Nghe Giang Cảnh Xuyên nói như vậy, Tô Yên không cần dùng đến những lời giải thích đã chuẩn bị sẵn, chỉ có thể sững sờ nhìn anh. Giang Cảnh Xuyên liếc cô một cái, đặt chân lên bàn trà, thoải mái dựa vào ghế sô pha, mắt nhắm hờ thì thầm nói: "Thành thật hai báo đi, thẳng thắng sẽ được khoan hồng miễn tù tội." Tô Yên đẩy anh một cái, nghĩ thầm nếu anh đã thấy Sở Hạ, cô bình vỡ không sợ nứt, cố ý hung ác nói: "Ai mà không có người yêu cũ chứ? Sự việc chính là như vậy." Ở chuyện của Sở Hạ, Tô Yên tự thấy rằng bản thân không có lỗi với Giang Cảnh Xuyên, đó đều là chuyện trước khi kết hôn với Giang Cảnh Xuyên. Giang Cảnh Xuyên nặng nề thở dài một hơi: "Anh bắt em, còn có chuyện như vậy thật sự không có biện pháp nào." Nói không ghen đó là giả, nhưng trong lòng anh hiểu rất rõ, những chuyện đó đã qua, khi đó anh và cô chưa quen biết nhau, muốn quản cũng không thể xen vào. Hơn nữa, người có điều kiện như cô, bên cạnh không thiếu người theo đuổi, cũng không muốn nghĩ, coi như cô đã kết hôn, Lục Dạng  còn không phải là một người đôi mắt trong mong thích cô sao? Trừ Thẩm Bồi Nhiên ra, cô khẳng định cũng có tình cảm với người khác. Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng vẻ mặt bây giờ đích xác là không vui vẻ gì. Tô Yên chậm rãi nói: "Em và cậu ta đã lâu không còn liên lạc, cũng chỉ nhìn thấy cậu ta trên TV, họp lớp cậu ấy cũng không đi, anh còn không yên lòng cái gì?" "Anh không có không yên lòng." Giang Cảnh Xuyên đính chính với cô, "Tiểu Yên, cũng mong em có thể hiểu một chút mong muốn chiếm hữu của nam nhân, được được được, không nói cái này, tranh luận tiếp cũng không có ý nghĩa gì." Loại chuyện như vậy tranh luận tiếp, nói không chừng sẽ biến thành cải vả. Giang Cảnh Xuyên tất nhiên là không thoải mái khi cô có một đoạn quá khứ với Sở Hạ, nhưng cũng không muốn bởi vì những chuyện quá khứ đã qua mà nảy sinh mâu thuẫn với cô. Như vậy cũng quá không có lời, người ngu mới làm chuyện như vậy. "Ừm." Tô Yên gật đầu một cái. Nếu như quả thật bởi vì Sở Hạ, vợ chồng bọn họ cãi nhau một trận, cô sẽ hoài nghi mình và Giang Cảnh Xuyên trí thông minh còn không bằng Đại Bảo NHị Bảo. "Em sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới chuyện này, như vậy, em muốn nói cái gì?" Giang Cảnh Xuyên nhìn về phía cô hỏi. Tô Yên lấy điện thoại di động ra seach một bài trên Weibo đưa Giang Cảnh Xuyên, ý bảo anh xem một chút: "Lúc họp lớp bạn học có nói qua, bởi vì hiện tại cậu ta rất thuận lợi, có người nhìn không được muốn chỉnh cậu ta, nói lúc trước ở trường cậu ta có một người bạn gái, nếu như người có tâm đào ra chuyện này, đem nhà họ Giang dính vào thì làm sao bây giờ?" Nói yêu đương chía tay quay lại là chuyện bình thường, chỉ sợ người có tâm lợi dụng tin đồn này cố ý thổi phồng lên, nhà họ Giang vốn không phải là một gia tộc bình thường, những gia đình giống như vậy nhất định là không muốn dính liếu thị phị với giới giải trí. "Ngày đó ông chủ Sở Hạ mang theo cậu ta đến tìm Tùy Thịnh cũng vì chuyện này." Giang Cảnh Xuyên cũng không có nói hết ý, ý của Sở hạ là cậu ta không quan tâm những chuyện khác, nhưng không thể để bạn gái cũ của cậu ta bị quấy rầy vì chuyện này. Tùy Thinh lúc trước còn nói Sở Hạ là người không tệ lắm, cũng đúng, Sở Hạ danh tiếng đang đi lên, cậu ta có bạn gái không tính là cái gì, dù sao fan còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, nếu như có một chút tin đồn về người bạn gái đó, như vậy cuộc sống của người này cũng sẽ bị ảnh hưởng. Lúc ấy Giang Cảnh Xuyên chỉ là người ngoài nhìn, không nói gì, bây giờ nghĩ lại, thật đáng ghét mà. Tô Yên nghe vậy, cũng không cảm thấy lạ, Tùy Thịnh trong giời Showbiz rất có địa vị, xem như hay nói chuyện, tìm Tùy Thịnh giúp là chuyện bình thường. Chẳng qua là Sở hạ nên biết chông cô là Giang Cảnh Xuyên? "Dạ, sao đó thì sao?" "Tùy Thịnh đồng ý, chuyện này có thể dẹp xuống, anh nói chuyện và chờ cuộc gọi tiếp theo của Tùy Thịnh, nói cậu ấy nói." Chuyện này tuy lớn mà nhỏ, Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên có cùng suy nghĩ, cũng cảm thấy trước khi chuyện này xảy ra, tốt ngất đem những chuyện có thể quấy rầy đến sinh hoạt của bọn họ bóp chết từ trong trứng. Thấy Giang Cảnh Xuyên không có giận, chuyện này cũng có thể giải quyết thuận lợi, Tô Yên yên tâm rất nhiều, tắm xong chạy đến phòng trẻ em xem bọn nhóc. Giang Cảnh Xuyên đứng trên ban công, gọi điện thoại cho Tùy Thịnh. Tùy Thịnh: "Chuyện gì? Có phải Nhị bảo nhớ tớ hay không?" Giang Cảnh Xuyên: "Ở đây không có ai nhớ cậu hết." Tùy Thịnh: "Oh, cúp." Giang Cảnh Xuyên: "Chuyện của Sở Hạ xử lý thế nào?" Tùy Thịnh sửng sốt một chút: "Cái gì thế nào? Cậu hỏi cái này để làm gì?" Thật ra thì Giang Cảnh Xuyên không muốn nói cho bất kỳ ai biết chuyện Sở Hạ có liên quan đến vợ anh, nhưng anh hiểu rất rõ, chỉ có thể thẳng thắng với Tùy Thịnh, Tùy Thịnh mới có thể dốc hết toàn lực đi giải quyết tốt chuyện này. Trầm mặc trong chốc lát, Giang Cảnh Xuyên nói: "Sở Hạ là bạn học của vợ tớ, trước kia có quen nhau." Chỉ số EQ của Tùy Thịnh khá cao, vừa nghe liền hiểu, thì ra là bạn trai cũ, không chỉ phụ nữ để ý, đàn ông cũng để ý, Tùy Thịnh tất nhiên là không thể nào tiếp tục hỏi nữa, anh suy nghĩ một chút nói: "Chuyện này cậu yên tâm, tớ sẽ xử lý tốt." "Cậu làm việc tớ luôn yên tâm, đúng rồi, ngày mai tớ bà Tiểu Yên đi Sedney, Nhất Thần và Nhất Trạch được gửi đến nhà cũ, cậu rảnh thì đi xem bọn nhóc một chút." Nói đến đề tài này, Tùy Thịnh vô cùng hứng thú, "Được được được, tớ mới vừa nhờ người mang từ nước ngoài về mấy món đồ chơi, Đại Bảo và Nhị bảo chắc chắn sẽ thích." Giang Cảnh Xuyên hiện tại lười sửa đúng người này, dù sao anh có thể tranh thủ cho con đã tranh thủ, nhưng những người này rất cố chấp. Tin tưởng sau này hai bạn nhỏ Giang Nhất Thần và Giang Nhất Trạch sẽ không trách anh. Sau khi cúp điện thoại, Giang Cảnh Xuyên cũng đi tắm, cởi quần áo mở vòi sen, anh cúi đầu liếc nhìn vóc người mình, Giang Cảnh Xuyên cũng không phải là người thường xuyên rèn luyện, nhiều nhất chính là lú rảnh rỗi thì đi bơi lội thả lỏng một chút, cho nên căn bản không có cơ bụng, nhưng mà trên người anh không có mỡ thừa, ở đọ tuổi của này, vóc người của anh coi như rất tốt, nhưng so với minh tinh, ví dụ như Sở Hạ, chính là kém xa. Sở Hạ có tám múi cơ bụng:) Giang Cảnh Xuyên có chút nhói trong tim, mặc dù hiện tại Sở hạ và vợ mình một chút quan hệ cũng không có, nhưng dù sao lúc trước cũng từng có quan hệ. Anh là một người vô cùng nhỏ mọn, trước là Thẩm Bồi Nhiên, anh liền lén lút so sánh từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài với Thẩm Bồi Nhiên một hồi, phát hiện ra đối phương từ trẻ tuổi, cũng không có chỗ nào hơn được anh, Giang Cảnh Xuyên lúc này mới thuận lông. Vội vàng xối nước lạnh, Giang Cảnh Xuyên đi ra khỏi phòng tắm, phát hiện Tô Yên còn chưa trở lại, lúc này mới cầm điện thoại di động bắt đầu tra tài liệu Sở hạ. Chiều cao 186? Giang Cảnh Xuyên cao mày, cao hơn anh 2 cm, cũng không biết Sở Hạ có khai gian hai không, dù sao minh tinh nói dỗi chiều cao cũng là chuyện bình thường. Lại nhìn hình Sở Hạ một chút, Giang Cảnh Xuyên đi tới gương trang điểm của Tô Yên cẩn thận so. "Anh đang làm gì?" Tô Yên vừa đúng lúc đi vào, thấy Giang Cảnh Xuyên soi gương, thuận miệng hỏi. Giang Cảnh Xuyên không chút hoang mang cất điện thoại di động, làm bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra trả lời: "Không có gì, trên mặt có chút khó chịu, tùy tiện nhìn một chút." "Em xem một chút." Tô Yên đi kên phía trước, cẩn thận nhìn mặt Giang Cảnh Xuyên, vỗ vỗ ngực anh, "Ngày mai ở sân bay mua cho anh một vài cái mặt nạ danh cho nam giới nha? Da của anh có vẻ hơi khô." Xịt dưỡng ẩm Giang Cảnh Xuyên còn cảm thấy phiền toái nên anh kiên quyết cự tuyệt mặt nạ, anh không hề nghĩ ngọi liền lắc đầu, "Không cần, không cần, anh không cần món đò chơi kia." Tô yên thấy anh kháng cự như vậy, cũng không có ép buộc anh. Bởi vì ngày mai phải đi sớm, Tô Yên liền nằm lên giường chuẩn bị ngủ sớm, trước khi ngủ, hết sức nghiêm túc nói với Giang cảnh Xuyên, hôm nay cái gì cung xkhoong làm, không được chạm vào cô, cũng không cần trêu chọc cô. Giang Cảnh Xuyên hiện tại đang đắm chìm trong bầu không khí cùng tình địch so sánh vóc dáng thân hình, nơi nào lo lắng cái này. Chờ sau khi Tô Yên ngủ, Giang Cảnh Xuyên cởi áo, sờ sờ bụng, hoàn toàn không cảm nhận được cơ bụng, anh có chút bi phẫn, âm thầm quyết định, chờ đi Sydney về, nhất định phải kiên trì rèn luyện, tranh thủ luyện ra cơ bụng đầy người dây câu, nếu không thề không làm người. Sở Hạ mới hoàn thành lịch trình một ngày, đã mệt mỏi kiết sức, ngồi trên xe bảo mẫu trở về, cậu nhắm mắt lại, ngay cả một lời cũng không muốn nói. Một bên là người đại diện đã theo cậu nhiều năm, nghiêng đầu nhìn Sở Hạ, cảm khái không thôi, mọi gười đều nói vận khí Sở Hạ tốt, nhưng anh cảm thấy Sở Hạ là cố gắng được đền đáp. Trên đời này có rất ít người vận khí tốt. Sở Hạ nhận được kịch bản hay đạo diễn tốt, hai bộ phim truyền hình kia hot là tất nhiên, chẳng qua người hồng lắm thị phi, Sở hạ ở trong vòng này mấy năm cuộc sống riêng tư vô cùng sạch sẽ, cũng không có bạn gái, mỗi ngày đều toàn tâm toàn ý cố gắng rèn luyện diễn xuất, nhưng người có tâm muốn chỉnh cậu, coi như không có điểm đen, cũng sẽ có người tạo điểm đen. "Boss nói mấy ngày nay cậu không cần đăng Weibo, cũng không cần xem những bình luận kia, những chuyện này sẽ xử lý tốt." Người đại diện lẩm bẩm trong lòng, thật ra thì Sở Hạ hoàn toàn có thể thoát khỏi, nhà họ Giang mặc dù không có dính đến Showbiz, nhưng nhà họ Giang quan hệ tốt với Tùy Thịnh n hư vậy, chỉ cần Sở Hạ nói với Tô Yên một chút, đám báo mạng có muốn cũng không dám nói lung tung. Anh còn nhớ rõ đoạn thời gian Sở Hạ cực khổ nhất, anh nhịn không được, nói với Sở Hạ, đi nói với Tô Yên có thể sau này không giống nhau. Chỉ cần Tô Yên nguyện ý, ít nhất Sở hạ cũng sẽ có một chút tâm tư. Lần đó Sở Hạ rất tức giận, tính tình tốt như Sở Hạ mà giận đến nỗi lật bàn, khi đó anh mới biết, có thể ở trong lòng Sở Hạ, Tô Yên là tồn tại khác biệt. Cậu không thể nào ăn nói khép nép đi cầu Tô Yên. Lần này Sở Hạ biết rõ Tùy Thịnh có quan hệ với nhà họ Giang, còn đi theo ông chủ nhờ cậy Tùy Thịnh giúp một tay, bất quá vì sợ những yêu sách trên mạng ảnh hưởng đến Tô Yên. Quản lý thở dài một hơi, trong lòng Sở Hạ đạo khái vẫn còn nhung nhớ cô. Sở Hạ gật đầu một cái, "Biết." Anh vốn không có thời gian và hứng thú đăng Weibo, những hình ảnh lúc trước tự chụp rồi đăng đều do quản lý thúc giục đăng. "Ông chủ nói bên kia anh Tùy sẽ xử lý tốt, cậu cứ yên tập mà diễn, mấy chuyện trên mạng, mấy ngày nữa sẽ có tin tức thay thế." Đây chính là thời đại internet, bất kể chuyện hôm nay có bao nhiêu huyên náo, có thể một tuần sau sẽ không còn ai nhớ tới nữa. "OK." Sở Hạ đeo che mắt chuẩn bị ngủ một chút. Bây giờ đang hot, có rất nhiều cuộc hẹn của tạp chí, còn có một bộ phim chuẩn bị khai mạc, gần đây anh rất bận rộn ngay cả thời gian ngủ cũng không có. Sáng hôm sau, Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên thức dậy cùng lúc, Đại Bảo Nhị Bảo đã sớm tỉnh, hai nhóc đang chơi đùa trong phòng, chỉ có hai đứa nhóc mới hiểu chúng đang nói gì. Đại Bảo thấy Tô Yên vui vẻ nhếch môi, lộ ra mấy cái răng nhỏ, thoạt nhìn rất đáng yêu, không ngừng quơ tay đòi Tô Yên ôm. Tô Yên đã từng rất đau đầu vì mối quan hệ cha con giữa Đại bảo và Giang Cảnh Xuyên, dù sao Đại Bảo cũng chưa bao giờ hôn Giang CẢnh Xuyên, cô đã thử rất nhiều biện pháp, ví dụ như để Giang Cảnh Xuyên chơi với Đại bảo nhiều hơn, nói chuyện với nhóc nhiều hơn, đáng tiếc Đại BẢo hoàn toàn không bị mua chuộc. Sau đó Giang Cảnh Xuyên giúp Tô Yên thức tỉnh, tính tình Đại Bảo là như vậy, chỉ có thể nói, Đại Bảo đặc biệt thích Tô Yên, hành vi của nhóc cũng không có nghĩa là nhóc không thích Giang Cảnh Xuyên. Chẳng qua Đại Bảo thích ở cùng một chỗ với Tô Yên mà thôi. Tô Yên vội vàng ôm lấy Đại Bảo trước, Đại Bảo vóc dáng được không chế vô cùng tốt, cô ôm nhóc, nhóc liền ngoan ngoãn nằm trong lòng cô, theo bản năng tìm thức ăn, mặc dù đã cai sữa, nhưng Đại Bảo vô cùng nhạy cảm với mùi hương trên người mẹ, thấy con trai lớn của mình không ngừng nhào vào ngực của vợ, Giang Cảnh Xuyên cũng không nhanh chóng đi đến ôm Nhị Bảo đang dù mắt cầu xin cha ôm mình, đoạt lấy Đại Bảo từ trong ngực Tô Yên, nhỏ giọng nói: "Nhóc con, đàng hoàng một chút." Đó là vợ ba, cám ơn:) Ngôn ngữ tay chân của Nhị Bảo tương đối phong phú, Giang Cảnh Xuyên thường hoài nghi nhóc con này về sau sẽ có triệu chứng ADHD. Ôi không, nhận thấy ba mẹ không có ý định ôm mình, Nhị Bảo gào khan hai tiếng, sau đó nằm sấp xuống như hải báo làm động tác bò trường, khó khăn di chuyển về phía Tô Yên. Nhị Bảo có chút mập, nhóc tốn rất nhiều khí lực, mặt đỏ rần, thở hổn hển thở hổn hển. Tô Yên bị chọc cười, vọi vàng cúi xuống ôm lấy thằng nhóc béo, sờ sờ lên mái tóc ngắn ngủn của Nhị Bảo, lại hôn hai cái móng vuốt giống Doraemon, "Bảo bối, ngủ ngon hay không?" "Mẹ ~ " Có phải do Giang Cảnh Xuyên đa nghi hay không, anh cảm thấy thái độ của tên nhóc béo này rất là quyến rũ. "Bảo Bảo ngoan quá!" Tô Yên hôn một cái bẹp lên khuôn mặt béo tròn của nhóc, ngửi mùi hướng trên người Nhị Bảo, cô đột nhiên có chút hối hận đã đáp ứng đi Úc với Giang Cảnh Xuyên. "Ưm ưm um." Nhị Bảo cũng lung tung hôn Tô Yên mấy cái, ngay sau đó giống như Đại Bảo,  đi tìm thức ăn đã từng thuộc về mình. Giang Cảnh Xuyên nổi đóa, nơi đó chỉ có một mình anh có quyền sử dụng, những người khác đều tránh ra. Anh đặt Đại Bảo xuống đất, sau đó nhanh chóng ôm lấy Nhị Bảo, cũng đem nhóc đặt xuống đất. "Đàng hoàng một chút." Giang Cảnh Xuyên lời ít ý nhiều. Đại Bảo Nhị Bảo nghe không hiểu cũng không biết, nhưng mà hai nhóc không dám gào khóc trước mặt ba, chỉ có thể tiếp tục cos hải báo di chuyển về phái Tô Yên. Có thể bọn nhóc còn nhỏ, cho là động tác mình nhỏ không ai phát hiện, Đại Bảo Nhị Bảo cho là mình bước từng bước rất nhỏ, nên ông ba mặt đen cũng không phát hiện bọn họ đang di chuyển. Tô Yên trợn mắt nhìn Giang Cảnh Xuyên một cái, ngồi xuống, giang hai cánh tay, được sự đồng ý của mẹ hai con hải báo con lập tức nhanh chống bò qua, nhào vào trong ngực mẹ, thảo mãn cười không ngừng. Giang Cảnh Xuyên lắc đầu một cái, "Thật không thể tin, sao lại là con anh." "Gì!" Tô Yên bất mãn nhìn anh, sao có thể nói như vậy? Đại Bảo và Nhị Bảo tựa hồ đã nhận ra, đồng loạt nhìn Giang Cảnh Xuyên. "Ba ba!" "Đúng, chính là ba ba." Tô Yên chưa nói đã cười xì một tiếng. Một đám nhóc béo. "Em rất luyến tiếc bọn nhóc." Tô Yên lại tiếp tục hôn hai đứa con trai, càng hôn càng không bỏ được. Cô và bọn nhóc chưa từng xa nhau quá một ngày, bây giờ có thể rất nhiều ngày không nhìn thấy, Tô Yên đâu chỉ là không bỏ được, hận không thể khiến cho thời gian dừng lại, để cho cô vẫn có thể tiếp tục ở bên cạnh các con. Giang Cảnh Xuyên dành lấy hai con hải báo nhỏ, ôm bọn họ vào trong tay, mỉm cười nói: "Sau này phiền các người." Bảo mẫu kinh hoàng. Giang Cảnh Xuyên thừa dịp hai đứa con trai di chuyển lực chú ý lên bình sữa, vội vàng lôi kéo Tô Yên ra cửa. Tô Yên quay đầu nhìn biệt thự dần dần khuất xa tầm mắt, hận không thể đaoạ Giang Cảnh Xuyên một cái, "Rõ ràng còn sớm, tại sao phải ra sân bay bây giờ!" "Lỡ máy bay bay sớm thì sao?" "Stop, không muộn chút nào. Anh cư nhiên ăn dấm của con trai, chậc chậc chậc." Giang Cảnh Xuyên liếc cô một cái, cười nhạt nói: "Có cái gì sai sao? Bất kỳ người khác phái nào chỉ cần vô cùng thân mật với em, đối với anh mà nói đều như nhau." "Ai da, thật biến thái." "Anh còn có thể biến thái hơn." Giang Cảnh Xuyên mờ ám nói, chọc cho lỗ tai Tô Yên đỏ bừng. Chỉ có thể ở trong lòng mắng đồ lưu manh. Lúc Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên ngồi trên máy bay, ba mẹ Giang đón Đại Bảo và Nhị Bảo về nhà cũ, sau khi Giang Tinh TInh đi, nhà cũ liền trở nên vắng vẻ, bây giờ hai đứa nhóc vừa qua tới, trong nhà từ trên xuống dưới trở nên náo nhiệt hơn hẳn. Ông nội Giang ôm hai đứa chắt trai lên phòng ông chơi đùa. Đại Bảo rất có hứng thú với bút lông của ông nội Giang, với tay muốn cầm, chọc cho ông nội Giang luôn miệng cười nói: Được được được!" Bất kể là ông nội Giang hay là ba Giang ai cũng có hứng thứ đối với thư pháp, nhưng mà hai người viết lời vô cùng bình thường, bây giờ nhìn Đại Bảo cầm bút lông chơi, không biết có phải là ám hiệu của việc thích thư pháp hay không, cũng đủ khiến cho ông nội Giang và ba Giang vô cùng cao hứng. Nhị Bảo lại rất thích bánh trên bàn trà, nhưng mà bây giờ nhóc còn nhỏ, mỗi ngày ngoài trừ uống sữa tươi ra, chỉ có thể ăn một ít thức ăn dậm, loại trà này cho dù nhóc có thích, người lớn cũng sẽ không cho nhóc ăn. Mẹ Giang cũng từ chối đi chơi bài, chuẩn bị ở nhà chuyên tâm chăm sóc hai đứa cháu, ngay cả mẹ Tùy nghe chuyện này cũng nhanh chóng chạy tới, ôm lấy Đại Bảo và Nhị Bảo không buông tay luôn miengj gọi tâm can bảo bối. Lúc xế chiều, mẹ Giang ôm Đại Bảo, mẹ Tùy ôm Nhị Bảo, hai người ngồi trong phòng khách ăn trái cây nói chuyện phiếm. Mẹ Tùy càng nhìn Đại Bảo Nhị Bảo càng thích, muộn phiền cũng giấu trong lòng, "Tớ thật hâm mộ cậu, con trai có thể làm, còn hiểu chuyện như vậy." Mẹ Giang biết lý do mẹ Tùy phiền lòng, cũng không tiện nói gì, chỉ có thể khuyên nhủ: "Chuyện như vậy cũng không gấp, hơn nữa, tuổi của Tùy Thịnh lại không lớn, cậu gấp cái gì." "Nếu nó có ý định kết hôn, tớ cũng sẽ không gấp. Hôm qua nó lại cùng ba nó cãi nhau một trận, khiến vị nhà tớ giận đến nỗi thiếu chút nữa hôn mê, cậu nói sao nó có thể không hiểu chuyện như vậy? Nó hoàn toàn không nghĩ cho cảm thụ của ba nó." "Cậu đừng vội, từ từ khuyên con." "Khuyên can mãi, mềm cứng gì cũng đã thử qua, nói đến nỗi miệng lưỡi của tớ và ba nó cũng muốn mòn, nhưng nó không nghe, ôi chao. Cậu nói với Cảnh Xuyên một chút, để nó giúp đỡ khuyên nhủ." "Ok, được." Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên xuống máy bay, vừa đi ra, đã thấy Giang Tinh Tinh chạy tới, Tô Yên tránh không kịp, bị Giang Tinh TInh ôm vào lòng. Vốn Giang Tinh Tinh ở nước Anh, nhưng gần đây được nghỉ, liền muốn đi du lịch một chút trước khi về nước, nhắc tới cũng đúng dịp, Giang Tinh Tinh theo Chu Tùy đến Sydney, nhưng mà, khi nghe Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên cũng muốn qua, Giang Tinh Tinh vui vẻ không thôi, nói muốn ở cùng khách sạn với họ, nhưng Giang Cảnh Xuyên vừa có ý định từ chối, nhưng lại thay đổi ý nghĩ, anh tới đây công tác, khi anh đi làm, Tô Yên ở một mình không có người trò chuyện, có Giang Tinh Tinh ở bên cạnh, cô nhất định sẽ rất vui, vì vậy liền ngầm đồng ý. Giang Tinh Tinh nắm tay Tô Yên tán gẫu chuyện mỹ phẩm, minh tinh nước ngoài....Nói về tim một thương hiệu mới cho ra mẫu son môi mới, tóm lại vô cùng khoái trá. Chu Tùy và Giang Cảnh Xuyên đi ở một bên, câu được câu không trò chuyện. Bất kể là Chu Tùy hay là Giang Cảnh Xuyên đều cùng một loại người, hai người này trước mặt người ngoài đều tích chữ như vàng, cũng không ma hiểu chủ động bắt chuyện với người khác, cũng may dù không nói lời nào, cũng không cảm thấy lúng túng. Buổi tối Tô Yên gọi video call cho Đại Bảo và Nhị Bảo mới an tâm ngủ, lúc cô ngủ, Giang Cảnh Xuyên còn ở một bên xem tài liệu. Trong phòng chỉ có một ngọn đèn, anh đi tới bên giường, nhìn Tô Yên ngọt ngào ngủ, không thể nhìn được hôn cô một cái. Trước kia anh đi công tác chỉ có một mình, bây giờ có cô bên cạnh, anh cảm thấy ở khách sạn cũng không khác ở nhà mấy. Đúng rồi, có người địa phương, mới gọi là nhà. Đại Bảo và Nhị Bảo đã ngủ sai: con đâu? Ngày hôm sau, Chu Tùy và Giang Cảnh Xuyên đều bận rộn công tác, Giang Tinh Tinh và Tô Yên đi dạo phố, trước khi đi, Giang Cảnh Xuyên liên tục dặn dò: "Cuộc sống nơi đây chưa quen, em chăm sóc chị dâu cho tốt, có nghe không?" Giang Tinh Tinh mếu máo nhìn về phía Chu Tùy, vẻ mặt rất là ủy khuất. Tại sao anh trai cô lại có bộ dáng này? Cô không muốn có ông anh như vây! Tại sao cô lại có một loại cảm giác đây không phải là anh trai cô? Trong mắt Chu Tùy đều là vui vẻ, nhỏ giọng nói: "Chú ý an toan, có chuyện gì thì gọi cho anh." Đây mới là lời nói chứ. Quả nhiên không cuồng em gái, không bằng chờ người cuồng vợ. Điện thoại của Tô Yên hôm qua rớt xuống nước tối đen, để cho tiện cô định sau khi về nước mua điện thoại di động, đi cùng Giang Tinh Tinh chuẩn bị mua đồ. Thật đáng sợ khi hai người phụ nữ cùng yêu thích mua sắm đi dạo phố. Đứng xếp hàng ở một cửa hiệu có quá nhiều người chờ mua giày, vừa đúng lúc điện thoại Giang Tinh Tinh reo lên, nói là giáo sư người nước ngoài gọi tới, cô ngại nơi này quá ồn, liền đi đến nói tương đối yên tĩnh, để Tô Yên đứng một bên chờ cô. Vốn Tô Yên đứng yên chờ Giang Tinh Tinh, nào biết có một bà lão người nước ngoài nhờ cô giúp đỡ. Bây giờ trình độ tiếng anh của Giang Tinh Tinh có thể giao tiếp cơ bản, mất thật lâu mới biết bà lão nói gì, nguyên lai là muốn nhờ cô giúp một tay mang đồ đến trạm xe buýt. Dĩ nhiên không thành vấn đề, Tô Yên nhìn Giang Tinh Tinh không có ở đây, không thể làm gì khác hơn là giúp đỡ bà lão xách đồ đi theo bà đến trạm xe buýt, chờ bà lão liên tục nói cảm ơn xong mới lên xe buýt, Tô Yên muốn quay về, kết quả không nhớ đường. Cô không nhớ được đường, trong lòng có chút nóng nảy, liền đi mỗi con đường một lần, cũng không tìm được Gaing Tinh Tinh. Cô không mang theo điện thoại, cô cũng không nhớ số điện thoại người khác, quan trọng hơn là, trên người cô ngoại trừ thẻ cùng một ít tiền mặt có thể dùng ở Sydney, hơn nữa, cô định bắt một chiếc taxi, nhưng nhất thời không nhớ ra tên khách sạn, cô gấp đến độ đầu đầy mồ hôi. Ở một nơi khác Giang Tinh Tinh cũng gấp sắp điên, cô nghe điện thoại xong quay lại không thấy Tô Yên, hôm nay là ngày nghỉ, người đi mua sắm vốn không ít, cô tìm một vòng cũng không tìm được Tô Yên. Giang Tinh TInh không còn biện pháp, len lén gọi điện cho Chu Tùy, khóc nói: "Làm sao bây giờ, chị dâu không mang theo điện thoại, em không tiimf được chỉ....Làm sao bây giờ?!" Chu Tùy lên tiếng chào người bên cạnh, cầm điện thoại ra khỏi phòng làm việc, trầm giọng nói: "Có thể chị ấy về khách sạn, bây giờ anh gọi cho quản lý khách sạn, để bọn họ tìm một chút." "Em gọi rồi, người khác không thấy chỉ, phòng riêng cũng không ai nhận điện thoại, chị ayas không có về, làm sao bây giờ, em cũng không biết chị ấy đi đâu, còn không biết chị ấy có hay không..." Giờ phút này suy nghĩ của Giang Tinh Tinh hỗn loạn, lời nói cũng loạn. Chu Tùy kiên nhẫn sau khi nghe xong nói: "Đừng lo lắng, Giang phu nhân sẽ không có chuyện gì, như vậy đi, anh lập tức đến chỗ em, bây giờ em gọi điện thoại cho anh em đi." "Em không dám..." Giang Tinh Tinh trực tiếp ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc, "Nếu anh em biết, ảnh nhất định sẽ đánh chết em oa oa!" Nỗi sợ hãi của Giang Tinh Tinh đối với GIang Cảnh Xuyên đã ăn sâu vào xương tủy, có lẽ vào lúc không khí bình thường, cô có thể vui đùa với anh một chút, khi có chuyện xảy ra, cô vô cùng sợ hãi. "Tinh Tinh, em bình tĩnh nghe anh nói, bây giờ anh đi tìm em, chúng ta tìm nửa giờ, nếu như không tìm được, em nhất định phải gọi cho anh em. Anh tin anh em sẽ không trách em, việc quan trọng bây giờ là phải tìm được Giang phu nhân. Giang Tinh Tinh nức nở gật đầu một cái. Không biết tại sao, rõ ràng Tô Yên lớn hơn cô vài tuổi, rõ ràng là chị dâu cô, trong lòng cô vẫn đem Tô Yên như người cần chiếu cố, nước ngoài vốn không thái bình như vậy, Giang Tinh TInh không dám tưởng tượng, nếu như Tô Yên cauyr ra chuyện gì cô nên làm gì bây giờ, lo lắng cho Tô Yên càng nhiều nỗi sợ hãi với anh hai càng tăng. Tất nhiên Tô Yên không gặp người xấu giống như Giang Tinh Ting bổ não, cô đi mệt nên ngồi trên một chiếc ghế dài bên đường, cưỡng bách chính mình tĩnh táo lại bắt đầu phân tích. Đầu tiên, hôm nay cô và Giang Tinh Tinh ra cửa liền đi tới đây, trên đường gặp một trận kẹt xe nhỏ, khoảng nửa tiếng, có thể nói nơi này cách khách sạn không gần, cô cũng không có ý định đi bộ về. Tiếp theo, cô còn nhớ kiến trúc gần khách sạn, nhưng với trình độ ngôn ngữ của cô, đại khái hỏi đường người ta cũng không hiểu được. Tô Yên không biết bọn Giang Cảnh Xuyên có ra ngoài tìm cô không, nhưng mặt trờ sắp lặn, ngày một tối, bây giờ cô không có nguy hiểm, không có nghĩa là đêm xuống cũng không có nguy hiểm, cho nên cô phải mau chóng tìm được người có thể nghe hiểu, mục tiêu là người da vàng tóc đen. Trong lòng cô tính toán rất tốt, nếu như đến chạng vạng tối cô còn chưa tìm được người có thể giúp cô, cô sẽ đến đồn cảnh sát chờ. Tin tưởng Giang Cảnh Xuyên bọn họ không tìm được cô nhất định sẽ đến đồn cảnh sát. Tô Yên tạn lục khống chế vẻ mặt không để lộ ra sự bàng hoàng luống cuống, cô nhìn kỹ dòng người lui tới, cuối cùng tầm mắt dừng trên người một cô gái đeo túi xách, cô ấy cách cô càng ngày càng gần, cô mặc áo T-shirt rộng thùng thình, quần jean bó sát người, nhìn còn rất trẻ, Tô Yên cắn răng đứng dậy gọi cô lại. Cô gái xoay người lại, bốn mắt nhìn nhau, đều sửng sốt. Tô Yên sửng sốt bởi vì khí chất trên người cô gái, vừa nhìn liền biết đây là loại người trong trẻo nhưng lạnh lùng, cô do dự một chút không biết nên lên tiếng hay không. Cô gái sửng sốt vì Tô Yên lớn lên vô cùng xinh đẹp, hơn nữa còn là người châu Á. Mặc dù thoạt nhìn lạnh nhạt, nhưng cô gái lưu loát mở miengj dùng tiếng anh hỏi Tô Yên có chuyện gì. Tô Yên miễn cưỡng trấn định tinh thần, mở miệng cười: "Xin hỏi cô có phải người Trung Quốc?" Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô gái, Tô Yên thở phào nhẹ nhõm, suy đoán mình thành công. So với tìm nam nhân xin giúp đỡ, Tô Yên hi vọng tìm một cô gái xin giúp một tay chỉ đường. Cô gái ngẩn ngơ, gậc đầu một cái, giọng nói của cô có chút khàn khàn, ánh mắt rất trong suốt: "Đúng, xin hỏi cô cần tôi giúp gì sao?" Tô Yên vui mừng trong lòng, nhưng không biểu hiện ra, coi như đối phương là con gái cùng quê, nhưng trong lòng cô cũng phải cảnh giác. Nào biết cô còn chauw mở miệng, cô gái đã mở miệng nhàn nhạt nói trước: "Lạc đường sao? Tôi khuyên cô mau trở về, quần áo trên người, túi xaxhs còn có đồ trang sức, còn có cô nữa có thể trở thành mục tiêu cho người khác." Tô Yên cũng thuộc về loại người giác quan thứ sáu, ngeh cô nói như vậy, cootheo bản năng liền bắt đầu tin tưởng cô gái ấy. "Tôi bị lạc em chồng, chồng tôi cũng không có ở đây, nhưng điện thaoi tôi bị hư, hơn nữa tôi không nhớ rõ số bọn họ, tên khách sạn cũng không nhớ rõ." Cô gái gật đầu một cái, "Ừ, nói cho tôi biết kiến trúc bên cạnh khách sạn đi, tôi ở chỗ này ngây người nhiều năm như vậy, nơi này rất quen thuộc." "Cách cầu lớn rất gần, sau đó có một cái như nhà hát." Tô Yên lục tục nói kiến trúc bên cạnh khách sạn. "Bên kia có một ít khách sạn, cô muốn tôi dẫn cô đi, hay là cô tự ngồi xe đi tìm? Nơi đó có một chuối khách sạn cách nhau không xa." Tô Yên trong lòng muốn cô dẫn đường, nhưng lại cí chút bận tâm. Cô gái như nhìn thấu ý nghĩ của Tô Yên, cười nhạt nói: "Suy nghĩ thật kỹ, dù sao khó có khi tôi làm người tốt một lần." Cuối cùng, Tô Yên nhìn trời dần dần tối, khẽ cắn răng, quyết định tin tưởng phán đoán của mình, cô gái trước mặt này khẳng định không phải là người xấu, đợi đến khi hai người ngổi lên taxi, cô gái cười nói: "Thật kỳ lạ, rõ ràng cô tìm tôi giúp đỡ, tôi còn phải chứng mình mình không phải người xấu." Tô Yên cũng bật cười, có chút ngượng ngùng nói: "A, thật xin lỗi." "Không có gì." Cô gái lắc đầu cười, "Tôi lúc mới đến Sydney lúc ấy cũng bị lùa gạt, tôi có thể hiểu cô. Nhưng mà ở nước ngoài lời nói, còn phải tận lực không ra ngoài một mình vào buổi tối." "Ừ, hôm nay có chút đăch thù, cô đi ăn tối sao?" Tô Yên không biết tại sao, trong lòng rất thích người này, mặc dù nhìn lạnh nhạt, nhưng thực ra rất lương thiện. "Không có, mới tan ca." "Như vậy đi, sau khi tìm được chồng tôi, chúng tôi mời cô ăn cơm, có được hay không?" "Chồng cô khẳng định rất có tiền." "Ưm." "Nhìn người cô liền biết." "Cho nên, cin hãy đáo ứng, cùng nhau ăn một bữa cơm, có được không?" "Đực rồi, vừa đúng lúc tối nay không  muốn nấu cơm." Trò chuyện một lúc cả hai phát hiện có thể tán gẫu cùng nhau, nhìn taxi đi trên đường lớn, Tô Yên cũng yên lòng, thuận miệng hỏi: "Cô làm việc ở đây? Vậy cha mẹ ở đâu?" Ánh mắt cô gái tối sầm lại, miễn cưỡng cười một tiếng: "Thành phố A." "Thật có duyên nha. Tôi cũng đến từ thành phố A, lần này đi theo chồng tôi đi công tác." "Thành phố A bây giờ thay đổi rất lớn sao?" "Cô đã lâu không về sao?" "Đúng, cực kỳ lâu." Lâu đến nỗi cô không nhớ đã mấy năm. "Thật ra tôi cũng không nói đucợ có thay đổi lớn hay không, nhưng mà so với nước ngoài, tôi thích ở thành phố A hơn." Cô gái cười cười, không nói gì, chẳng qua là nhìn bên ngoài cửa sổ. Không khí trong phòng lạnh băng, Giang Tinh Tinh lúc đâu ở bên cạnh Chu Tùy còn dám khóc mấy tiếng, khi đôú mặt với Giang Cảnh Xuyên, ngây ngốc đến nỗi một tiếng cũng không dám phát ra. Cô chưa từng thấy qua vẻ mặt này của anh trai. Tay Giang Cảnh Xuyên đang run, anh dùng lực cắn đầu lưỡi một cái, trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Giang Tinh Tinh bây giờ không dám nói lời nào, sợ mở miệng sẽ khóc, Chu Tùy vỗ vỗ tay cô, nhìn về phái Giang Cảnh Xuyên, nhỏ giọng nói: "Tinh Tinh dạo phố cùng Giang phu nhân, trên đường chuẩn bị đi nói khác, Tinh Tinh nhận điện thoại của giáo sư, bởi vì bên cạnh hơi ồn, em ấy phải đi nơi khác nghe điện thoại, chờ nói chueynej xong quay lại thì không thấy Giang phu nhân đâu, tôi và Tinh Tinh tìm khắp nói cũng không tìm được." Chu Tùy vẫn cho là Giang Cảnh Xuyên là người chững chạc thành thục, anh thường đem Giang Cảnh Xuyên thành tấm gương để noi theo, hôm nay nảy sinh chuyện này anh mới có hiểu biết về Giang Cảnh Xuyên. Giang Cảnh Xuyên nghe lời này, cũng là gấp đến mù quán, không khống chế được, đạp cái ghế bên cạnh một cái, phát ra ma thanh cực lớn. Anh bây giờ không nhớ nổi chuyện gì, anh vội vã chạy ra ngoài, Giang Tinh Tinh và Chu Tùy theo sát phía sau. Trong thang máy, mặt Giang Cảnh Xuyên âm trầm, anh tinh táo bấm điện thoại, hình như là nhờ cậy người bên kia giúp đỡ tìm Tô Yên. Giang Tinh Tinh và Chu Tùy không dám nói, bởi vì dáng vẻ Giang Cảnh Xuyên đặc biệt đáng sợ