Mấy tháng sau, mẹ Giang và mẹ Tô đều nói rằng đã đến lúc phải cai sữa. Đây đối với Đại Bảo và Nhị Bảo không thể nghi ngờ là sấm chớp giữa trời quang, cũng may là bọn nhóc không có nghe hiểu nhiều thông tin như vậy, nếu biết rõ món ngon mỗi ngày sẽ bị giảm bớt, hai đứa nhỏ nhất định sẽ nháo loạn ngất trời. Hiện tại Đại Bảo và Nhị Bảo đã có thể gọi mẹ, theo cách gọi người có thể nhìn ra được tính cách của hai nhóc, Đại Bảo ngoại trừ những lúc gọi mẹ, những lúc khác đều im lặng, cho dù đối mặt với uy hiếp của Giang Cảnh Xuyên, nhóc cũng không khuất phục, Nhị Bảo thì không như vậy, kêu ba ba đến lưu loát, ba mẹ phát âm khá đơn giản, ông nội, bà nội thì có chút khó khăn. Cai sữa không phải là chuyện dễ dàng, Tô Yên mặc dù rất xót con, thế nhưng biết rõ lúc này phải cai sữa. Tô Yên ngày nào cũng uống thuốc bổ, sữa chứa rất nhiều dinh dưỡng, Đại BẢo và Nhị Bảo cứ như hai tên trộm, trong vòng một phút có thể phân biệt được đâu là sữa mẹ, đâu là sữa bột, chỉ có những lúc không nhìn thấy Tô Yên, bọn nhóc mới miễn cưỡng uống sứa, cũng bởi vì được chăm sóc chu đáo ở tất cả các phương diện, Địa Bảo và Nhị Bảo so với những đứa nhỏ cùng tuổi trong trắng trẻo thông minh hơn. Ở thời điểm cai sữa, Đại BẢo Nhị Bảo đã tìm thấy niềm vui mới, không hề chờ ba mẹ lại cho uống. Đại Bảo rất thích chơi xếp gỗ, nhóc hiện tại sẽ cố gắng tìm những vật có hình dạng giống nhau xếp thành một cặp, hơn nữa càng ngày làm càng tốt, nhóc bình thường đều rất im lặng, nhưng vào lúc chơi xếp gỗ vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc, nếu có ai bất ngờ muốn làm nhiễu loạn nhóc, nhóc sẽ tức giận. Ba Giang và ông nội Giang nhìn bộ dạng này của Đại Bảo rất vui mừng, làm con cả, biểu hiện từ nhỏ thông minh hơn những đứa bé cùng tuổi, điều này sao có thể không khiến người ta vui vẻ chứ? Niềm vui chính của Nhị Bảo là soi gương, nói không hề khoa trương, nhóc có thể nhìn chằm chằm vào gương cả ngày không chán, còn thương xuyên nhìn ảnh phản chiếu của mình trong gương cười rộ lên. Giang Tinh Tinh nói nếu Nhị Bảo biết nói, nhóc nhất định sẽ nói, trên đời này sao có thể có một tên nhóc đẹp trai như thế chứ. Đối với trình độ tự kỷ biểu hiện ra ngoài của con trai, Tô Yên cảm thấy đáng yêu đồng thời cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ, rõ ràng cô và Giang Cảnh Xuyên cũng không phải là người tự tin thái quá. Hiện tại Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên đều cảm thấy đứa nhỏ trước ba tuổi, hai thằng nhóc ở chung một phòng có vẻ tốt, như vậy có thể làm cho tình cảm anh em thêm sâu sắc, một căn phòng khác do Tùy Thịnh tỉ mỉ trang trí thành phòng công chúa tạm thời trở thành phòng trò chơi. Trong phỏng trải thảm dày thoải mái, Tô Yên và Đại Bảo Nhị Bảo đều ngồi trên thảm chơi đồ chơi, rất kỳ quái là, rõ ràng những món đồ chơi này rất trẻ con, Tô Yên có thể chơi với bọn nhỏ cả một ngày cũng không thấy chán. Buổi chiều Giang Cảnh Xuyên tan làm về nhà, sau khi ăn cơm chiều, hai vợ chồng liền đẩy xe em bé ra cửa. Khu biệt thự có hồ bơi cho trẻ em, trẻ con bơi lội có nhiều chỗ tốt, nhưng đối với Nhị Bảo mà nói, mục đích nhóc đi bơi chỉ có một, đó là tiêu hao mỡ thừa, Nhị Bảo ăn khá khỏe, hiện tại ba Giang ôm nhóc một lúc lâu có chút mỏi tay. Vào lúc huấn luyện viên mang Đại Bảo, Nhị Bảo đi bơi, Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên đứng một bên cầm điện thoại quay video. Tô Yên đem video đăng lên Wechat gia đình, lập tức có người bắt đầu kêu gào khóc lóc. Tần Huyên: "Wuli nhóm em bé đẹp trai thật moe QAQ, nhớ...thật muốn xoa bóp chân ngắn của bọn nhóc!" Giang Tinh Tinh: "Oh my god! Em hiện tại muốn bay về! Chị dâu lần sau em cũng muốn đứa bọn nhóc ra ngoài bơi lội!" Ba Giang đang tham gia một bữa tiêc, nhìn di động liền vui mừng hớn hở cười rộ lên, chọt chọt người bên cạnh, ý bảo người nọ nhìn qua, giọng điệu đắc ý mười phần, "Nhìn đi, hai thằng cháu nội của tôi nghịch nước rất vui. Người bên cạnh sợ hãi không thôi, vội vàng gật đầu, vắt hết óc nịnh nọt: "Giang tổng, cháu trai của ông thật thông minh thật đáng yêu." Ba Giang đã xin nghỉ hưu sớm, hiện tại đi ra ngoài, người khác vẫn quen gọi ông là Giang tổng, mặc kệ người ta có thật lòng hay không, tóm lại ba Giang đặc biệt thích người khác khen ngợi cháu nội ông. Lời như thế nghe càng nhiều càng tốt, ba Giang lại chuyển sang một người khác, đem video chia sẻ cho mọi người. Lập tức những người khác trong bữa tiệc bắt đầu dùng những lời nói đa dạng khen ngợi Đại Bảo, Nhị Bảo. Hồ bơi bên đây có thời gian quy định, chờ nhân viên hướng dẫn chuyên nghiệp tắm rửa sạch sẽ cho Đại Bảo, Nhị Bảo bọc lại kín đáo, hai tiểu thiếu gia không hài lòng, bọn nhóc còn chưa chơi tận hứng, hai nhóc gào cổ khóc, nhưng mà một giọt nước mắt cũng không có, làm cho mấy cặp vợ chồng bên cạnh cười không ngừng. Giả khóc cũng cần phải có kỹ thuật, nhưng mà kỹ năng này của Đại Bảo Nhị Bảo không có hiệu quả đối với Giang Cảnh Xuyên. Anh một tay ôm Nhị Bảo, đánh nhẹ vào mông nhóc vài cái, "Ầm ĩ muốn chết." Đại Bảo Nhị Bảo đúng là nhân tinh trong truyền thuyết, hai đứa nhóc giống như đã hiểu ý Giang Cảnh Xuyên, nhất thời yên tĩnh lại. Cũng không dám tùy tiện giả khóc nữa. Nhưng mà buồn cười là, trải qua lần này, Đại Bảo Nhị Bao không bao giờ giả khóc trước mặt Giang Cảnh Xuyên, Tô Yên trong lòng cân nhắc, chỉ số thông minh của hai đứa con trai cô phỏng chừng đúng là không chỉ cao bình thường. Buổi tối, Giang Cảnh Xuyên nằm ngửa sắp trên giường, Tô Yên ngồi trên lưng anh, giúp anh mát xa. Từ lúc Tô Yên khó có được một lúc thiện tâm giúp anh mát xa một lần, tên nhãi này liền vứt bỏ tất cả các đồ mát xa trong nhà, mỗi ngày Tô Yên đều phải dành ra một ít thời gian giúp anh mát xa. Đương nhiên, Giang Cảnh Xuyên cũng yêu cầu qua, hy vọng Tô Yên có thể lên web học các loại mát xa, hy vọng cô có thể học được, bị Tô Yên thưởng cho một cú đá trở về. Hai người ở cùng một chỗ lâu, lúc nói chuyện khẳng định sẽ không như lúc mới quen, Tô Yên ở một bên giúp anh xoa bóp, một bên tám chuyện nhà, còn đặc biệt hưng phấn nhắc đến chuyện của cô: "Em nhận được điện thoại, là điện thoại của lớp trưởng thời đại học, nói hai ngày sau tổ chức họp lớp, mời em đến dự." Cô đời trước cũng như đời này đều không có duyên với giảng đường, đời trước tuy rằng cũng học được rất nhiều, nhưng dù sao cũng không có thời gian đến trường, đời này thì, nguyên chủ cũng đọc sách, cũng đi học đại học, nhưng tới lúc cô xuyên qua, nguyên chủ đã tốt nghiệp được một năm, vô duyên với trường đại học. Loại chuyện họp lớp này vừa nghe đã cảm thấy rất có ý tứ, Tô Yên chưa từng trải qua, cảm thấy rất hiếu kỳ. Từ khi xuyên qua đến bây giờ, cô đúng là chưa có đi họp lớp lần nào. Tuy rằng biết những người gọi là bạn học, cô một chút ấn tượng cũng không có, nhưng cái này cũng không vội, thòi gian tới nay lâu như vậy, cũng không có người nào liên lạc với cô, cho dù cô có biểu hiện không nhớ rõ người khác, cũng không ai tưởng tượng đến loại chuyện tá thi hoàn hồn này, cho nên cô rất yên tâm. "Họp lớp đại học sao?" Giang Cảnh Xuyên thuận miệng hỏi. "Ừ." Tô Yên gật đầu. Trước khi kết hôn với Tô Yên, anh cũng biết một ít tình huống cơ bản của cô, nói: "Em học học viện điện ảnh, rất muốn debut làm minh tinh đúng không? Anh nghe nói qua, hình như người nhà của em không đồng ý cho em đi con đường này, em hiện tại đi hợp lớp, bạn bè lúc này điều đã debut, em không cảm thấy tiếc nuối sao?" Đứng ở góc độ của Giang Cảnh Xuyên mà nhìn, với tính cách lúc trước của Tô Yên, cho dù vào vòng giải trí, phỏng chừng cũng không được tốt, dù sao không có hậu trường, lại quật cường như vậy. Đương nhiên mặc kệ nói như thế nào, dù sao đây cũng là ước mơ của cô, theo ý của Giang Cảnh Xuyên, anh tất nhiên là không muốn cho Tô Yên đặt chân vào showbiz, cho dù anh đồng ý, trưởng bối trong nhà cũng sẽ không đáp ứng, nếu mà cô muốn diễn phim truyền hình hoặc là phim điện ảnh gì đó, anh có thể đầu tư một hai bộ cho cô làm đã nghiền cũng được. Tô Yên lắc đầu: "Em hiện tại không có ý định này, cũng không có thời gian để suy nghĩ. Em bây giờ không cảm thấy tiếc nuối." Nếu nguyên chủ còn, khẳng định là tiếc nuối, nhưng linh hồn bên trong thân thể này là cô, dù sao Tô yên đối với việc debut làm ngôi sao một chút hứng thú đều không có. Cũng không phải nói là bởi vì là phải xuất đầu lộ diện, cô hiện tại đã biết thói quen của xã hội này, diễn viên ngôi sao cũng đáng để người ta tôn trọng, cô đã xem qua phỏng vấn một vài ngôi sao, còn có ảnh chụp, một tuần bảy ngày của mùa hè trời nóng như vậy mà còn phải mặc quần áo thật dày để quay phim, Tô Yên tự hỏi sao phải làm khổ bản thân như thế, chưa kể mùa đông phải diễn cảnh mùa hè,  thoáng cái đã hiểu rõ ngành này sản xuất ra sau, thật tình Tô Yên cảm thấy chén cơm ngôi sao này không phải ai cũng có thể ăn, cái giá phải trả cũng không nhỏ. Cô vẫn là thích cuộc sống dễ dàng yên ổn như hiện tại. "Thật ra nếu như em yêu thích, gia đình Tùy Thịnh có mối quan hệ, anh làm nhà đầu tư, cho em làm vài cái đã ghiền vẫn là có thể." Tô Yên không ngừng xua tay, "Quên đi quên đi, em là người như thế nào anh không hiểu rõ sao, anh cảm thấy em có thể chịu đựng được loại cực khổ này hay sao?" Cho cô tiêu tiền mua sắm còn có thể, để cô đi diễn trò cô có khả năng sao? Cô... không có thiên phú ở phương diện này. Dù sao cô cũng không thể giống diễn viên trong phim truyền hình nói khóc là sẽ khóc. Bất quá lời nói của Giang Cảnh Xuyên làm cô rất cảm động, có một ông chồng như vậy, cô thật đúng là may mắn, cư nhiên còn nói đầu tư cho cô chơi, thật không  biết nên nói gì, nói cái gì cũng điều có ý khoe của. Tiểu Yên, anh hi vọng em có thể làm chuyện em muốn làm, chỉ cần anh có thể làm được, anh sẽ giúp em hết sức." "Em biết." Tô Yên giúp anh xoa bóp xương cổ, "Yên tâm đi, chờ khi em có chuyện gì muốn làm, em nhất định sẽ nói với anh." Giang Cảnh Xuyên nói những lời này nhắc nhở Tô Yên, cô bây giờ cũng không tính là na nhàn, mỗi ngày đi theo giáo sư nước ngoài học tiếng Anh, còn phải chăm sóc hai đứa nhỏ, thật ra thời gian riêng tư rất ít, nhưng Giang Cảnh Xuyên không chỉ một lần nói với cô, chờ hai đứa con trai trưởng thành, cho dù anh không muốn, ông nội Giang và ba Giang đều bắt buộc phải bồi dưỡng bọn nhỏ, đây là viêc đứa nhỏ sing ra ở nhà họ Giang phải làm, không ai có đặc quyền hưởng thụ một cuộc sống hưởng thụ không buồn không lo. Giang Cảnh Xuyên còn nói, anh học tiếng anh từ lúc còn rất nhỏ, còn tinh thông các phương diện, Tô Yên thế mới hiểu được, không ai trời sinh vĩ đại, cô hiện tại cảm thấy Giang Cảnh Xuyên như vậy cũng tốt, đây đều là kết quả nhf họ Giang dốc hết toàn lực bồi dưỡng hơn 20 năm. Sinh ra trong gia đình càng giàu, lại càng không thể thua người khác. Dù sao Tô Yên cũng không có ý định nhúng tay vào vấn đề giáo dục các con, chờ bọn nhóc lớn hơn một chút, cô có nhiều thời gian hơn, đến lúc đó cô cũng phải làm cái gì đó? Sau khi sinh con, tư tưởng của Tô Yên cũng thay đổi, cô không còn đem nơi này trở thành nơi có cũng được không có cũng chẳng sao. Ừ... Cô chân chính muốn làm một cái gì đấy? Vấn đề này rất đáng để tự hỏi. Nhưng mà không vội, cô có rất nhiều thời gian cần phải suy nghĩ cẩn thận. Hôm nay là đến ngày họp lớp, vốn Giang Cảnh Xuyên muốn đích thân đưa cô đi, cho cô hãnh diện trước mặt bạn học, nhưng mà bất ngờ có chuyện, Tô Yên chỉ có thể để tài xế đưa cô đi. Họp lớp được tổ chức ở một nhà hàng bình thường ở thành phố A. Thời điểm Tô Yên tới, là lớp trưởng ra đón cô, lớp trưởng thoạt nhìn cũng khá đẹp trai, lửng thẳng tắp, vừa nhìn liền có thiện cảm, nhìn thất tô yên, anh ta che mắt khoa trương nói: "Ôi chao ôi chao ôi chao, đây là ai đây, đây không phải là ban bảo của lớp chúng ta sao?" Dù sao cũng học học viện điện ảnh, một phòng người nào không phải là tuấn nam mỹ nữ, muốn chọn hoa khôi trong lớp, có chút không phúc hậu, cho nên các nam sinh đều gọi Tô Yên là ban bảo của ban, nhất ban chi bảo. Tô Yên bị lớp trưởng chọc cười, nhưng mà cô không biết tên người này, chỉ có thể cười cười. Thật may là Tô Yên trước kia chính là loại người không thích nói chuyện, cho nên cũng không có người cảm thấy kỳ quái, lớp trưởng mang theo Tô Yên đi vào phòng, "Hôm nay có rất nhiều bạn học đến đây, còn có một vài người bận quay phim, không rút ra được thời gian." "Còn cậu, không quay phim sao?" Tô Yên hỏi. Cô cũng không có liên hệ với bạn học, cho nên không biết tình hình gần đây của lớp trưởng cũng là chuyện binhg thường. Lớp trưởng vui mừng mà nói: "Tớ hả, ở a, đã quay phim xong." "Kia... " Tô Yên muốn hỏi một chút là bộ phim gì, cô có thể đi xem một chút ủng hộ tăng tỉ lệ người xem. Ngay sao đó lớp trưởng cười hì hì nói: "Nhưng mà một bộ cũng chưa chiếu, giận điên người mà." Nói xong liền đi ra khỏi phỏng, Tô Yên vừa xuất hiện, một đám nam sinh đều gào khóc ngao kêu, trong đó có một bạn nam có chút béo hướng Tô Yên hờn trách nói: "Ơ hay, ban bảo đúng là đến thật, tớ cứ tưởng lớp trưởng khoác lác." "Mập mạp chết bầm, nữ thần có nhớ cậu hay không mới quan trọng." Một bạn học nữ tính cách có vẻ hào sảng cười mắng một câu. Tô Yên quan sát những người này một chút, có vài gương mặt quen thuộc, trước đó không lâu có nhìn thấy trên tivi, nhưng mà đều diễn vai phụ. Mập mạp giống như là chống đối với ai, đi đến trước mặt Tô Yên, sửa lại tóc, còn thật sự hỏi: "Nữ thần cậu nhất định là nhớ rõ tớ, nếu không tớ khóc cho cậu xem." Tô Yên mỉm cười và nói: "Trước đó không lâu có nhìn thấy cậu trên TV, làm sao có thể quên, cậu diễn vai đó rất tốt." Mập mạp nghe vậy giống như uống máu gà, quay đầu vênh váo nói với nhũng người khác: "Nhìn thấy không, nữ thần nhìn thấy tớ trên TV!" Tâm sự một lúc, Tô Yên ngồi xuống bên cạnh lớp trưởng, nghe mọi người từng người nó về cuộc sống của mình, tuy rằng Tô Yên không học chung với những người này, nhưng mà nghe xong tâm tình cũng rất tốt. Có người nói sau khi quay phim có được một ít fan hâm mộ, không có một cái là cô, sau khi cô hoàn thành, có một cậu bé thoạt nhìn còn rất nhỏ đưa cho cô một cây quạt nhỏ, nói sau này muốn làm fan của cô. Có người nói đạo diễn cũng không thành thật, suốt ngày muốn chấm mút. Đột nhiên có một bạn học nữ nói: "Muốn nói có tiền đồ ban chúng ta có hai người, một người tất nhiên là Tô Yên, tốt nghiệp một nam liền gả vào hào môn, đời này không lo." Năm đó Tô Yên tốt nghiệp liền kết hôn hành động đó làm cho không ít người kinh ngạc, dù sao trong bọn họ Tô Yên có điều kiện tốt nhất, chỉ cần có người bao dưỡng, không lo không hồng, đương nhiên khi biết cô gả cho tổng giám đốc Giang thị thì một đáp chuyển từ khiếp sợ sang hiếu kỳ. Tô Yên đang cầm ky nước trái cây uống một ngụm, nghe xong liền cười nói, "Nào có, mẹ chồng tớ gần đây đang theo dõi bộ phim truyền hình mà cậu diễn đấy, đại minh tinh. Các bạn học đều đã phát hiện, Tô Yên hiện tị dễ ở chung hơn so với trước kia, bạn học nữ nghe Tô Yên nói như vậy, biết rõ bản thân mình diễn là vai nữ phụ số bốn số năm, trong lòng có chút phấn khởi. "Một người khác rất có tiền đồ chính là Sở Hạ, hai bộ phim truyền hình mà cậu ta diễn năm bắt rất đúng thời cơ, tin túc đang rất hot trên TV, gần đây nhân khí cậu ta rất cao, đúng là một bước nhảy vọt." Tô Yên nghe xong có chút kinh ngạc, cô có ấn tượng với Sở hạ, hai bộ phim truyền hình gần đây có ratting cao nhất cả nước đều do cậu ta diễn, cô cũng đi theo dì Vương xem mấy tập. Hành động tạm thời không nói, ngoại hình thật sự là rất tốt. Thoạt nhìn là một chàng trai sạch sẽ ấm áp như ánh mặt trời, diễn quân nhân chính khí nghiêm nghị, người như thế trời sinh làm ngôi sao của showbiz. "Tớ còn tưởng rằng hôm nay cậu ta sẽ đến, còn chuẩn bị học hỏi cậu ta một chút." Trong đó có một người giọng đầy tiếc nuối nói. "Thôi đi, hồng nhân thị phi nhiều." Một bạn học nữ vừa ăn vừa nói: "Tớ nghe người đại diện tớ nói, cậu nghĩ xem tại nguyên trong vòng lẩn quẩn này nhiều như vậy, hiện tại Sở Hạ địa vị lên cao, tất nhiên là muốn đoạt tài nguyên của người khác, những người này có thể để yên sao?  Công ty đại diện của sở hạ không có lực, bên trong còn mâu thuẫn náo loạn, tính kế cậu ta chỉ là chuyện nhỏ, nghe nói, có người muốn chỉnh cậu ta, hai ngày nay không ít mướn thủy quân mua báo mạng ngấm ngầm, phỏng chừng Sở Hạ mấy ngày nay cũng bề bộn nhiều việc, nói thật, có đôi khi tớ cảm thấy cứ diễn như vậy, không nóng cũng không lạnh cũng rất tốt, ít nhất cũng không có nhiều chuyện quấy phá như vậy." Lời như thế nghe qua coi như xong, ngay cả Tô Yên cũng không tin bạn học nữ này thật không tức giận. "Sở Hạ cũng không có cái gì để hắc, lúc đến trường cũng rất cố gắng, tớ nghe nói cậu ta là may mắn, nam chính nguyên bản tạm thời vướng lịch trình không diễn được, công ty Sở Hạ vì cậu ta tìm kím quan hệ, thế nên mới được diễn." "Đầu năm nay trên mạng đều không phải như vậy sao, cũng không chỉ một sự kiện này, bị người khác tính kế, giả biến thành thật, có người nào thật sự quan tâm thật giả." Nói là họp lớp, thật ra là buổi tụ hội tin đồn mới đúng, hôm nay Tô Yên nghe rất nhiều tin đồn. Thời điểm chấm dứt họp lớp Giang Cảnh Xuyên tới đón cô, Giang Cảnh Xuyên lên tiếng chào hỏi tất cả các bạn học, sau đó mới mang theo Tô Yên lái xe rời đi. Chờ sau khi Tô Yên đi, một bạn học kín đáo nói, "Thật sự là hàng sao với hàng nên ném, người so với người đáng chết hơn." Các cô vì cuộc sống gian khổ mà bôn ba, có người có thể dễ dạng có được cuộc sống tốt. Tô Yên ngồi lên xe cầm lấy điện thoại bắt đầu xoát blog. Vừa rồi vẫn còn nhớ rõ, cô muốn nhìn một chút xem Sở Hạ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, trước ngày hôm nay cô không quan tâm, dù sao cũng không có quan hệ với cô, hiện tại có chút hứng thú, dù sao trước kia cũng là bạn học. "Thời điểm ngồi xe không nên xem di động." Giang Cảnh Xuyên liếc nhìn cô một cái, nói. "Ừm, biết rồi, lập tức xong ngay." Tô Yên nhìn một cái tiêu đề Weibo, tắt di động, quay đầu nói với Giang Cảnh Xuyên, "Anh biết không? Sở hạ là bạn học của em, chính là cái người gần đây đặc biệt hồng, em nghe bạn học nói có người muốn chỉnh cậu ta, em đi xem yêu sách trên mạng, cái gì nói Sở Hạ thượng bà chủ, còn nói Sở Hạ có bạn gái... Đây đến cùng là thế nào." "Giới giải trí là như vậy." Giang Cảnh Xuyên cũng không đánh giá chuyện này. "Nói trước mặt có mắt có mũi, nói bạn gái trước kia là bạn học của Sở Hạ, còn có người đoán bạn gái của cậu ta là ai." Tô Yên thấy Giang Cảnh Xuyên không có hứng thú với chuyện này, nói hai câu liền nói sang chuyện khác. Về nhà, tắm rửa sạch sẽ, Giang Cảnh Xuyên mới nhớ tới chính sự chưa nói với Tô Yên, "Anh hai ngày tới đi Úc công tác." "Á? Muốn em chuẩn bị hành lí cho anh sao?" Đây là phản ứng đầu tiên của Tô Yên. Giang Cảnh Xuyên lẳng lặng nhìn cô, lắc đầu: "Em đi với anh." "Gì?" Tô Yên vẫn là bộ dáng sững sờ. Giang Cảnh Xuyên bị cô chọc cười, búng trán của cô nói, "Thật sự là phụ nữ mang thai ngốc ba năm." "Em cũng đi sao?" Tô Yên lúc này mới kịp phản ứng, xoa trán, bất mãn nhìn Giang Cảnh Xuyên. Cô vì ai ngốc ba năm? Vì cô sao? "Đương nhiên, em cũng không có bận, lần trước đi Luân Đôn công tác, em có việc coi như xong, sau anh lại đi Nhật Bản công tác, em mang thai không tính, hiện tại em không đi theo giúp anh sao?" Tô Yên còn do dự, dù sao hai đứa con trai còn nhỏ, cô không muốn ròi bọn nhóc. Giangg Cảnh Xuyên tiếp tục nói: "Ở Úc có Kangaroo, còn có gấu Koala, em chẳng lẽ không muốn đi thả lỏng một chút sao? Hơn nữa, anh một mình bên ngoài ngủ cũng không ngon, lúc về lại gầy vài cân, em đành lòng sao?" ..... Nào có đáng thương như vậy. Tô Yên ngẫm nghĩ, hai thằng nhóc cũng cai sữa, trong nhà cũng có bảo mẫu chăm sóc, nếu không được, cô có thể đưa Đại Bảo Nhị Bảo đến nhà họ Giang, không ai dám chậm trễ, nếu Giang Cảnh Xuyên đã nói như vậy, cô vẫn không chịu đi, cuối cùng hai người đều không vui vẻ, vừa vặn cô cũng muốn đi xem gấu túi, lúc trước ở trên mạng nhìn thấy ảnh chụp gấu Koala, có một tấm ảnh thật sự rất ấn tượng, Koala miệng ngậm lá cây ngơ ngác nhìn máy ảnh, dáng điệu ngây thơ chân thành bộ dáng moe chết người. Cuộc sống này có nhiều cơ hội như, luôn muốn nhìn thấy càng nhiều sự vật khác nhau. Tô Yên gật đầu dịu dàng nói: "Em không đành lòng, em đi với anh." Lời này là thật, Giang Cảnh Xuyên thật sự hi vọng hai đứa con trai nhanh chóng đi nhà trẻ, như vậy anh với Tô Yên sẽ có nhiều thời gian cho thế giới hai người. Nghĩ đến hai ngày nữa đến Úc, Tô Yên luyến tiếc hai đứa con trai, liền kéo Giang Cảnh Xuyên đi ôm Đại Bảo Nhị Bảo, nói hai ngày này muốn ngủ với nhau, Giang Cảnh Xuyên kháng nghị qua, nhưng không có hiều quả. Hai người lớn ngủ ngoài bìa, đêm hai cái bánh bao thịt vây bên trong, Đại Bảo cuộn mình ngủ, tựa như tư thế lức còn nằm trong bụng mẹ, Nhị Bảo thì vô tâm vô phế ngủ chổng vó, lộ cái bụng trắng. "Hiện tại Tùy Thịnh cũng không dám tới, cậu ấy nói sợ Nhất Trạch." Tô Yên hơn nữa ngày mới kịp phản ứng Nhất Trạch chính là Nhị Bảo ╮(╯▽╰)╭ "Tại sao? Không phải lúc trước cậu ấy rất thích Nhị Bảo sao?" "Nhất Trạch." "Ừm, cậu ta lúc trước không phải rất thích Nhất Trạch sao?" "Cậu ấy nói Nhất Trạch bây giờ nhìn thấy cậu ấy, thì muốn cậu ấy sờ tóc còn có cằm, Tùy Thịnh nếu dừng lại, Nhất Trạch còn bất mãn tức giận một hồi." Tùy Tịnh có một lần sờ tóc của Nhị Bảo, không biết sợ như vậy, cứ như vậy làm cho Nhị thiếu gia rất thoải mái, cũng đem loại thoải mái này ghi nhớ thật sâu trong đầu. Hoặc là không sờ, sờ thì phải phụ trách. Tâm tính Nhị Bảo chính là như vậy, ai kêu Tùy Thịnh không có việc gì đi trêu nhóc. "Thật ra do Nhị Bảo thân thiết với cậu ấy mới có thể như vậy." Tô Yên cảm khái nói. Giang Cảnh Xuyên thu lại ý cười trên mặt, "Nhất Trạch. Thằng bé tên Nhất Trạch, không gọi Nhị Bảo." "Còn như vậy sao." "Mời em nhớ cho kĩ anh đã từng nhắc nhở em rất nhiều lần, hơn nữa sau này Nhất Thần Nhất Trạch lớn lên, đem chuyện này nói lại cho bọn nhóc nghe, anh tin rằng bọn nhóc sẽ thở phào cảm ơn anh." "Stop." "Vợ." "Ừ?" Giang Cảnh Xuyên châm chước một phen, chậm rãi nói: "Lúc trước anh hứa với em, làm cho em một đám cưới truyền thống, việc này đăng trên báo." Nghĩ đếm mũ phượng khăn quàng vai, nghĩ đến bái thiên địa, dù là sinh hai đứa con, Tô Yên vẫn có chút ngượng ngùng, "Ừ." Đây là mong ước của cô lúc còn trẻ. "Lại nói." Giang Cảnh Xuyên chỉ ảnh cưới trên tường, nói: "Em không thấy ảnh cưới này rất không được tự nhiên sao? Hai ta ngoài cười trong không cười, mỗi lần anh nhìn đều cảm thấy rất xa cách." Tô Yên ngồi dậy nhìn lên tường, đây là nguyên chủ chụp với Giang Cảnh Xuyên, biểu tình hai người đều không tốt lắm, đúng là ngoài cười trong không cười. "Cho nên sao?" Cô hỏi. "Ở Úc phong cảnh đẹp lắm, chúng ta vừa vặn đến đó chụp một album cưới đi.?" Thủy chung vẫn cảm thây tiếc nuối, Giang Cảnh Xuyên sau này mới phát hiện, bởi vì cảm giác sống chung với người trong lòng rất tốt, cho nên tiếc nuối, lúc chụp ảnh cưới tốt, tổ chúc hôn lễ cũng thế, nói ra câu tôi đồng ý, nếu toàn bộ đều thật tâ,. vậy cũng tốt. Rất muốn cùng cô làm lại một lần, liền bắt đầu từ chụp ảnh cưới đi. "Ừ, được." Tô Yên gật đầu cười. Ngày hôm sau, Tô Yên và Vạn Dập hẹn nhau cùng đi ăn cơm, dạo phố, Vạn Dập chuẩn bị vài tháng sau kết hôn, là tiền bối lúc trước của cô, bởi vi công ty cấm yêu đương văn phòng, cho nên người kia từ chức, hai người bắt đầu quang minh chính đại yêu đương, cũng ra mắt cha mẹ, hai bên đều vừa lòng hiện tại đang bàn chuyện kết hôn. Hai người ăn cơm xong đi dạo phố, lúc chờ thang máy, TV ở quảng trường phát quảng cáo của Sở Hạ. Vạn Dập xem rất nghiêm túc. Tô Yên đi đến bên cạnh cô nhỏ giọng nói: "Cậu ta diễn phim truyền hình còn rất đẹp mắt." Bây giờ nghĩ lại Vạn Dập có thể nhận thức được, tuy rằng cô và Vạn Dập không cùng chuyên ngành, nhưng cùng trường, Vạn Dập học khoa văn học. Vạn Dập thật ra cảm thấy Tô Yên không thể giải thích được, cô kéo Tô Yên đến một chỗ ít người, hỏi: "Tớ bây giờ mới hỏi cậu, cậu không có liên lạc với Sở Hạ đi?" Ồ? Cái gì! Chủ nhân cũ của thân thể này sẽ không có quann hệ với Sở hạ phải không? Tô Yên thẳng ngực, kiềm chế lời muốn hỏi, lắc đầu, giọng nói tận lực bình tĩnh, "Tớ có thể có liên hệ gì với cậu ta." Vạn Dập thở dài một hơi: "Cậu khi đó rất không hiểu chuyện, thật ra Sở Hạ rất đau lòng." Một tia sấm sét giữa trời quang cứ như vậy nện lên đầu Tô Yên. Cố rất muốn hỏi Vạn Dập cho rõ ràng, cô cái gì cũng không biết mà! Tô Yên miễn cưỡng trấn định tinh thần, mỉm cười, "Cậu ta sao lại thương tâm? Tớ sao lại không biết." Đáng lý ra gặp những chuyện cô không biết, hẳn là nên nói ít thôi, hoặc là không nói lời nào mới tốt. Cửa thang máy mở ra, Vạn Dập kéo Tô Yên đi vào, bấm tầng trệt, trong thang máy chỉ có hai người các cô, cũng rất tiện nói chuyện, "Khi đó cậu và Thẩm Bồi Nhiên xảy ra mâu thuẫn tớ đxa nói với cậu là không cần làm quá, không cần xúc động, cậu không nghe, không nên vì tức giận anh ta mà chấp nhận Sở Hạ, sau đó lại nói chia tay với Sở Hạ, cậu cũng không nghĩ, khi đó nếu không phải yêu cậu, cậu ta sẽ điên cùng cậu sao? Dù sao chuyện này cũng đã qua, hiện tại Sở Hạ rất tốt." Tô Yên cảm thấy chấn kinh. Chủ nhân cũ của thân thể này có như vậy? Cư nhiên ở cùng một chỗ với Sở Hạ? Hơn nữa còn là cô chủ động đá Sở Hạ? Nhưng theo như buổi họp lớp ngày hôm qua, bộ dáng của mọi người giống như không hề biết chuyện này? Cũng không có ai cố ý nhắc tới Sở Hạ, thậm chí cũng không có biểu tình không tự nhiên, nhưng Vạn Dập không có khả năng lừa cô, chủ nhân cũ của thân thể này là bạn tốt của  Vạn Dập, Vạn Dập nhất định nói sự thật. Theo như lời Vạn Dập nói có thể biết được, chủ nhân cũ của thân thể này và Thẩm Bồi Nhiên trước kia cũng từng mâu thuẫn náo loạn, khi đó nhất định không lớn, rốt cuộc cố ý chọc giận Thẩm Bồi Nhiên mới đồng ý cùng Sở Hạ, hay thật ra nghĩ rằng muốn quen Sở Hạ, kết quả hồi tâm chuyển ý với Thẩm Bồi Nhiên mới đá Sở Hạ, cái này không biết được, dù sao chủ cũ của thân thể này đã mất. "Lúc trước tớ không nói với cậu, khi đó tâm tình cậu không tốt, thời điểm cậu kết hôn, Sợ Hạ nhờ tớ đưa cho cậu lễ vật mừng kết hôn. còn có hồng bao, tớ tịch thu, cậu ta không nói cái gì, chỉ nói chúc cậu hạnh phúc." Vạn Dập có chút cảm khái nói, cô trước kia vẫn rất xem trọng Sở Hạ, chính là sau khi Tô Yên và Sở Hạ chia tay, cậu ta cũng không có dây dưa, chính là thương tâm một khoảng thời gian ngắn rồi biến mất trong cuộc sống của các cô. Mỗi một câu nói của Vạn Dập, mí mắt của Tô Yên liền chớp một cái. Cảm giác này thật sự quá tồi tệ. Mãi cho đến khi ngồi trên xe trở về, Tô Yên vẫn còn chưa phản ứng kịp, một khi tiếp nhận chuyện đó là sự thật, Tô Yên có thể lý giải, dù sao ngoại hình và khí chất của chủ nhân cũ của thân thể này cũng không sai, cô gái như thế bất luận ở đâu cũng không thiếu người theo đuổi, thật ra hôm nay tùy tiện đổi thành ai khác, Tô Yên cũng sẽ không kinh ngạc, nhưng mà bây giờ Tô Yên còn có một vật hi sinh tiền nhiệm Sở Hạ, quả thực làm cho người ta đau đầu. Cô cũng không phải sợ Sở Hạ liên lạc quấy rầy cô, dù sao cô đến thế giới này lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa có nhận được điện thoại của Sở Hạ, có thể nghĩ, cậu ta hẳn đã buông tay, nghĩ lại cũng đúng, cô đã kết hôn, cậu ta bây giờ là đại minh tinh người người theo đuổi, hai người không có khả năng xuất hiện cùng nhau. Làm cho Tô Yên lo lắng là, trên blog có rất nhiều người nói tiền nhiệm của Sở Hạ. Xác thực nói như vậy có một vài người nỗi tiếng ngấm ngầm hại người bạo qua Sở Hạ một sự tình, trong đó người ta quann tâm không phải là cậu ta và bà chủ, mà là bạn gái trước của cậu ấy. Tô Yên không biết Sở Hạ có mấy bạn gái trước, nhưng mà bạn học cũng nói, có người muốn chỉnh Sở Hạ. Cứ việc lộ ra Sở Hạ có bạn gái cũng không đáng kể gì, đầu năm nay học sinh trung học còn có bạn gái, chớ nói chi là một nam nhân trưởng thành bình thường, chỉ là có người lợi dụng việc này làm một vài việc vô căn cứ, vậy thật không tốt. Sở Hạ trong mắt người khác là loại nam nhân cấm dục, hiện tại hot như vậy, fan đông như vậy, mọi người vẫn cảm thấy rất hứng thú với bạn gái trước của cậu. Tô Yên nghĩ tới nghĩ lui, quyết định trường khi người trên mạng đào ra cô đem chuyện này nói cho Giang Cảnh Xuyên nghe. Chính là, Giang Cảnh Xuyên đến lúc đó biểu tình có tốt đẹp hay không? Tô Yên nghĩ rất xa, nếu bị người khác đào ra bạn gái trước của Sở Hạ là vợ của tổng giám đốc Giang thị, đến lúc đó cô liền ở trạng thái bị đọng. Ít nhất, bây giờ có cơ hội ngăn cản chuyện này xảy ra. Giang Cảnh Xuyên tan làm về nhà, trước hết đi đến phòng hai đứa nhóc rất ngạc nhiên khi không thấy Tô Yên, bình thương lúc này cô luôn ở cùng các con rất luyến tiếc tách ra, chẳng lẽ còn chưa về nhà sao? Anh đi đến phòng ngủ, mở cửa ra liền cảm giác có gì đó không bình thường. Tô Yên nghe thấy âm thanh, vội vàng đi dến đớn, nụ cười trên mặt vô cùng sáng lạn, đi đến kéo tay Giang Cảnh Xuyên nói: "Làm việc một ngày rất mệt phải không? Đến, ngồi xuống, uống chén trà, em mát xa cho anh một chút, đúng rồi, muốn tắm không? Muốn ngâm trong bồn không? Thêm chút tinh dầu nữa." Không đúng, rất không đúng. Giang cảnh Xuyên nghi hoặc nhìn Tô Yên, nhíu mày nói: "Em sao vậy? Hôm nay sao lại không bình thường như vậy?" Thật đúng là không gạt được anh chuyện gì. Tô Yên đáng thương lôi kéo cánh tay Giang Cảnh Xuyên, nhẹ giọng nói: "Ông xã, em có một việc muốn nói thẳng với anh." "Nói đi." "Ông xã, anh biết không, em đối với anh là thật lòng, toàn tâm toàn ý." "Ừ. Em nói đi." "Ông xã, trước kia anh đã nói, quá khứ chính là quá khứ, không có quan hệ với tương lai." Giang Cảnh Xuyên nhíu mày nói, "Em rốt cuộc muốn thẳng thắng chuyện gì? Nói đi." "Nếu em nói em cùng Sở Hạ từng yêu nhau.... "Tô Yên cực kỳ gian nan nói. "Sở Hạ?" ".... Ừ." Nhắm mắt chờ đợi một thùng dấm chua bùng nổ. Biểu tình của Giang cảnh Xuyên vô cùng bình tĩnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, liếc mắt nhìn Tô Yên một cái, "Hôm kia anh ăn cơm với Tùy Tịnh, vậy ta cũng ở đó." "Hả?" "Cậu ta và ông chủ đến tìm Tùy Thịnh." "Ôi chao?" "Cậu ta hôm qua nhìn anh chằm chằm."