Xí Hoang Nghi Thượng
Chương 12
Lúc Phổ Thông về, đồ của y đã được giặt sạch sẽ thơm tho treo trong tủ áo. Y rất cảm kích về việc này, lại không biết phải làm gì để cảm ơn Hồng Kỳ, vì nếu nghe y nói mấy lời khách sáo thì thế hắn cũng sẽ giận.
Phổ Thông nộp tiền thuê phòng hôm nay cho Hồng Kỳ, sau đó hai người cùng ăn cơm, dọn dẹp rồi đi đun nước, tắm một cái cho mát mẻ thoải mái.
Phổ Thông thử nội y Hồng Kỳ mua cho, may là mặc vừa.
"Hai ngày nữa cậu rảnh không, chúng ta đi mua thêm mấy bộ nữa? Hàng bán sỉ, rẻ lắm." Hồng Kỳ nói với Phổ Thông, hắn đang định sắm hai bộ quần áo mới cho y, y chỉ có hai bộ đồ, thay đổi cũng không tiện.
"Không cần phiền phức vậy đâu..." Phần còn lại của câu nói bị cái trừng sắc lẻm của Hồng Kỳ ém xuống.
"Ừm... Thế cũng được ạ." Phổ Thông thức thời.
Hồng Kỳ nghe vậy mới thỏa mãn gật đầu, đem nội y mới thay ra của hai người bỏ vào thau. Phổ Thông chợt nhớ đến chuyện Hồng Kỳ giặt đồ giúp mình, y nói:
"Sau này anh để đồ dơ của tôi trong thau là được rồi, để tối về tôi tự giặt lấy."
Hồng Kỳ thoáng dừng tay ngẩng mặt nhìn y:
"Tôi rảnh cả ngày, giặt ba cái đồ này có tốn bao nhiêu thời gian đâu. Á à, biết rồi nhé,, cậu sợ tôi thấy quần lót của cậu chứ gì?"
Phổ Thông vò đầu, "Khụ, không phải, tôi chỉ sợ anh mệt thôi." Thật ra Hồng Kỳ nói cũng có phần đúng, nhưng ngu gì y thừa nhận, y không muốn bị hắn chọc chết đâu.
"Tưởng chuyện gì, cậu thay đồ xong cứ vứt đồ dơ vào thau, nhà chỉ có hai thằng đàn ông, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy bộ đồ, mệt mỏi gì." Hồng Kỳ vừa nói vừa kéo Phổ Thông đi ngủ sớm, kéo chăn qua đắp cho cả hai, còn không quên hỏi, "Biết chưa?"
"A, vâng." Phổ Thông vừa gật đầu cho xong chuyện, vừa thầm nghĩ, mai mốt thay đồ xong mình sẽ lén giặt luôn.
Ban đêm Phổ Thông mót tiểu bèn lọ mọ xuống giường vào WC, ánh trăng khá sáng nên y không bật đèn.
Hồng Kỳ trở mình, sờ sờ bên cạnh không thấy ai, mơ mơ màng màng mở mắt nhìn ra cửa, thấy cửa không khóa, còn chừa lại một cái khe nhỏ, hắn nghĩ chắc Phổ Thông đi vệ sinh đây mà. Hắn cũng cảm thấy hơi mót, liền mắt nhắm mắt mở vạch chăn chui ra ngoài.
Phổ Thông đang xả bầu tâm sự được một nửa, đột nhiên một cái tay đặt lên vai y, dọa y suýt nữa nín tiểu luôn. Y hoảng hồn nhìn qua, thì ra là Hồng Kỳ.
"Ừm..." Hồng Kỳ nửa tỉnh nửa mê kéo quần xuống, một tay khoác vai Phổ Thông, một tay móc tiểu Kỳ ra.
Hai người dùng chung một bồn tiểu, eo bọn họ gần như dán vào nhau, Phổ Thông cúi đầu len lén liếc thân dưới của Hồng Kỳ, mặt đỏ như gấc.
Hai thằng đàn ông đi WC chung, đỏ mặt cái mốc!, Phổ Thông thầm mắng mình, cẩn thận đặt "cậu em" vào lại quần, sau đó lại ngó sang bên kia, Hồng Kỳ cũng đi xong rồi, đang thô lỗ nhét tiểu Kỳ vào trong, vài giọt nước dây vào đũng quần hắn, hấp dẫn ánh mắt Phổ Thông.
"Đi về thôi..." Hồng Kỳ vỗ vỗ vai Phổ Thông, tay trượt xuống eo y, lại dọa Phổ Thông thêm một trận nữa.
"A? Vâng." Mặt Phổ Thông vẫn chưa hết đỏ, hơi khom người cho Hồng Kỳ vịn vào, vóc dáng của y khá to cao, nên động tác này rất tốn sức.
Hai người nằm lại giường, Hồng Kỳ nhanh chóng thiếp đi, nhưng Phổ Thông vẫn trằn trọc. Y lại nhớ đến bộ dáng ngơ ngác lúc Hồng Kỳ đang mơ mơ màng màng, che miệng cười khúc khích.
Sau đó y chợt nhớ đến thân dưới của Hồng Kỳ, không ngờ màu sắc nơi đó lại nhạt như như vậy, cũng không có nhiều lông... Không được không được, sao y lại có những suy nghĩ biến thái như vậy, thôi ngủ, mai còn phải dậy sớm nữa.
Phổ Thông nhắm mắt, dịch người sát lại gần Hồng Kỳ, cánh tay hai người chạm vào nhau, hơi ấm của Hồng Kỳ lặng lẽ truyền qua, tuy hơi ấm đó rất mỏng manh, nhưng như vậy cũng đủ làm Phổ Thông cảm thấy an tâm rồi.
Hồng Kỳ vẫn là người nấu bữa sáng. Hắn hoàn toàn quên mất việc mình có đi WC, chỉ mơ hồ nhớ rằng nửa đêm hắn có tỉnh dậy một lần.
Trước lúc Phổ Thông đi làm, Hồng Kỳ đưa cho y mười mấy đồng, dặn y mua một miếng vải to to đem về làm màn cửa. Lúc trước hắn sống một mình nên cũng không để ý cái cửa sổ trống hoắc trống hươ này. Nhưng giờ có Phổ Thông sống cùng, cũng tính là một gia đình nhỏ rồi, ăn uống ngủ nghỉ đều bị người khác nhìn thấy, riêng tư gì đó đều mất sạch, hắn cảm thấy như vậy không ổn tí nào.
Bởi khu thương mại này không có tiệm vải, Phổ Thông định sẽ đi nhặt phế liệu quanh đây trước, sau đó sẽ sang khu khác nhặt, nhân tiện tìm tiệm vải luôn. Y gần như đã rõ hết ngõ ngách của đô thị này, kiếm một tiệm vải đối với y không phải là chuyện khó.
"Vâng, cứ giao cho tôi." Ăn xong bữa sáng, Phổ Thông nhận tiền Hồng Kỳ đưa, nhặt cái bao của mình lên, bắt đầu một ngày lao động.
Truyện khác cùng thể loại
98 chương
207 chương
6 chương
467 chương