Xí Hoang Nghi Thượng
Chương 15
"Vâng." Phổ Thông ngồi vào bàn, thuận tay đẩy đĩa rau cho Hồng Kỳ, mặc dù hắn đã ăn hết cơm. Hai người ăn ý xem như trò đùa xấu hổ trong WC lúc nãy chưa từng xảy ra.
"Này, tôi có chuyện muốn bàn với cậu." Hồng Kỳ vừa gắp rau vừa nói với Phổ Thông, đây cũng là chuyện hắn cân nhắc từ chiều đến giờ, "Chúng ta thử đổi vị trí một ngày đi."
"Hả?" Phổ Thông ngẩng đầu, "Là sao?"
"Là tôi sẽ ra ngoài kiếm tiền, cậu ở đây trông WC." Nếu Phổ Thông không tự giác bảo vệ sức khỏe của mình, hắn sẽ bày mưu ép y phải nghỉ ngơi.
"Tôi không đồng ý!" Phổ Thông cự tuyệt ngay lập tức. Ngoài trời nắng gắt như vậy, Hồng Kỳ yếu ớt thế chịu sao được? Thật chẳng hiểu nổi hắn, trong phòng mát mẻ thoải mái không chịu, đòi ra ngoài lăn lộn làm quái gì chứ?
"Sao lại không đồng ý?" Hồng Kỳ đặt bát xuống, "Cậu cứ xem như đây là một bài kiểm tra, à không, là một trò chơi đi. Tôi đâu thể ru rú trong nhà mãi được, cũng phải ra ngoài làm việc học hỏi với người ta chứ, cậu nói phải không?"
"Trò gì mà quái đản thế không biết..." Phổ Thông làu bàu, không quá tán thành ý tưởng của Hồng Kỳ.
"Quyết định vậy đi. Ngày mai nhất định tôi sẽ kiếm đủ mười đồng về cho cậu xem!" Hồng Kỳ vung tay lên. Hắn nói một là một, không cho phép đổi ý.
Hai người ăn xong, dọn dẹp đâu ra đấy, sau đó lên giường nằm xem TV, quạt máy quạt vù vù, gió mát thổi tới, lại thêm vừa mới ăn no, Hồng Kỳ lại bắt đầu mơ mơ màng màng.
"Phổ Thông, ngày mai cậu nhớ nấu cơm đó." Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Hồng Kỳ không quên dặn dò. Phổ Thông cười khổ, Hồng Kỳ dám giao việc trọng đại đó cho người chẳng có tí kinh nghiệm bếp núc nào như y ư?
Hồng Kỳ tiến vào mộng đẹp, xoay người trong vô thức, cánh tay vắt qua bụng Phổ Thông. Da thịt Hồng Kỳ mát lạnh, lại mềm mềm, sờ rất thích. Phổ Thông không nỡ đẩy tay hắn ra, cứ để vậy tắt TV, đi ngủ.
Hôm sau, Phổ Thông thật sự dậy sớm nấu bữa sáng. Nói là bữa sáng cho oai, chứ thực ra chỉ có mỗi cháo đậu xanh thôi, đậu xanh còn nấu chưa chín tới nữa kìa.
Hồng Kỳ không quá quan tâm, bưng bát lên húp ngon lành, tuy đậu xanh vẫn còn hơi cứng, nhưng tóm lại vẫn ăn được. Hắn rất chờ mong bữa trưa Phổ Thông làm đấy.
"Khoan." Hồng Kỳ chưa húp được bao nhiêu đã bị Phổ Thông giật bát về, vớt toàn bộ đậu xanh trong đó qua bát y rồi mới trả bát lại cho Hồng Kỳ.
Hồng Kỳ ăn liền hai bát cháo, vỗ vỗ cái bụng no căng, sau đó mang theo cái bao ni lông của Phổ Thông với bình nước, không thèm hỏi trước những nơi Phổ Thông thường nhặt phế liệu, ra đi bắt đầu một ngày làm việc tràn đầy hi vọng.
Phổ Thông rửa chén xong liền đi quét dọn WC, lúc dọn đến WC nữ, y không quên đặt một cái bảng chú ý theo lời dặn của Hồng Kỳ để tránh những việc xấu hổ xảy ra.
Công việc hoàn thành, trời cũng đã sáng tỏ. Phổ Thông ngồi vào cái bàn kê trước cửa sổ, gãi đầu không biết tiếp theo phải làm gì.
"Ể, hôm nay đổi người à?" Một người đi ngang qua, thấy Phổ Thông bèn cười chào y, y lịch sự gật đầu đáp lại.
Tính Phổ Thông không thích nói nhiều, những người đi WC cũng không có hứng tán gẫu với y, cùng lắm thì cười một cái xem như chào hỏi. Phổ Thông chán muốn chết, bèn mở TV lên xem xem có gì hay không.
Những bóng người lần lượt lướt qua khung cửa sổ, Phổ Thông còn phải kiểm tra xem khách có trả tiền hay không, nên chốc chốc y lại nhìn ra ngoài, muốn chú tâm xem TV cũng không được.
Giờ này Hồng Kỳ chắc cũng sắp về, Phổ Thông phải mau mau chuẩn bị bữa trưa thôi. Nhưng y sợ ở đây không có người trông nên không dám ra ngoài mua đồ, may mà trong bếp vẫn còn chút thức ăn thừa, đủ cho hai người ăn.
Hồng Kỳ mệt muốn xỉu rồi. Hắn đã sớm uống sạch nước mang theo, thành ra giờ phải cắn răng chịu đựng cơn khát cháy cổ họng. Mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau túa ra từ lỗ chân lông, thấm ướt quần áo, khiến hắn trông như mới được vớt từ dưới nước lên. Lâu lắm rồi hắn mới có cảm giác một bước nặng tựa ngàn cân.
Hồng Kỳ đã quen với cuộc sống trạch nam, ít vận động, cho nên mới đi hơn một tiếng mà đã thấy hơi quá sức. Hắn nhìn vào trong bao, thấy chỉ có lèo tèo mấy cái chai nhựa hắn moi từ thùng rác ra.
Sau khi dạo một vòng quanh khu thương mại, Hồng Kỳ thất vọng phát hiện số lượng túi nhựa với thùng các tông ở đây không nhiều như hắn tưởng. Chẳng biết Phổ Thông nhặt phế liệu ở xó nào mà nhiều thế, bán được những bốn, năm đồng, còn hắn, chắc hai đồng đã là cao lắm rồi.
Hồng Kỳ đi tới một khu vực náo nhiệt khác.
"Chú làm gì đấy?! Mấy thứ này chúng tôi còn xài, không lấy được đâu!" Một nhân viên thấy Hồng Kỳ định nhặt đống giấy dầu của tiệm mình, vội vã hô lên.
Người xung quanh nghe có tiếng hô, tò mò quay lại nhìn, lại nhanh chóng quay đi. Nhân viên kia khó chịu nhìn Hồng Kỳ, từ ánh mắt đến hành động đều lộ rõ vẻ xem thường.
Hồng Kỳ không để tâm đến việc bản thân bị xua đuổi, hắn còn bận đau lòng cho Phổ Thông. Mỗi ngày y đều phải đối mặt với những thái độ tiêu cực như vậy sao? Trước giờ y chưa từng than phiền với hắn một câu, hắn cứ tưởng mình đã giúp y sống tốt hơn rồi chứ... Quả nhiên, phải đặt mình vào hoàn cảnh mới hiểu hết được nỗi khổ của người khác.
Thấy đã sắp đến giờ cơm, Hồng Kỳ dạo một vòng nữa rồi nặng nề lê bước trở về.
Trưa nay Phổ Thông sẽ nấu mì, nước lèo đã được nêm nếm, y chỉ cần đun cho sôi rồi bỏ mì vào thôi. Mì này nếu nấu sớm quá sẽ bị nở, không ngon, nên y cố tình đợi đến khi Hồng Kỳ gần về mới bắt đầu làm.
Hồng Kỳ đẩy cửa vào.
"Anh về rồi à?" Phổ Thông thả mì vào nồi nước lèo đang sôi ùng ục. Hồng Kỳ gật đầu, ba chân bốn cẳng chạy tới bật quạt máy, quạt thẳng vào người.
"A, nước chanh!" Hồng Kỳ liếc mắt một cái liền phát hiện ly nước chanh mát lạnh đặt trên bàn. Hắn vội vã chộp lấy, ngửa cổ nốc tù tì hết nửa ly, "Sướng quá đi!", nói rồi hắn híp mắt cười với Phổ Thông, sự khó chịu do mệt mỏi mang lại dần biến mất.
Hồng Kỳ ăn mì xong liền muốn nằm nghỉ một lát.
"Anh uống nước cái đã." Phổ Thông đưa ly nước chanh cho hắn. Nhìn hắn nhễ nhại mồ hôi, mặt đỏ ửng vì nắng nóng thế kia, y có chút đau lòng, đáng lẽ ngay từ đầu y phải phản đối đến cùng chứ, giờ Hồng Kỳ chịu khổ thế này một phần lỗi cũng là do y.
Hồng Kỳ ngoan ngoãn uống hết nửa ly nước chanh còn lại, cảm thấy khá hơn một chút: "Không sao không sao, lần đầu tiên nó vậy đó, sau này sẽ quen thôi mà."
Có đánh chết Hồng Kỳ cũng không thừa nhận hắn sắp không chịu nổi rồi. Lần này Phổ Thông không bị cái cớ hắn lừa, cương quyết chiều nay không cho hắn đi nhặt phế liệu nữa.
Truyện khác cùng thể loại
98 chương
207 chương
6 chương
467 chương