Thân thể của Huỳnh hồi phục rất nhanh. Thu gia bảo đang trải qua đợt thay đổi nhân sự, có rất nhiều việc đang chờ Thu Trường Thiên giải quyết. Vài ngày đầu hắn vẫn dẫn theo Huỳnh bên cạnh, không biết Bạch Qùy tìm hắn thương lượng việc gì mà sau đó lại bắt đầu vội vội vàng vàng. Tuy Huỳnh có thể gặp Thu Trường Thiên mỗi ngày, nhưng ngay cả nói đều không nói được vài câu. Buổi trưa hôm đó, Huỳnh nằm trên giường nhìn hai tiểu bảo bảo chơi đùa. Thu Minh đã biết bò, ngày đó vừa mới đưa tới hắn thực sự bị nhiễm phong hàn nghiêm trọng, bất quá có nguy hiểm đến đâu cũng được Bạch Qùy chữa khỏi, trải qua một tháng tu dưỡng nên đã khỏi hẳn. Mà Thu Anh mới học xoay người, từ sau khi Thu Minh đến đây trong mắt Tiểu Thu Anh liền không còn tồn tại bóng dáng hai vị phụ thân, chung quy chỉ muốn chơi cùng Thu Minh. Lại nói về Thu Minh, ngoại trừ Huỳnh, những người còn lại trong nhà ai cũng không được hắn để vào mắt. Lúc này hắn đang bò lên phía trước, mồm thì kêu nha nha liên tục, cố gắng tiến vào trong lòng ngực Huỳnh. Huỳnh nhìn đứa con đang cố gắng xoay người, hắn cư nhiên lại dùng sức túm vào ống quần của Tiểu Thu Minh, tuy rằng Tiểu Thu Minh cảm nhận được lực kéo nhưng vẫn liều mạng bò về phía Huỳnh. Huỳnh miên man suy nghĩ, sao đột nhiên lại xuất hiện thêm một bảo bối chứ? Lúc Thu Trường Thiên bế Tiểu Thu Minh về, đương nhiên phải nói rõ với Huỳnh một chút, nhưng Huỳnh lại không hiểu lắm. Tại sao muốn để hài tử của Nhạc Tiểu Lâu ở trong này? Không phải bảo bối của ai thì người đó phải tự nuôi dưỡng sao? Hơn nữa hai tiểu bảo bảo cũng kém nhau nhiều lắm, quả thực so với Tiểu Thu Anh thì Tiểu Thu Minh có phần lớn hơn. Huỳnh lại nhìn Tiểu Thu Anh đang cố gắng túm lấy Tiểu Thu Minh, đứa con cười tươi mà híp chặt hai mắt, y thầm nghĩ ── thoạt nhìn rất yếu ớt, phải nuôi dưỡng sao đây? Ở trong thế giới động vật, *ấu thú (thú non) sinh ra đã kém cỏi thường rất khó sống sót, hoặc nói cách khác là không đủ tư cách để sinh tồn. “A ” Tiểu Thu Anh thành công kéo được ống quần của Tiểu Thu Minh, Tiểu Thu Minh vẫn liều mạng bò, cố sức bò về trước nên cũng kéo theo tiểu Thu Anh tiến lên *một tấc. ( Shoorin :tưởng tượng đứa phía trước kéo theo đứa phía sau, oa ha ha đáng iu quá đi mất ) 1 tấc, thốn (cun) = 10 phân = 2,3 cm Đột nhiên Huỳnh nghĩ đến, dường như từ trước tới giờ tiểu Thu Minh chưa từng phát ra quá một tiếng. Huỳnh vươn tay, Thu Minh thấy được liền đưa tay túm chặt lấy, sau đó càng cố gắng bò về phía Huỳnh. Đột nhiên Thu Anh không cười nữa, trừng to cặp mắt không có tròng trắng, còn ra sức tăng thêm khí lực muốn kéo Thu Minh trở về. Nhưng khí lực của hắn làm sao lớn bằng Huỳnh, Huỳnh liền ôm lấy Thu Minh, nâng lên giữa không trung. Thu Anh bất đắc dĩ đành buông tay ra khỏi ống quần Thu Minh. Tiểu Thu Minh mặt không đổi sắc mà nhìn Huỳnh, tuyệt đối không thích thú, cũng không sợ hãi. “Nói chuyện ” “……..” “Ngươi lại không chịu nói?” “……….” Huỳnh nghĩ một chút, liền học theo tiếng Thu Anh bình thường hay kêu “A? Ha? Nha? A?!” Tiểu Thu Minh vẫn y như cũ mặt không đổi sắc, giả vờ ngớ ngẩn nhìn lại Huỳnh. Cuối cùng Huỳnh cho rằng hắn sẽ không phát ra tiếng gì, buông Tiểu Thu Minh xuống, kế tiếp liền ôm lấy Thu Anh. Tiểu gia khỏa dường như đang giận dỗi, liền cong cái miệng nhỏ nhắn trừng mắt lườm Thu Anh. “Nói chuyện xem nào” “Nha nha!! Nha nha nha!!!” Tiểu Thu Anh cực kỳ phối hợp, không chỉ nha nha kêu loạn, còn khoa tay múa chân giống như muốn đánh người. Huỳnh hài lòng buông Tiểu Thu Anh xuống ── Tuy rằng thân thể đứa con nhỏ bé, nhưng đã biết nói chuyện sớm hơn bảo bối của Nhạc Tiểu Lâu, đây mới gọi là tài năng nha, hẳn là nuôi dưỡng được. Không biết từ lúc nào mà Thu Trường Thiên đã ở trong phòng, nhìn Huỳnh ôm Thu Anh rồi lại buông xuống “Nghĩ muốn làm gì đây?” Huỳnh càng ngày càng quen thuộc mùi của Thu Trường Thiên, thẳng đến khi chính mình bị ôm vào trong ngực mới phát hiện Thiên đang ở bên cạnh y “Thiên.” “Ân?! ” Huỳnh dựa lưng vào trước ngực Thu Trường Thiên, hắn đặt cằm lên vai Huỳnh, nhìn hai tiểu gia khỏa trên giường “ Lớn lên cũng thật không giống ” Huỳnh không hiểu ý của Thu Trường Thiên lắm nhưng không có chen ngang, tiếp tục nhìn hai tiểu bảo bảo đang chơi đùa. Nói là chơi, kỳ thật chỉ có Tiểu Thu Minh bò tới bò lui, Tiểu Thu Anh vẫn tiếp tục túm lấy ống quần của hắn. “Anh nhi thật nhỏ, qua một tháng cũng không biết lớn thêm được bao nhiêu.” “Lớn.” So với lúc mới sinh có lớn hơn một chút, thế nhưng so với Tiểu Thu Minh còn kém xa. Thu Trường Thiên “ Ân ” một tiếng, ngửi thấy mùi hương trên người Huỳnh, nhớ tới buổi chiều sẽ đi ra ngoài, trong thân thể giống như thoát ra một cỗ nhiệt hỏa, càng đốt càng vượng, kế tiếp còn lan tràn xuống hạ thân. Hơi thở nồng đậm của Thu Trường Thiên phả vào sau tai Huỳnh, Huỳnh mẫn cảm liền run lên một chút. Thu Trường Thiên vòng hai tay ôm lấy Huỳnh, lại vừa nhìn hai tiểu gia khỏa đang nháo loạn trên giường, nhẹ giọng nói “Ta ôm ngươi đi tẩy rửa.” Hơi nước nóng lan tỏa, mà nước nóng này là được dẫn thẳng từ trong núi vào ôn tuyền trong Thu gia bảo. Huỳnh nâng hai tay ngắm nhìn những giọt nước lặng lẽ rơi xuống, thoải mái nhắm hai mắt lại. Mặt nước khẽ dao động, Thu Trường Thiên tới gần, Huỳnh thả lỏng người dựa vào trước ngực hắn, tiếp theo lập tức mở to hai mắt. Hai tay Thu Trường Thiên vẫn ôm lấy Huỳnh, kiên định nhưng không cường ngạnh, hôn lên vành tai của Huỳnh “Có thể không?!?” Huỳnh không trả lời, bàn tay ở trong nước đưa về phía sau sờ soạng, hiển nhiên đụng tới vật cứng rắn nào đó, làn da tựa bạch ngọc dần dần nhiễm một màu hồng nhạt. Huỳnh mới vừa sinh xong, đương nhiên không thể sinh hoạt vợ chồng. Trong một tháng này Thu Trường Thiên đều không có đòi hỏi qua, mà trước lúc Huỳnh sinh trong một thời gian ngắn cũng chưa có làm cùng Thu Trường Thiên, dần dần Huỳnh phát hiện cho dù không có làm chuyện “Thích”, nhưng cảm giác có Thiên ở bên cạnh cũng thực vui vẻ. Vứt đi những ham muốn thể xác, chỉ đơn thuần ở bên nhau, mỗi ngày có thể nhìn thấy người ấy, cảm giác cũng đã rất mãn nguyện. Việc này đối với Huỳnh mà nói thực sự mới mẻ, hơn nữa ban ngày còn có hai tiểu gia khỏa tinh lực tràn đầy bên cạnh, thân thể Huỳnh sau khi sinh đã tiêu hao rất nhiều khí lực, cũng sẽ không còn tâm tư mà nghĩ đến chuyện kia. Thế nhưng, cuộc sống không có chuyện phòng the, dường như cũng không được hoàn hảo lắm. Huỳnh xoa nắn cái vật cứng rắn đó từ trên xuống dưới, nhớ tới khoái cảm khi nó ở trong cơ thể mình, vật dưới khố hạ của y cũng dần dần thức tỉnh. Thu Trường Thiên liếm vành tai Huỳnh, tay thì mơn trớn làn da trắng noãn của y. Huỳnh khẽ rên rỉ như đang cổ vũ cho hành động của Thu Trường Thiên, hai bàn tay to từ từ đột kích hai điểm cương cứng trước ngực Huỳnh. Đã rất lâu Huỳnh chưa từng hoan ái nên thân thể lập tức mẫn cảm mà run lên từng đợt, một vài sợi tóc vừa đen vừa dài dính vào trước mặt Thu Trường Thiên. Thu Trường Thiên cẩn thận nâng thân thể Huỳnh lên, để Huỳnh ngồi trên đùi mặt đối mặt với hắn. Một loạt động tác diễn ra, nhưng bàn tay của Huỳnh vẫn thủy chung không rời khỏi dục vọng của Thu Trường Thiên. Sau khi hai người mặt đối mặt, hơi thở của Huỳnh trở nên hỗn loạn, Thu Trường Thiên liền cuối đầu hôn xuống, Huỳnh hé miệng phối hợp, tiếp nhận đầu lưỡi của hắn. Huỳnh cảm thấy đầu có chút choáng váng, cảm giác lúc này thật không giống trước kia, mặc dù mắt của y luôn mở to, nhưng cái gì cũng không thấy rõ lắm, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng đến lợi hại. Mỗi một tấc trên thân thể cảm giác đều rõ ràng như vậy, mà ngay cả nụ hôn của Thu Trường Thiên cũng thật giống như một hớp rượu mạnh khiến cho lòng người say đắm. Huỳnh rất nhanh liền không thở nổi, Thu Trường Thiên đành phải buông tha cái miệng nhỏ nhắn khêu gợi kia, nhưng cũng không rảnh rỗi liền hôn lên cái cổ trắng noãn. Đau nhức, thích thú, tê dại, nhưng cũng thực thoải mái. Thu Trường Thiên vừa cắn vừa mút lên cổ Huỳnh, Huỳnh rên rỉ càng lúc càng lớn, dường như chỉ cần thế này thôi cũng làm cho Huỳnh sắp chịu không nổi. Sự nhẫn nại của Thu Trường Thiên cũng đã đến cực hạn, tay Huỳnh trước còn bao phủ lên dục vọng của hắn nay đã sớm bất động. Thu Trường Thiên đành phải đem dục vọng của hắn và Huỳnh nắm trong tay tự mình an ủi. “Thiên…Thiên…” Huỳnh đã muốn bộc phát thú tính, hai tay ôm lấy mặt Thu Trường Thiên vừa liếm vừa hôn, tay phải của Thu Trường Thiên vân vê từ trên xuống dưới dục vọng của hai người, tai trái thì đỡ lấy cái eo nhỏ của Huỳnh, còn dẫn dắt Huỳnh tìm được đôi môi hắn, sau đó lại tiếp tục một trận gắn bó giao hòa. Huỳnh dùng sức hôn, cắn. Rất nhanh hai người liền nếm được mùi vị máu tươi. Tựa hồ Huỳnh không thể thích ứng với nụ hôn kịch liệt như vậy, đã nhanh chóng không thể thở nổi, đầu tựa lên vai Thu Trường Thiên, hai tay ôm lấy cổ hắn. Hai người cấm dục đã lâu, rất nhanh liền lên đỉnh. Huỳnh so với Thu Trường Thiên có vẻ nhanh hơn một chút, khoái cảm lâu ngày đã khiến y không thể tự kiềm chế. Thu Trường Thiên cảm thấy Huỳnh đã đạt đến cao trào, trên vai lại cảm thấy đau đớn, tiếp theo cũng bắn ra. Huỳnh thất thần cắn vào bả vai Thu Trường Thiên, hai người đều liều mạng thở dốc vì khoái cảm. Miệng nếm được mùi vị huyết tinh dày đặc, Huỳnh dần lấy lại tinh thần, mới phát hiện bả vai của Thu Trường Thiên đang chảy máu, hòa cùng dấu răng của mình . “Xin lỗi…Thiên, thực xin lỗi…” Huỳnh cảm thấy vô cùng áy náy, dáng vóc tiều tụy cúi xuống cẩn thận liếm vết thương đang chảy máu trên vai Thu Trường Thiên. Thu Trường Thiên cũng không để ý đến vết thương kia, dục vọng lại thức tỉnh lần nữa, hắn còn muốn đâm sâu vào trong hậu huyệt nóng bỏng kia. Huỳnh liếm vết máu trên vai Thu Trường Thiên, sau khi liếm mút sạch vết thương, máu lại chảy ra, y liền tiếp tục liếm. Nhưng dần dần, lực chú ý của y bị thu hút bởi một ngón tay đang trừu sáp trong hậu huyệt của mình, chỉ có thể tựa vào trước ngực Thu Trường Thiên mà không ngừng rên rỉ. Việc mở rộng thực dễ dàng, bởi vì Huỳnh luôn phối hợp. Mà Thu Trường Thiên đưa Huỳnh tới ôn tuyền là vì muốn để cho y có thể thả lỏng. Rút ngón tay của mình ra, Thu Trường Thiên nâng mông Huỳnh lên, Huỳnh phối hợp liền đứng dậy, hai tay vẫn như trước ôm lấy cổ Thu Trường Thiên, tiếp theo từ từ ngồi xuống, hậu huyệt của Huỳnh nhanh chóng nuốt trọn côn thịt kia. “A…… ân…” Huỳnh ôm lấy đầu Thu Trường Thiên, khoái cảm theo từng đợt đâm chọc tăng lên, thân dưới căng ra hết cỡ, còn có chút trướng đau. “Thiên…” Huỳnh vừa rên rỉ vừa ưỡn ngực lộ ra hai điểm hồng phấn cọ đi cọ lại trước vòm ngực rắn chắc của Thu Trường Thiên. Thu Trường Thiên liền hiểu ý, lập tức há mồm dùng sức mút một hơi “A…” Hậu huyệt của Huỳnh theo bản năng liền co thắt lại, kẹp chặt đến nỗi làm Thu Trường Thiên thiếu chút nữa bắn ra, hắn kêu lên một tiếng đau đớn. Với tính cách bá đạo nên hắn đã tích cánh trừng phạt Huỳnh bằng việc bắt đầu chà đạp hai điểm phấn hồng trước mắt. Thật không giống với trước kia,Huỳnh cũng không lý giải được khác nhau ở chỗ nào, thế nhưng chắc chắn một điều là thực sự bất đồng. Đau đớn rất nhanh đã tan biến, khoái cảm mãnh liệt ập tới, giờ phút này chỉ biết tầm nhìn của hai người đều mơ hồ, trong mắt chỉ có hình bóng của đối phương. Thân thủ vẫn chuyển động mãnh liệt như trước, nhả ra đầu ngực phấn nộn bên trái, lại khiêu khích mà khẽ cắn sang bên phải. Là người này, người đã khiến cho hắn không thể đạt tới đỉnh cao của khoái cảm. Giữa tầm nhìn mờ mịt, đột nhiên xuất hiện một bóng người. Hắn ta vén lên mành cửa, nhìn qua bên này, biểu tình trên khuôn mặt kia dường như vô cảm, nhưng dung mạo lại mang một cỗ khí phách kinh người, ánh mắt dũng mãnh giống như chim ưng còn mang theo một chút hơi nước. Người nọ dùng khẩu hình nói câu gì đó, rồi mới buông mành biến mất trước tầm nhìn của Huỳnh. Lúc ấy hắn có nói cái gì đó, Huỳnh lại không nhớ rõ. Mà lúc hắn nói lại không phát ra tiếng nào, nên có muốn nhớ cũng nhớ không được. Vẫn là người này, tuy rằng im lặng không phát ra âm thanh gì, lại đang chìm đắm trong khoái cảm, nhưng lại không cam lòng bị khoái cảm chi phối, biểu tình có chút không được tự nhiên.(Bó cánh câu này T.T) “ Ân…ah….” Ngay cả ngón chân cũng khoái hoạt mà co quắp lại, hai chân Huỳnh kẹp chặt thắt lưng Thu Trường Thiên, so với trước kia lại càng mãnh liệt hơn… Thu Trường Thiên có phần nhịn không được, Huỳnh ngày hôm nay thật khác, nhất là biểu tình kia càng khiến cho Thu Trường Thiên vô pháp khống chế. Nhưng trong khoảnh khắc đó, hình ảnh đau đớn lúc Huỳnh sinh Anh nhi hiện ra trong đầu hắn. Sau khi trải qua từng đợt cao trào, Thu Trường Thiên há miệng thở dốc, cảm giác khoái hoạt khi lên tới đỉnh điểm đã dần bình ổn trở lại, nhưng Huỳnh vẫn đang mê man mà nằm sấp trên ngực Thu Trường Thiên. Thu Trường Thiên đưa tay xuống dưới nước sờ lên bắp đùi của Huỳnh, cảm giác nơi đó cùng với nước ôn tuyền khác xa nhau, có chút dinh dính, bất quá rất nhanh liền hòa tan vào trong nước. Thu Trường Thiên thở dài nhẹ nhỏm, hoàn hảo, cuối cùng cũng bắn ra bên ngoài. Tác giả ps : Vì sợ lão gia khỏa biểu đạt không đủ rõ ràng, do đó giải thích như thế này,Tiểu Thiên sợ tiểu xà lại mang thai, vì thế chỉ có thể bắn tinh ở bên ngoài cơ thể…(lời giải thích này khiến cho người ta thực ngượng ngùng a *^_^*) ____________________________________________________________ Tiêu : Haiz, ta với yumi đã rất vật vã với chương này T.T có ai thương chúng ta không ;)) Shoorin: xạo đi ba, viết H hem ngượng mừ giải thích chút xíu nà ngượng, tác giả cũng chém quá nga -_-!