều càng là cháu dâu được Mặc lão gia tử chấp nhận, hiện tại hai người là vị hôn thê, tháng sau sẽ tổ chức đám cưới. Nhưng rõ ràng Mặc Phong Quyết rất chán ghét nữ nhân này! “ Hoắc Vũ Thần kia đắc tội cô ta?” “ Không phải, nguyên nhân là do Thư Vân Huyên tiểu thư gây ra! Hoắc Vũ Thần cùng Vân Huyên tiểu thư là bạn học đại học, bởi vì thành tích xuất sắc, hơn nữa lớn lên đẹp trai, cho nên Vân Huyên tiểu thư ưa thích cậu ấy, chỉ là tại thời điểm thộ lộ…. bị Hoắc Vũ Thần từ chối, cho nên….” “ Cho nên cô ta dùng kế hại người khác, còn đem người ta tống vào nhà giam?” Mặc Phong Quyết ngước mắt lên, ánh mắt lạnh hơn: “ Tuổi còn nhỏ, tâm tư ngược lại rất ác độc” Lăng Việt nói: “ Hoắc Vũ Thần bên kia…” Mặc Phong Quyết sửa sang lại nút tay áo, trong đầu xẹt qua thân ảnh mảnh mai đêm qua. Tiểu nữ nhân phẫn nộ chấp vấn hắn, mắng hắn…. cuối cùng núp ở trong ngực hắn thở dốc… Đáy mắt đột nhiên nhiễm lên màu đen thâm trầm, tiếng nói hắn trầm thấp: “ Đến cục cảnh sát” Đồng thời, lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Hoắc Vũ Miên: “ tôi hiện tại tới cục cảnh sát, cô cũng tới đi” … Trong bệnh viện. Từ sau khi Hoắc Vũ Miên từ bãi đỗ xe đi ra, cả người liền đần độn. Bởi vì thất—thân, cũng bởi vì chưa ngủ đủ giấc. Hoắc Mẫu ngược lại đã tỉnh lại, chỉ bởi vì  chấn động cảm xúc quá lớn,người lộ ra suy yếu, bác sĩ đề nghị bà ở lại bệnh viện thêm hai ngày. Hoắc Vũ Miên căn bản cũng muốn nghỉ ngơi một chút, không ngờ nhận được điện thoại của Mặc Phong Quyết, vội vội vàng vàng đi đến cục cảnh sát. Sau khi đến, Mặc Phong Quyết cùng trợ lý, đã ở phòng thẩm vấn chờ đã lâu. Đứng bên cạnh là cục trưởng cục cảnh sát, cùng với một sĩ quan trẻ tuổi, cùng một người phụ nữ thoạt nhìn khoảng ba mươi. Nữ nhân bảo dưỡng cũng không tệ, nhìn qua cũng hai mươi mấy tuổi, giống như vừa trải qua một chuyện gì đáng sợ, sắc mặt tái nhợt. Hoắc Vũ Miên liếc cái nhận ra nữ nhân này, cô ta là người đã vu hãm em trai cô. Là lão bản  ‘ Quán niên’! Mặc Phong Quyết thấy cô đến rồi, gọn gàng dứt khoát mở miệng: “ Nữ nhân này đã khai, em trai của cô đêm đấy không có làm gì cô ta, là  có người mua chuộc cô ta, vu hãm em trai cô. Chuyện này đã điều tra rõ, cô có thể đem em trai của mình trở về rồi” “ Mua chuộc?” Hoắc Vũ Miên nhìn về phía Mặc Phong Quyết: “ Chuyện này không phải là anh để cho người khác làm hay sao?” “ đương nhiên không phải, có người dùng danh nghĩa của tôi, tôi không đến mức vì một nữ nhân như vậy, hãm hại một đứa trẻ” Mặc Phong Quyết thật là không vui nói, ánh mắt hướng đến phía cục trưởng: “ Đem người thả ra” Cục trưởng liền vội vàng cung kính: “ Vâng, tôi vậy đi thả người” Dứt lời, người nhanh chóng rời đi. Hoắc Vũ Miên rốt cuộc chẳng quan tâm những người khác, vội vàng đi ra ngoài. Rất nhanh, Hoắc Vũ Thần liền được mang ra. Vừa thấy cô, liền hô một tiếng: “  Chị…” Âm thanh nói ra, đã khàn giọng hư không tưởng nổi. Hoắc Vũ Miên đau lòng không kìm được, vành mắt đỏ hoe, vội vàng xông lên đỡ lấy em trai, ôn nhu trấn an: “ Ngoan, chị đến đón em về nhà, không có việc gì rồi” Nhìn thấy người bình yên vô sự được thả ra, Mặc Phong Quyết chỉ nhìn một lát, đến một câu cũng không nói yên nặng rời đi. Hoắc Vũ Miên ánh mắt liếc đến, chỉ cảm thấy trong lòng không thoải mái một chút.