Xích Ái Sát Thủ
Chương 100 : Chỉ có thể thuận theo tình cảm
Sự phỏng đoán lớn mật của Feston làm cho bầu không khí tăng thêm một chút khẩn trương, nhưng lời của Bob lại làm cho tình hình này trở thành họa vô đơn chí, đã đến buổi tối nhưng không có ai cảm thấy đói, Phong Triển Nặc bình tĩnh nhớ lại rồi lắc đầu, “Không có khả năng, hết thảy ban quản lý có liên quan đến tổ chức đều bị tôi giết chết.”
“Cậu có xác định bên trong có ẩn giấu thành viên nào khác hay không? Đám quản lý ở mặt ngoài là giả, trên thực tế chỉ là con rối, sau lưng còn có kẻ khác thao túng.” Feston đã từng xử lý rất nhiều vụ án, hắn có hiểu biết về cơ cấu quyền lực của các tổ chức tội phạm.
“Tôi đã từng nghĩ đến chuyện này, cũng đã tìm ra hai quan sát viên giả trang làm sát thủ, bọn họ cũng đã bị tôi giải quyết.” Hắn thản nhiên tự thuật tình huống lúc đó.
Bob muốn biết Feston sẽ có phản ứng gì đối với những lời này, nhưng Feston lại không hề lộ ra vẻ mặt kinh ngạc hoặc phản cảm, “Nếu cậu đã chắc chắn như vậy thì chúng ta nên tìm manh mối theo hướng khác.”
“Không, có lẽ anh nói đúng, có lẽ còn có kẻ lọt lướt.” Phong Triển Nặc suy nghĩa chừng vài giây thì bỗng nhiên nói, “Sát thủ còn sống rời khỏi tổ chức thì có lẽ cũng có quan sát viên bị lọt lưới, không chỉ có hai kẻ trong ban quản lý âm thầm giám thị chúng tôi….”
Hắn không thể không lo lắng đến khả năng này, muốn hoàn toàn diệt trừ một tổ chức có rễ sâu lá tốt như vậy thì dựa vào năng lực của một người là hoàn toàn không đủ, nhiều năm trôi qua, hắn nghĩ rằng hắn đã cứu vớt đồng bọn của mình, nghĩ rằng hắn đã chấm dứt quá khứ, nghĩ rằng tất cả có thể bắt đầu lại một lần nữa…..
Cười khổ, hắn đi đến tủ lạnh rồi cầm ra hai lon bia, “Uống một chút không?” Hắn ném một lon cho Feston.
“Hiện tại chỉ là suy đoán, vẫn chưa chắc chắn, tình hình chưa hẳn tệ đến mức đó đâu.” Chụp được lon bia, Feston vẫn trấn tĩnh như trước, giống như không có bất cứ cái gì có thể thay đổi được loại trấn tĩnh này của hắn.
Phong Triển Nặc mở ra lon bia rồi uống cạn phân nửa, sau đó thở hắt ra rồi dựa vào tủ lạnh, Feston vỗ xuống ghế sô pha, “Lại đây.” Hắn vươn tay về phía Phong Triển Nặc.
“Cậu cần làm cho đầu óc của mình được nghỉ ngơi, cho dù là người của tổ chức muốn báo thù kẻ phản bội năm đó thì cũng sẽ không tiến hành ngay lập tức đâu, cậu cũng biết thể lực cạn kiệt thì sẽ có hậu quả gì mà, đúng không?” Feston nắm lấy bờ vai của Phong Triển Nặc, để đối phương dựa vào người của hắn.
“Hey, là ai làm cho thể lực của tôi bị cạn kiệt, với lại đừng quên anh cũng là một bệnh nhân.” Phong Triển Nặc lấy lại tinh thần, ra hiệu cho Feston phần băng gạc quấn từ trước ngực ra sau lưng.
“Khi nào cần thay băng thì tôi sẽ gọi cậu.” Đè lại bờ vai của Phong Triển Nặc, giống như muốn truyền năng lượng cho đối phương, giọng nói của Feston có một loại tính chất đặc biệt có thể làm cho người ta an tâm, “Hiện tại có lo lắng cũng vô dụng, không bằng cứ nghỉ ngơi trước đã.”
“Không cần anh nói thì tôi cũng biết.” Trải qua không biết bao nhiêu lần nguy hiểm, hắn làm sao không biết trạng thái tinh thần và sinh mạng luôn có cùng một nhịp thở, nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra, hắn liền nhìn thấy Bob đang chăm chú nhìn bọn họ.
“Bob, muốn nói cái gì?” Hắn lại uống một ngụm bia, chất lỏng lạnh lẽo cùng bọt khí xuyên qua cổ họng, hắn thản nhiên gác chân lên bàn, hỏi một cách tùy ý.
“Cậu đã thay đổi, nhưng tôi không biết loại thay đổi này có tốt hay không, cậu nói cho tôi biết đi, Ian, cậu ấy sẽ làm cho cậu mạnh mẽ hay sẽ trở nên yếu đuối.” Ánh mắt chuyển sang Feston, Bob tự nhận sự lo lắng của mình không phải không có lý, “Đừng quên Glen đã chết như thế nào.” Hắn đột nhiên nhấn mạnh giọng điệu. fynnz.wordpress.com
Bob nhắc đến Drim Glen làm cho Phong Triển Nặc dừng lại động tác uống bia, vẻ mặt cũng thay đổi, “Chúng ta đều biết cậu ấy chết như thế nào, Glen là một sát thủ xuất sắc, nhưng cậu ấy phạm phải một sai lầm chính là yêu con mồi của mình, đây là một điều không cho phép, không, phải nói là rất đáng chết, cho nên cậu ấy mới chết, là tôi giết chết cậu ấy, anh muốn nhắc nhở tôi chuyện này sao, Bob?”
Tính cả ánh sáng lạnh dưới đáy mắt, trên khuôn mặt điển trai toát lên vẻ âm trầm lạnh lẽo, Bob đã nhắc đến chuyện kiêng kị nhất của Ian, hắn cũng biết rất rõ điểm này, “Cậu muốn làm tôi sợ nhưng chuyện này cũng vô dụng, những gì nên nói thì tôi sẽ nói, đúng vậy, là tôi đang nhắc nhở cậu đừng đi vào vết xe đổ khi xưa của Glen, nhưng tôi nghĩ là cậu sẽ không nghe theo, cho nên tôi chỉ nói như vậy mà thôi, dù sao cái mạng là của cậu, tôi không xen vào chuyện của cậu.”
Ánh mắt chứa đựng thâm ý chuyển sang Feston, nếu Feston thật sự để ý đến Ian thì sẽ không kéo Ian xuống vực thẳm, Ian Noy, người thanh niên này đã sớm đứng bên cạnh vực thẳm.
“Đừng nhìn tôi như thế, đây không phải là chuyện mà tôi có thể khống chế, cũng không nằm trong khả năng khống chế của cậu ấy, cả hai chúng tôi đều đã thử kiểm soát, chẳng qua cũng vô dụng, chắc là anh cũng biết tôi muốn bắt cậu ấy nhiều như thế nào, nhưng rốt cục tôi lại đang ngồi ở chỗ này.” Đấu tranh tư tưởng nhưng lại không kháng cự nổi loại hấp dẫn này, chỉ có thể thuận theo tâm ý.
Nếu Feston từng có tâm lý mâu thuẫn thì hiện tại cũng đã sớm khuất phục, hắn ngồi ở nơi này một cách tự nhiên như thể đây là nhà của mình, người bên cạnh đương nhiên là người mà hắn coi trọng nhất, áo sơ mi màu lông chuột cùng một chiếc quần dài màu đen, đơn giản nhưng rất thích hợp, Bob không thể tìm thấy tình cảm đặc biệt trong đôi mắt thuộc về kẻ săn bắn kia, nhưng nếu đào móc vào sâu bên trong thì sẽ phát hiện có sự khác biệt rất lớn.
Mà loại khác biệt này chỉ xuất hiện khi đối mặt với sát thủ U Linh mà thôi.
“Con mẹ nó, nghe thấy một tên FBI nói với tôi như thế thì thật sự không quen.” Bob thấp giọng mắng, sau đó hung hăng lau mặt, “Đây là chuyện của hai người, nhưng phải nói trước, chuyện này không có nghĩa là tôi bắt đầu tin tưởng một cảnh sát liên bang đâu nhé.”
“Tôi cũng không mong đợi điều đó.” Giật giật hàng lông mày, Feston đã cảm thấy rất vừa lòng, Phong Triển Nặc ở bên cạnh uống cạn lon bia, “Bob, tin tức của anh hết rồi à? Còn nghe thấy tin gì nữa không?”
“Làm sao mà cậu biết tôi còn có tin tức khác? Một lão già như tôi thì còn có thể nghe ngóng được thêm cái gì nữa?” Bob cố ý gây khó dễ, nhưng nhớ đến điều kiện đã trao đổi với Feston cho nên không tiếp tục nói đùa nữa, “Nếu, tôi chỉ nói nếu, người của tổ chức quay về trả thù, ngoại trừ các sát thủ rời đi năm đó thì có thể sẽ có rất nhiều người gặp nguy hiểm.”
“Ngoại trừ Carmen, tôi còn gặp Đồ Tể và Mine, đương nhiên hiện tại bọn họ đều đã chết.” Phong Triển Nặc thuật lại ngắn gọn chuyện đã xảy ra cho Bob nghe, cũng nhắc đến sự thù hận của Đồ Tể và Mine đối với hắn.
Bob ngồi ở trên ghế sô pha, chậm rãi nhắm mắt lại, vẫn đang lắng nghe, cuối cùng đột nhiên mở mắt ra, “Cái đám vô dụng kia, là do bọn họ từ đâm đầu vào chỗ chết!” Sau khi bất thình lình bùng nổ cơn tức giận thì hắn lại chuyển đổi giọng nói, “Nhưng cũng không thể trách bọn họ, những chuyện như vậy tôi đã nghe quá nhiều rồi.”
“Những người khác thế nào? Anh còn biết gì nữa?”
“Có người cũng không quá sung sướng, cậu cũng biết mà, cũng không phải tất cả mọi người đều xuất sắc, những người đó đều đã chết, nghe nói là bị giết chết trong lúc làm nhiệm vụ, nhưng tôi cảm thấy là có người muốn tự sát cũng không chừng.” Giọng nói già nua của Bob tràn ngập sự thương hại, “Cũng có người đổi nghề làm vệ sĩ, làm lính đánh thuê, côn đồ, những người này xem như vẫn còn may mắn chán, trong khi số khác lại sa đọa, bọn họ không biết nên làm cái gì, lún sâu vào ma túy, trộm cắp chém giết, bất cứ cái gì cũng làm.”
Nhìn thấy khuôn mặt xuất thần của Ian, Bob lập tức nói, “Đương nhiên có người cũng không tệ, cũng không phải tất cả mọi người đều xui xẻo như thế.”
“Những người không xui xẻo thì sao?” Phong Triển Nặc muốn biết rõ ràng hơn.
“Còn có vài người may mắn, đương nhiên là bắt đầu lại cuộc đời, vứt bỏ quá khứ, sống một cuộc sống mới, làm người thường, từ nay về sau hoàn toàn dứt bỏ cái vòng luẩn quẩn của trước kia.” Bob cho rằng đây là chuyện đáng giá cao hứng, “Ian, là cậu đã cứu bọn họ.”
Phong Triển Nặc như cười như không, “Nhưng chỉ cần giết một người thì cả đời này của bọn họ sẽ không quên được cảm giác đó, mặc kệ là thích hay là chán ghét cũng vậy.”
Hắn cầm lon bia trống không trong tay, tựa hồ đang xuất thần, Feston đụng đến ngón tay bị lớp hơi nước bên ngoài lon bia thấm ướt, cảm giác lạnh lẽo bị bàn tay bao lấy, hắn sưởi ấm bàn tay của Phong Triển Nặc, sau đó lon bia bị cầm lấy, “Nếu sau này chứng minh là có người đang thao túng những người này, hơn nữa nếu là vì trả thù thì cậu cũng phải cẩn thận.”
“Bởi vì tôi mới là kẻ đầu sỏ gây nên tất cả, dùng tay của tôi đi giết bọn họ, đó là cách dễ dàng nhất, không phải hay sao?” Đánh giá đối thủ như vậy, mới một phút trước còn đang xuất thần thì hiện tại tầm mắt lại truyền đến một chút u ám.
Suy đoán của bọn họ có chính xác hay không thì tạm thời còn chưa thể nghiệm chứng, nhưng từ sau cái chết của Mine thì không còn sát thủ nào khác xuất hiện, mọi việc dường như được chấm dứt một cách đơn giản, nhưng có lẽ chỉ là tạm thời, bởi vì phải chuẩn bị cho những trận bão tiếp theo.
Hiện tại không ai có thể xác định rốt cục sau lưng đang cất giấu cái gì.
Feston tiếp tục ở tại nhà của Phong Triển Nặc, ngay từ đầu Phong Triển Nặc không quá quen với cuộc sống như vậy, khác với khi ở nhà của Feston, dù sao đây cũng là địa bàn của hắn, hiện tại lại có thêm một người khác, nhưng lúc trước bọn họ từng có kinh nghiệm sống chung cho nên chuyện này cũng không phải là vấn đề nghiêm trọng.
“Cậu đang làm gì đó?” Sáng sớm, Feston nghe thấy trong phòng tắm truyền đến một âm thanh gì đó rất nhỏ, hắn mở cửa ra thì nhìn thấy Phong Triển Nặc đang cầm một cục đá bọt vẫy vẫy về phía hắn, “Không thấy sao? Đây là cục đá bọt.”
“Tôi biết đây là cục đá bọt, nhưng cậu dùng nó để làm gì?” Hắn đi qua, nhìn thấy Phong Triển Nặc đang dùng cục đá bọt chà sát trên toàn bộ bàn tay, “Cậu đang chà chỉ tay à?” fynnz810
“Đừng kinh ngạc như vậy, đây là thói quen, cứ cách vài ngày thì tôi sẽ làm như vậy một lần, tay của tôi từng bị bỏng, làn da bên ngoài không nhạy bén như của anh đâu.” Cho nên không riêng gì vì loại bỏ tế bào chết trên lòng bàn tay mà cũng là vì để thuận tiện sử dụng súng.
“Để tôi giúp cậu!” Feston tiến đến rồi cầm lấy cục đá bọt, sau đó nắm lấy tay của Phong Triển Nặc, thường xuyên sử dụng thì có thể loại bỏ tế bào chết, nhưng trên đôi tay này thì không phải để tiêu hủy vân tay, mà chỉ để loại bỏ tất cả vết sẹo còn tồn tại, dấu vết cấy da cùng với một ít dấu vết mờ nhạt nào đó.
Âm thanh sàn sạt chà sát trên làn da, đây là một đôi tay giết người, cũng là một đôi tay của người bình thường, rành mạch ghi lại từng kiếp nạn đã từng trải qua, Phong Triển Nặc không hề bất mãn đối với đôi tay của mình, nó rất nhanh nhẹn, hơn nữa còn có thể sử dụng súng.
Động tác của Feston không nhanh, mạnh mẽ mà lại thong thả, cẩn thận như đang lau chùi một khẩu súng quý, “Trong tài liệu vân tay của FBI không có của cậu, chỉ tay thì qua vài năm phải lấy lại một lần, cậu làm như vậy rất chính xác, nó sẽ giúp ích cho cậu.”
“Qua vài năm sau, ai biết đến lúc đó sẽ như thế nào.” Hắn vừa nói xong thì liền chống lại ánh mắt của Feston, Feston tựa hồ muốn nói cái gì đó thì di động trong phòng khách bỗng nhiên reo lên, phát ra tiếng rung ong ong.
Phong Triển Nặc đi ra ngoài để xem, sau đó ném nó cho Feston, “Là lão già Kraft.”
…………
P/S: dần dần thấy em Nặc có vẻ ngoan ngoãn hơn, chồng bảo *lại đây* thì liền nghe theo, anh Phê có biện pháp dạy vợ rồi đó :>
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
44 chương
84 chương
102 chương
6 chương
28 chương