Xin Anh Hãy Cười Đi!
Chương 5 : Nam thần bị bế kiểu công chúa “Cái đó…Có người nói làm tình với Sentinel có thể bổ sung lại được một ít”
Băng qua một vùng hỗn độn, cánh hoa trôi nổi đầy trời, đây là do thế giới tinh thần của Sa Vũ không được trường kì chải vuốt. Những cánh hoa nhìn như đẹp đẽ vô hại kia lại có lực sát thương vô cùng lớn, đối với người ngoài đi vào là vậy, với bản thân Sa Vũ cũng thế.
Thiệu Băng cẩn thẩn đi qua những cánh hoa xinh đẹp mang theo mùi chết chóc, ở nơi sâu nhất trong thế giới tinh thần tìm được con chim ruồi kia.
Chim ruổi nho nhỏ đang nằm trong nụ hoa, cố gắng ngước lên nhìn anh, bày ra bộ dạng mặc người đến hái. Thiệu Băng đưa tay nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của nó.
Con ngươi xám xịt của chim ruồi khôi phục một ít thần thái, so với ban nãy thì tốt hơn nhiều. Điều này cũng ảnh hưởng đến Sa Vũ ở bên ngoài, hắn lập tức cảm giác được thân thể mình nhẹ nhàng hơn, vết thương bên eo tuy vẫn còn nhưng đã khép lại không ít.
Thể tinh thần bị tổn thương đã kìm hãm năng lực hồi phục mạnh mẽ của bản thân Sentinel. Thiệu Băng làm xong mọi thứ, Sa Vũ vẫn còn chìm đắm trong ảo cảnh anh xây dựng.
Trong ảo ảnh,Thiệu Băng đang dùng ngón tay tiến vào thân thể Sa Vũ. Sa Vũ bị đè lên cột điện, hai tay ôm chặt lấy nó, cái mông cong vểnh cao, thanh niên thanh tú kéo quần hắn xuống nửa mông để làm việc xấu.
Dịch ruột non ướt nhẹp bị quệt lên cái mông trắng nõn, tuyến tiền liệt bị nhu động kịch liệt đến run rẩy. Phía trước đã bắn, làm ướt quần Thiệu Băng cho hắn mượn, quần lót nhỏ thít chặt trên cặp mông trắng nõn, để lộ ra cảm giác nửa trần trụi càng thêm mãnh liệt.
Thiệu Băng làm những chuyện đó bên trong thế giới tinh thần của Sa Vũ, khơi dậy dục vọng nguyên thủy nhất của Sa Vũ, những ảo cảnh không có người khống chế kia bị chính tưởng tượng của hắn chiếm lĩnh.
Hắn tưởng tượng Thiệu Băng trên đường lớn người đến người đi đánh mông hắn, đùa bỡn tuyến tiền liệt của hắn, làm hắn vui sướng đến gào khóc. Ngay trong ý thức của hắn, gậy th*t nóng như lửa thúc vào huyệt khẩu đóng mở đòi hỏi càng nhiều hơn, hết thảy như thủy triều rút dần đi.
Mọi thứ đều giống như trước đây, hắn và Thiệu Băng đứng đối diện nhau, cách gần như vậy nhưng cũng không kề cận bằng lúc hôn môi. Sau lưng Thiệu Băng là cột điện hắn ôm hồi lâu. Sa Vũ dường như vẫn còn cảm nhận được điểm nhỏ trước ngực bị ma sát với xi măng thô ráp.
Vị trí của đám người không thay đổi, như là một bộ phim đang tạm dừng lại được bấm chạy.
Đôi nam nữ hôn nhau kia vừa tách ra, người phụ nữ đỏ bừng mặt ôm chặt lấy cánh tay của người đàn ông, chỉ sợ hắn lại làm ra hành động xấu nào đó.
Sa Vũ há miệng, vừa định nói chuyện, đột nhiên biến sắc, ôm Thiệu Băng nhảy vọt sang một bên.
Liên tiếp sáu phát đạn bắn vào nơi bọn họ đứng ban nãy. Nếu nói người bình thường nghe thấy âm thanh bên tai mà lại chưa từng nghe thấy tiếng súng đạn sẽ thấy nghi hoặc. Như vậy khi thấy từ đầu phố có hai tên cầm súng ống trong tay đang vọt đến, trên mặt đeo mặt nạ đã chính xác nói cho họ biết, đang có chuyện gì xảy ra ở đây.
Trên đường phố có người la hét toán loạn, đám người chạy trốn tứ phía cách xa khỏi bọn chúng.
Thiệu Băng được Sa Vũ bảo vệ trong lòng, lạnh lùng nói với hai vị khách không mời mà đến: “Từ lúc ra khỏi siêu thị các người đã đi theo, đến hiện tại lại chủ động tấn công trước mắt người bình thường, các người đúng là giỏi thật”
Khi Thiệu Băng nói chuyện, sức mạnh tinh thần lớn mạnh của anh được ngưng tụ lại, đan thành một tấm lưới ánh sáng trực tiếp tấn công.
Cùng lúc đó, Sa Vũ lấy từ bên cạnh hàng rào một đoạn ống thép. Giờ hắn cảm thấy cảm thấy phẫn nộ chưa từng có, không chỉ cắt đứt YY trong đầu hắn, mà bọn chúng còn dám tập kích khi Thiệu Băng đang ở cạnh hắn.
Dưới cái nhìn của Sa Vũ thì hai kẻ này là do hắn đưa tới, nhưng trên thực tế mục tiêu tập kích chính lại là Thiệu Băng phía sau.
Khi sức mạnh tinh thần đan thành một tấm lưới lại đụng phải một vòng xoáy tinh thần cổ quái. Giống như bị nuốt chửng, lưới sức mạnh tinh thần một đi không trở lại.
Sắc mặt Thiệu Băng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, đối phương cũng quá coi trọng anh, vậy mà phái người kia tới đây.
Xem ra đối phương có ý định trở mặt rồi.
Sức mạnh tinh thần của Guide phần lớn đều có xu hướng tích cực, hoặc ôn hòa hoặc trầm ổn, bởi vì bọn họ còn phải vỗ về thần kinh mẫn cảm của Sentinel. Chưa từng có Guide nào có sức mạnh tinh thần tà ác vậy cả, tràn ngập nguyền rủa cùng đủ loại hắc ám, làm người ta thấy ngột ngạt.
Âm thanh hỗn tạp vang lên bên tai. Thiệu Băng cảm giác mình rơi vào biển sâu. Anh tung ra tấm lưới ánh sáng kia lại bị đối phương tóm được, sức mạnh tinh thần của người nọ lần theo sức mạnh tinh thần của Thiệu Băng điên cuồng nhào tới.
Sa Vũ thấy Thiệu Băng đứng yên bất động, lập tức biết anh đang bị cuốn vào cuộc đọ sức với Guide bên đối phương. Hắn híp mắt nhìn hai tên Sentinel đang cầm súng nhắm bắn họ, quơ ống thép trong tay, mỗi một phát đạn đều bị hắn chuẩn xác đánh văng.
Đây chính là năng lực mà năm giác quan siêu việt mang lại cho Sentinel. Mắt thường của con người khó phân biệt được tốc độ, trong mắt Sentinel lại như quả bóng bàn, trải qua huấn luyện là có thể đỡ được —— đương nhiên nhẹ nhàng được như Sa Vũ cũng không có mấy người.
Hai tên Sentinel hiển nhiên không ngờ rằng bên cạnh Thiệu Băng lại có một Sentinel lợi hại như vậy. Chúng liếc mắt nhìn nhau, một tên xông lên kiềm chế Sa Vũ còn một tên ở đằng sau canh thời gian để bắn lén.
Sa Vũ cười lạnh một tiếng, đối phương làm đúng như những gì hắn mong đợi. Nếu như bọn chúng núp ở xa để bắn, dưới tình huống hắn không thể rời khỏi Thiệu Băng, Sa Vũ sẽ vô cùng bị động. Mà bây giờ, một tên tự đưa đến cửa, tên còn lại có thể chạy thoát được sao?
Sentinel vẫn luôn là hai người một tổ, bỏ rơi đồng bạn để chạy trốn, ở tháp là tội vô cùng nghiêm trọng, không có Sentinel nào sẽ làm vậy cả.
Quần áo trên người Sa Vũ quá nhỏ, khi hắn ngồn xổm xuống, chân dùng lực thì quần cùng ống tay áo đều bị kéo căng cả ra, để lộ cơ bắp dũng mãnh. Hắn như một con báo săn, nhảy lên thật cao, cánh tay vung thành một vòng tròn lớn, ống thép tàn nhẫn đập lên đầu Sentinel.
Cả khuôn mặt đều bị đánh lệch sang một bên, Sa Vũ có thể nghe thấy rõ ràng tiếng xương rạn nứt. Tay trái hắn nắm lấy ống thép, hai tay đồng thời dùng lực.
Một tiếng gào thét như mãnh hổ, Sa Vũ đánh tên Sentinel còn đang trợn mắt ngoác mồm không dám tin bay ra ngoài, nhắm thẳng mục tiêu là tên Sentinel cầm súng phía sau kia.
Có lẽ không ngờ rằng trận đấu lại kết thúc nhanh đến vậy, tên Sentinel kia hiển nhiên không phản ứng kịp, sững sờ ngớ ra mà nhìn thân thể đồng bạn rơi xuống trước mắt. Trong lúc gã hoảng loạn muốn né đi thì ống thép thẳng tắp đã đánh trúng đầu gối gã. Chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc”, xương bánh chè vỡ vụn tại chỗ. Thể trọng gần 90 kg của đồng bạn tàn nhẫn nện lên người gã, hứng chịu hai tầng công kích, tên Sentinel kia cứ vậy hôn mê bất tỉnh, súng trong tay rơi xuống đất.
Sa Vũ lộn một vòng, nhặt khẩu súng kia lên, tư thế cầm tiêu chuẩn, hai mắt dò xét bốn phía, muốn tìm xem tên Guide giao thủ với Thiệu Băng đang núp ở chỗ nào.
Bên này Sa Vũ kết thúc nhanh, Thiệu Băng bên kia cũng không chậm. Ngay khi Sa Vũ đại phát thần uy khống chế toàn cục, bên Thiệu Băng chiến đấu trong im lặng, không những không thoải mái được như bên kia, thậm chí còn hung hiểm hơn.
Có lẽ là do quá tự phụ, đối phương một lòng muốn áp chế Thiệu Băng, dòng lũ sức mạnh tinh thần như cuồng phong bão táp kéo tới. Ban đầu Thiệu Băng quả thật bị đợt tiến công mạnh mẽ đối phương làm cho lung lay trong bão gió. Nhưng anh từ đầu đến cuối vẫn luôn kiên trì, sức mạnh tinh thần ngưng tụ thành một sợi dài thẳng tắp, như con rắn nhỏ bơi trong dòng nước lũ.
Nước mang đến đủ loại đồ vật tà ác, những bàn tay trắng xám quơ cào như muốn kéo anh vào vực sâu. Bộ xương trắng trôi nổi trên mặt nước, con rắn đen bò ra từ trong hốc mắt đầu lâu vọt tới con rắn nhỏ của Thiệu Băng.
Tốc độ của rắn nhỏ rất nhanh, hình thể lại nhỏ hơn, sau mấy lần xoay người chuyển ngoặt liền tránh được màu đen quấn chân.
Đối phương lại thay đổi phương thức tấn công bằng cách khuếch tán sức mạnh tinh thần vây lấy anh. Thiệu Băng nhìn trúng điểm đó, sức mạnh tinh thần biến ảo thành con rắn nhỏ đột nhiên vỡ vụn, xuất hiện ở đó chính là một con mèo đen. Nó chậm rãi bước từng bước uyển chuyển, như vị vương giả đang tiến về phía trước.
Bất ngờ chính là con mèo trước đó đi theo Thiệu Băng chính là con mèo đen này. Chỉ thấy con mắt màu vàng của mèo đen lạnh lùng nhìn chằm chằm đầu phố, há miệng gầm một tiếng không phù hợp với vóc dáng.
Sức mạnh tinh thần của Guide kia vừa tiếp xúc với mèo đen giống như bị điện giật cho lùi lại, càng thêm sợ hãi nó.
“Đây là thể tinh thần của ngươi sao? Sao lại kì dị như vậy?!”
Không để ý đến sự khó tin cùng không cam lòng của đối phương, Thiệu Băng lạnh lùng nhếch khóe miệng.
Thoáng chốc hình thể mèo đen bành trướng lớn dần, lần thứ hai ngửa mặt lên trời gào to. Hai lần liên tiếp bị công kích bằng tiếng gầm, tên Guide kia đã phun ra một ngụm máu tươi, còn chưa kịp phản ứng đã bị báo đen đã biến thân xong kia lao tới đánh.
Tên kia theo bản năng gọi thể tinh thần của mình là một con dơi màu tím đen. Nhưng thể tinh thần cũng như lực lượng của gã, sợ hãi con báo đen kia. Chỉ thấy dơi lớn há mồm rít gào, không một tiếng động chạy trốn trở lại quang cảnh tinh thần của gã, hoàn toàn không quan tâm chủ nhân là gã có đang lâm vào khủng hoảng hay không.
Làm cho Sa Vũ lúc tìm tới được chỗ trốn của tên Guide này, định đánh một trận thì phát hiện tinh thần gã uể oải co quắp trên mặt đất, há mồm phun ra nước bọt là biết không xong rồi.
Thiệu Băng đi tới, tinh lực tiêu hao hơi nhiều, hơi thở hổn hển.
“Tên này là ai vậy?” Sa Vũ ngu ngốc đến mấy cũng biết đám người này không phải nhắm vào hắn. Guide trong tháp không có mấy, tới tới lui lui cũng chỉ có vài người kia. Tên này Sa Vũ không có chút ấn tượng nào, hiển nhiên là trước đây chưa từng gặp.
“Đừng hỏi” Thiệu Băng lắc đầu, nói với Sa Vũ: “Đi thôi, nơi này sẽ có người tới xử lí”
“Ồ” Sa Vũ nghe lời gật gù, cất súng đi, thấy Thiệu Băng sắc mặt tái nhợt, vội đưa tay đỡ anh.
Thiệu Băng vốn muốn cự tuyệt, nhưng anh thực sự tiêu hao quá nhiều tinh lực, trong chốc lát không cách nào thoát khỏi bàn tay nắm chặt của Sa Vũ.
Không nghĩ tới mới đi hai bước, Sa Vũ đột nhiên ngồi xổm xuống, một tay luồn xuống khớp gối của anh, ôm anh vào lòng, chạy trên đường phố.
“Anh làm cái gì vậy?” Thiệu Băng vì tránh không bị lắc lư, theo bản năng nắm lấy quần áo Sa Vũ. Có điều do bộ quần áo này quá chặt, ngón tay nắm lấy lại là cơ ngực Sa Vũ.
“A ——” Sa Vũ kêu lên một tiếng, kích thích này quá lớn rồi, vừa nãy bởi vì chính sự mà khô nóng nơi bụng dưới vốn đã biến mất lần thứ hai lại nổi lên, “Em nghe nói sức mạnh tinh thần của Guide nếu sử dụng quá mức sẽ rất khó chịu…”
“Ừm, rồi sao?” Thiệu Băng đương nhiên sẽ không xin lỗi, nắm thì nắm, địa phương tư mật hơn anh đều đã chạm qua rồi, chẳng có gì là ghê gớm cả.
“Cái đó…Có người nói làm tình với Sentinel có thể bổ sung lại được một ít” Tốc độ của Sa Vũ càng nhanh hơn, hắn là vì muốn tốt cho Thiệu Băng, đúng, không sai. Sức mạnh tinh thần nếu sử dụng quá mức sẽ rất đau đầu, rất khó chịu, mà hắn thì không nỡ để Thiệu Băng khó chịu, chính là vậy đó.
Thiệu Băng: “…….”
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
8 chương
4 chương
44 chương
56 chương
39 chương
140 chương