*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc. Huỳnh đang chìm đắm trong cơn trầm mê đột nhiên lại mở mắt, Thu Trường Thiên cũng từ trên người y mà ngẩng đầu lên. “Nha!” Tiểu bảo bảo không chịu cô đơn liền tiếp tục kêu, nghĩ muốn làm cho hai người kia chú ý đến mình. Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau, thanh âm binh khí va chạm vang lên từng đợt, nhưng điều bất ngờ hơn lại có tiếng trẻ sơ sinh khóc vang. Thanh âm càng lúc càng lớn, Thu Trường Thiên nhíu mày từ trên giường bước xuống, Huỳnh biết hắn có chuyện nghiêm túc cần phải làm, cũng không quấn lấy không rời như trước nữa, hiển nhiên tự động mặc lại áo, che khuất ngực vẫn còn đọng lại nước miếng do ai đó vừa liếm hăng say. Huỳnh khởi động thân mình quay đầu lại đùa nghịch với tiểu bảo bảo, chính là tiểu bảo bảo lần này đặc biệt không nể mặt, vẫn nhìn chằm chằm vào Thu Trường Thiên đang đứng trước cửa, vô luận Huỳnh làm trò gì hắn cũng không nhìn Huỳnh dù chỉ là một cái liếc mắt . Cánh cử bật mở, đột nhiên một trận gió thổi ập vào trong phòng “Huỳnh, gió lớn.” Huỳnh miễn cưỡng đem tiểu bảo bảo ôm vào trong ngực, một lần nữa lại dùng chăn bông bao bọc, chỉ để cho hắn lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn. Ngoài cửa đèn đuốc sáng trưng, đứng bên ngoài là một số hộ vệ, trong sân có một nữ tử thân áo xanh, sau lưng là một tiểu oa nhi đang khóc lóc không ngừng. Nữ tử áo xanh đang đánh nhau với hộ vệ trong viện, nhìn thấy Thu Trường Thiên đi ra, liền ngừng di chuyển, hộ vệ đuổi theo sau thiếu chút nữa đã đâm phải đứa nhỏ trên lưng nàng. Đường đi của lưỡi đao hướng thẳng vào đứa bé kia, hộ vệ nhanh chóng dùng một phi tiêu nhỏ phóng tới nhằm đánh lệch đường đi của lưỡi đao, khó khăn lắm mới ngăn cản được lưỡi đao phóng vào đứa bé. Trận ẩu đả trong sân ngay lập tức ngừng lại. Thu Trường Thiên đứng trên hành lang nhìn nữ tử, cả người nàng dính đầy đất cát nhem nhuốc khiến cho Thu Trường Thiên không thấy rõ dung mạo của nàng, chỉ thấy dáng người nàng hơi béo, trên người có khá nhiều thương tích, lại đang dùng kiếm chống xuống đất mà thở hồng hộc. “Ngươi là người phương nào?” Thu gia bảo đang trải qua tình trạng hỗn loạn, hết thảy những vấn đề không rõ nguyên nhân, Thu Trường Thiên so với lúc trước lại càng thêm cẩn thận. “Ngươi là Thu Trường Thiên?” Nhất định nàng kia không phải người bình thường, nàng đang trong tình thế nguy cấp cư nhiên vẫn làm bộ dáng kiêu ngạo nhìn người bằng nửa con mắt, nếu không phải vì sau lưng nàng có một đứa nhỏ, đại khái Thu Trường Thiên sẽ xử lý nàng như đối với thích khách, giết không tha. “Đúng vậy, chính là ta.” “Ngươi quen biết Nhạc Tiểu Lâu?” Thu Trường Thiên im lặng, không biết nữ tử này cùng Nhạc Tiểu Lâu có quan hệ gì. Nói đến Nhạc Tiểu Lâu, Thu Trường Thiên còn nợ hắn một ân tình, người này đương nhiên chính là ân nhân cứu mạng mà đáng lẽ Huỳnh phải tìm chứ không phải là Thu Trường Thiên. “Đúng vậy.” Nàng cúi người thả kiếm đang cầm trong tay xuống đất, rồi mới cởi bỏ bọc vải trên lưng, tiếng khóc của đứa nhỏ phía sau đột nhiên chấm dứt, nữ tử chuyển đứa nhỏ qua ôm ở trước ngực, đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia. Thu Trường Thiên nhìn một lúc, cũng không biết nữ tử này muốn làm cái gì. Nữ tử áo xanh đột nhiên ngẩng đầu “Đây là hài tử của Nhạc Tiểu Lâu.” Kinh ngạc, đương nhiên chỉ có hai từ đó mới có thể hình dung tâm trạng lúc này của Thu Trường Thiên. Nhạc Tiểu Lâu từng nói, nếu hắn không tìm thấy nữ tử mình thật sự yêu thương, thà rằng cả đời không thú một ai, nhưng hiện tại cư nhiên cả hài tử cũng đã có?!? Thu Trường Thiên đứng xa nên không thấy rõ dung mạo của đứa bé kia, trong lòng kinh ngạc nhiều hơn là hoài nghi “Hài tử của hắn, sao lại ở trên tay ngươi?” “Hắn đã chết.” Thu Trường Thiên nhớ tới lúc Huỳnh mất tích nửa năm trước, hắn còn đi đến Nhạc gia trang, khi đó lại không gặp được Nhạc Tiểu Lâu. “Sao lại chết?” “Ngươi có muốn thay hắn báo thù hay không?” Thu Trường Thiên trầm ngâm, hắn cùng Nhạc Tiểu Lâu không tính là tri kỷ, nói thẳng ra chỉ là làm ăn buôn bán đôi bên cùng có lợi mà thôi, Thu Trường Thiên thích tính cách thẳng thẳng vô tư cùng tác phong dứt khoát của hắn, đương nhiên coi hắn là bằng hữu khó có được. Người có thể giết chết Nhạc Tiểu Lâu, chỉ sợ không phải nhân vật đơn giản, nếu trước kia Thu Trường Thiên tuyệt đối sẽ không vì Nhạc Tiểu Lâu mà đi rước lấy phiền phức. Thế nhưng, hiện tại hắn… Thu Trường Thiên im lặng khiến cho nữ tử nghĩ hắn muốn phủ nhận, nhưng nàng không tức giận, chỉ ha ha cười, nhìn đứa nhỏ đang nằm trong lòng ngực mình “Đây là cốt nhục duy nhất của hắn, nếu ngươi là bằng hữu của hắn, hãy nuôi nấng đứa bé này. Trừ bỏ những người có mặt tại đây, không ai biết đứa nhỏ này tồn tại, cho nên cũng sẽ không mang phiền phức đến cho ngươi.” Thu Trường Thiên suy nghĩ một lúc liền nói “Nhạc Tiểu Lâu không có nhiều bằng hữu, thế nhưng không phải chỉ có một mình ta, thấy ngươi tựa hồ đối với ta có phần khinh thường, vậy sao lại để cho ta nuôi nấng đứa nhỏ này?” Nữ tử cúi đầu không nói. Thu Trường Thiên nở nụ cười “Có phải vì ta là bằng hữu phù hớp nhất trong đám bạn của Nhạc Tiểu Lâu, là người có thế lực nhất, cho dù kẻ thù của đứa nhỏ này tới đây, có lẽ vẫn có thể bảo vệ được hắn.” Nữ tử không phủ nhận. “Ngươi còn dám nói đứa nhỏ này sẽ không mang đến phiền toái cho ta?” Đột nhiên nữ tử hướng về phía Thu Trường Thiên quỳ xuống “Thu bảo chủ, ngươi tài cao thế lớn nhất định có thể bảo vệ đứa nhỏ này bình an, ta có thể cam đoan với ngươi, trong mười lăm năm sẽ không ai biết đứa nhỏ này tồn tại, đến năm hắn mười lăm tuổi ngài muốn đuổi hắn ra khỏi phủ cũng không sao” Nữ tử kia hiển nhiên *bất thiện cầu nhân, tuy rằng nàng đang quỳ nhưng thắt lưng lại thẳng đứng, không có một chút hèn mọn, thế nhưng đứa nhỏ được bế trước ngực kia lại đang run rẩy càng thêm kịch liệt. *bất thiện cầu nhân: cầu xin người khác một việc gì đó nhưng không có thành ý Đứa bé lại khóc thành tiếng, còn ho khan liên tục, nữ tử vội vàng xem xét rồi lúng túng mà dỗ dành hắn. Thu Trường Thiên nhìn nàng hỏi “Đứa nhỏ này, là của ngươi sao?” Nữ tử dỗ dành đứa nhỏ, cùng lúc mặt càng cúi thấp xuống giống như có thứ gì đó đang áp chế khuôn mặt nàng, cái gì cũng không nói. “Thu Mộc.” “Bảo chủ ” Thu Mộc mới nhậm chức đại tổng quản, tuổi tác khá lớn, nhưng võ công không kém, vừa rồi vẫn luôn đứng ở bên cạnh Thu Trường Thiên. “Sắp xếp một gian phòng cho bọn họ nghỉ ngơi đi” “Vâng” Nữ tử cảm kích liền ngẩng đầu, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt dính đầy bụi bẩn như vậy, khiến cho người nhìn thấy lại có chút ghê tởm. “Không cần” nữ tử không nỡ nhìn đứa nhỏ đang nằm trong lòng ngực mình khóc lóc không thôi, cuối cùng hạ quyết tâm, đặt đứa nhỏ xuống đất, rồi mới hướng Thu Trường Thiên dập đầu một cái “Đại ân đại đức, không nghĩ sẽ quay lại báo đáp!” Nói xong, nàng nhặt thanh kiếm lên, đứng dậy xoay người rời đi. “Chờ đã” Nữ tử dừng cước bộ, nàng sợ Thu Trường Thiên đổi ý. “Đứa nhỏ này, gọi là gì?” Thân thể cứng ngắc lúc trước giờ mới dịu đi một chút, nàng nâng tay áo lau đi nước mắt “Kể từ hôm nay hắn chính là nô tài của Thu gia, vẫn là thỉnh bảo chủ ban tên cho hắn ” Nói xong, nử tử liền thi triển khinh công rời đi. Hộ vệ đứng bên cạnh cởi bỏ bao bố quấn quanh đứa nhỏ ra, không phát hiện có đồ vật gì lạ, sau đó mới ôm đứa nhỏ đi về phía Thu Trường Thiên. Thu Trường Thiên từ xa đã nhìn ra quần áo của đứa bé kia gần như đã rách nát toàn bộ. Thu Mộc tiếp nhận đứa bé trong tay hộ vệ, nhíu nhíu mày, sau đó mới ôm tới cho Thu Trường Thiên xem. Hơi thở của đứa nhỏ rất nặng nề, sắc mặt nếu nói là hồng, không bằng nói là tím. “Mau gọi Quỳ tới” Tuy rằng Thu Mộc không muốn đưa tiểu oa nhi bẩn thỉu kia cho Thu Trường Thiên ôm, nhưng cũng không muốn làm trái lời hắn, cho nên Thu Trường Thiên vừa giang tay ra, Thu Mộc liền đặt đứa nhỏ vào trong tay Thu Trường Thiên. Thu Trường Thiên lúng túng ôm lấy đứa bé kia, thầm nghĩ bụng ôm tiểu hài tử cũng không phải xấu nha. Tác giả ps : nhất định Thu đại bảo chủ đang kìm nén thú tính, chương sau để cho hắn H đi…Hai tiểu hài tử này khoái làm cho lão gia khỏa rối rắm muốn chết…Ghét nhất là phải đặt tên a! __________________________________________________________ Tiêu : oắt giờ mứt??? Nhạc Tiểu Lâu die, còn có hài tử của hắn??? Tội nghiệp anh trai bạc mệnh, một phút tưởng niệm