Trong lòng mơ hồ cảm thấy ấm áp dâng lên, mắt không kìm được lướt qua một thoáng thẹn thùng, nàng mất tự nhiên hờn dỗi: “Ai quan tâm ngươi làm sao bây giờ, nói gì mắc ói chết được, ta thấy ngươi chắc đã cùng không biết luyện tập với bao nhiêu nữ nhân rồi.” “Oan uổng a đại nhân, tiểu nhân chỉ nói bí mật này với một mình người, ngoài ra chỉ có trời biết đất biết ngươi biết ta biết, không còn có người thứ ba biết.” Cô Ngự Hàn giả vờ ủy khuất. “Ta mặc kệ ngươi.” Bối Bối xoay đầu, tránh thoát khỏi ngực của hắn, hướng phía trước đi nhanh, nhưng trong lòng không nhịn được lâng lâng. Rất nhanh, Cô Ngự Hàn đuổi kịp, một lần nữa bá đạo đem nàng ôm chặt vào lòng, đồng thời xoay người nàng lại ép đối mặt với hắn, đưa tay chạm tới cái mông của nàng, nhấn một cái. Mặt Bối Bối nóng bừng, ánh mắt trừng thật to, bởi vì… Nàng cảm nhận được phía dưới nhiệt ngạnh của hắn để ở trên người nàng. “Tiểu Bối Bối, ngươi không thể không để ý tới ta được, ta rất để ý ngươi nha. Ai…tiếc rằng bây giờ chưa đến lúc, chúng ta trở về thay quần áo tham gia tẩy trần yến của Huyên Trữ, nhưng… đêm nay ngươi sẽ thảm, dám ở cửa cung từ chối ta.” Hắn hừ nhẹ, như mang thù cắn cắn chiếc mũi nhỏ nhắn của nàng một cái. Bối Bối bị đau kinh hô một tiếng, rước lấy tiếng cười trầm thấp của hắn. Ca múa thăng bình, tẩy trần yến hội rất long trọng. Bối Bối mặc dù không muốn nhưng bị Cô Ngự Hàn kèm hai bên ép đi vào trong đại điện tổ chức yến hội, bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt của nàng lại bắt đầu đảo khắp nơi, lần này nàng phải ngồi chỗ nào đây? Nghe tiếng nàng thở dài, phảng phất có thể biết được giờ phút này nàng nghĩ gì, Cô Ngự Hàn cúi người, ở bên tai nàng thì thầm: “Ngươi lần này chỗ nào cũng không được ngồi, an vị bên cạnh ta!” Lần trước là hắn bất cẩn, mới để trưởng lão khiến nàng khó xử, lần này, hắn tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào qua mặt làm khó dễ nàng. Vừa dứt lời, không để cho nàng có cơ hội phản kháng, hắn liền ôm nàng ngồi xuống vương tọa thuộc về hắn. Vị trí của Vương tọa so với chỗ mọi người ngồi cao hơn một bậc, Bối Bối cảm giác đông đảo ánh mắt tập trung lại đây, khiến nàng cả người không được tự nhiên muốn đứng lên, lại bị Cô Ngự Hàn âm thầm đè xuống. Ngồi dựa sát vào nàng, hắn mạnh mẽ ôm chặt lấy thắt lưng nàng không cho nàng làm bừa, cúi đầu, hắn dùng thanh âm chỉ hai người bọn họ có thể nghe được cảnh cáo: “Tiểu Bối Bối, không muốn cả đêm nay không ngủ được thì bây giờ ngồi đàng hoàng cho ta.’’ Trợn mắt, căm tức nhìn hắn, nhưng chỉ có thể thỏa hiệp, cái…đồ tiểu nhân xảo trá, dám dùng sắc đẹp đến mê hoặc nàng! Ngặt nỗi chính là, nàng dĩ nhiên lại rất cam chịu dụ dỗ. Thấy ánh mắt nàng dần dần không hề… còn phản kháng, Cô Ngự Hàn mới vừa lòng nhếch lên khóe môi. Huyên Trữ công chúa ngồi ở bên trái Cô Ngự Hàn, mắt to trừng lớn quan sát nhất cử nhất động của bọn họ, hờn dỗi xoẹt xoẹt dâng lên trong ngực, nhưng chỉ có thể tạm thời nhịn xuống. … “Vương huynh, ngươi nhìn, điệu khiêu vũ này thật đẹp mắt.” Huyên Trữ nghiêng người ngả về hướng Cô Ngự Hàn, lắc lắc bờ vai của hắn ý bảo hắn xem biểu diễn ở dưới đài. Bối Bối âm thầm thở dài một hơi, hắn rốt cục nới lỏng kiềm chế với nàng, khiến ánh mắt của các phi tử trong sảnh đang nhìn chằm chằm nàng cũng dịu xuống. Tình cảnh như vậy… là cung đấu từng thấy qua trong TV sao? Đông đảo nữ nhân vây bắt một cái nam nhân nên lục đục với nhau, thật không thể tin được nàng không những được thấy tận mắt, còn bị cuốn vào trong đó. Nhìn mỹ thực trên bàn, lại nhìn ca múa trước mắt, nàng nhìn đến nỗi mắt có chút mệt mỏi. Không biết còn muốn chúc mừng đến bao giờ? Cứ tiếp tục thế này, nàng không bằng trở về cùng chu công đánh cờ*, buổi tối trời hạ nhiệt độ, ở trong ổ chăn cũng ấm ấp dễ chịu hơn. Nghĩ là làm, nàng thừa dịp ca múa đang tận hứng, mà lúc này mọi người cũng rất say mê, Cô Ngự Hàn cùng Huyên Trữ công chúa quấn quít hết kéo qua đông lại lôi sang tây, nàng lặng lẽ đứng dậy muốn rời đi. Không ngờ, vừa đứng lên, cổ tay rất nhanh liền bị Cô Ngự Hàn túm chặt, hắn như thể có mắt phía sau…giống như nhìn thấy nhất cử nhất động của nàng, ngẩng đầu, mày kiếm của hắn nhăn chặt: “Ngươi muốn đi nơi nào?” Cái… tiểu nữ nhân này còn thực sự cho rằng hắn không thấy cái gì sao? Cho là hắn đang cùng Huyên Trữ nói chuyện thì không biết nàng muốn bỏ trốn sao? Nhất cử nhất động của nàng chưa từng thoát khỏi tầm chú ý của hắn. Bối Bối cúi đầu nhìn con ngươi đen lanh lợi của hắn, tức giận nói: “Hồi Đại vương, ta nghĩ đi nhà vệ sinh.” Đem nàng kéo đến cái… yến hội không hoan nghênh nàng chút nào, lại giữ nàng bên cạnh bắt chịu đựng ánh mắt lạnh lùng của các phi tử khác, hắn quen thói đại gia ngang ngược, cùng muội muội vừa nói vừa cười thật sự chói mắt. “Đi nhanh về nhanh, nếu như ngươi dám không trở lại…” Hừ hừ, hắn âm thầm hướng nàng đánh ra một cái ánh mắt chỉ có bọn họ mới hiểu làm cảnh báo. Grrrừ! Thật sự là đồ nam nhân hèn hạ, không, là xà hèn hạ! Bối Bối tâm không cam, tình không muốn nhưng đành gật gật đầu, sau đó mới có thể khiến hắn buông tay để nàng rời đi. … Rốt cục, rời khỏi yến hội ầm ỹ, nàng duỗi người, ngáp một cái, quay đầu lại, hướng yến hội đại điện làm cái mặt quỷ, ta …trước hết đi ngủ có gì nói sau. Cước bộ nhẹ nhàng đi tới hành lang ở bên kia tẩm cung, nàng một bên hừ nhẹ hát ca nhi một bên thưởng thức bông tuyết ban đêm, ánh trăng nhàn nhạt tỏa xuống, bao phủ hạt tuyết đang phất phới rơi xuống, thật lóng lánh, thật trong sáng. Quanh co nhiều vòng, đột nhiên hiện ra một bóng đen, ôm chặt lấy nàng, một luồng hơi thở cuồng ngạo quen thuộc xông vào mũi. “Cô Ngự Hàn?” Bối Bối thầm kêu hỏng bét, thảm, nhanh như vậy đã bị bắt lại. Cô Ngự Hàn gắt gao ôm lấy nàng, không… lưu chút khoảng cách nào, đem nàng đẩy đến một bên góc tường, cúi đầu, hơi thở nóng rực: “Tiểu Bối Bối, ngươi thật sự là không nghe lời, ngươi nói, ta phải trừng phạt ngươi như thế nào đây?” “Cái…kia… A, ta đang chuẩn bị trở về, không nghĩ tới lại gặp ngươi, ngươi cũng là muốn đi nhà vệ sinh sao?” Bối Bối cười ha ha, con ngươi đổi tới đổi lui, dường như tìm biện pháp thoát thân. Cầm lấy khâu cài nơi thắt lưng của nàng, hắn muốn nàng cảm giác được phản ứng rõ ràng của hắn lúc này, tà khí khẽ hôn khóe môi của nàng: “Tiểu Bối Bối, ngươi có biết hay không lúc ngươi nói láo - ánh mắt xoay chuyển đặc biệt nhanh.” Bối Bối giãy dụa cái mông, nhưng tránh không thoát khỏi ý xấu của hắn đang để ở chỗ mềm mại của nàng, trong ngực một hồi nhiệt nóng dâng lên, nàng cố gắng bình ổn nhịp tim của mình. “Cô Ngự Hàn, nơi này là hành lang, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi qua, ngươi không cần náo loạn có được hay không.” Ai ngờ, hắn như càng thêm kề sát chặt nàng, khiến nàng mơ hồ có thể cảm giác được nhịp đập của hắn: “Tiểu Bối Bối, yên tâm, ta sẽ không làm cho người ta thấy thân thể mỹ lệ của ngươi, nếu có kẻ nào dám nhìn, ta liền… Móc mắt của hắn cho chó ăn!” Tiếng nói sắc bén của hắn đã mang theo khàn khàn thanh làm cho người ta sợ, nàng không nhịn được run rẩy, thỉnh thoảng, hắn làm cho người khác cảm thấy cảm giác áp bách rất mãnh liệt. Cảm giác được nàng đang run rẩy, hắn cúi đầu, vươn đầu lưỡi ẩm ướt nóng liếm liếm vành tai nàng: “Tiểu Bối Bối, đừng sợ ta, ta vĩnh viễn cũng sẽ không đánh ngươi. Chỉ biết đối với ngươi… Như vậy đánh.” Vừa nói, hắn cố ý thoáng để lộ ra thắt lưng, khiến nàng cảm nhận được lửa nóng đang thiêu đốt hắn