Cải trang thành nha hoàn của Uyển Nhi, Bối Bối đi theo phía sau Uyển Nhi vào một gian sương phòng thượng đẳng, ánh mắt tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây, tò mò không biết đại gia phương nào muốn thỉnh mời Uyển Nhi… bảo bối trấn sơn của Bách Hoa Các xuất động*. Khi nàng cuối cùng cũng có thể nhìn rõ ràng mặt vị nam nhân gần như bị mỹ nhân bao phủ kín trong sương phòng kia, con ngươi của nàng suýt rớt ra ngoài. Thương Tuyệt Lệ? Cái… tên nam nhân đứng đắn kia… lại đi dạo chơi ở kỹ viện! Ha ha… Bị nàng bắt được nha, nam nhân, ở mặt ngoài thì giả vờ đứng đắn, sau lưng rốt cuộc đều giả tạo giống nhau mà. Không thể để cho hắn nhận ra nàng được, không thì cả hai đều cảm thấy khó chịu. Nhưng phải che dấu thân phận của nàng bằng cách nào bây giờ? Đột nhiên, nàng thấy bên hông của Uyển Nhi có một chiếc khăn lụa, có cách rồi! Nàng bước nhanh ra chỗ Uyển nhi, khẽ nói: “Uyển nhi, có thể cho ta mượn khăn lụa của ngươi được không, ta muốn che mặt?” “Được? Nhưng tại sao lại muốn che mặt?” Uyển Nhi dừng bước, quay đầu nhìn Bối Bối kỳ quái, trong đôi mắt đẹp tràn đầy ngạc nhiên không giải thích được. “Ách… Cái… kia… Ta sợ ta sẽ không khống chế được bản thân rồi nói lung tung, nếu có một cái khăn lụa che miệng ta, có thể nhắc nhở ta không được tùy tiện lên tiếng.” Bối Bối suy nghĩ một chút, tùy tiện bịa ra một cái lý do qua loa. Trong mắt Uyển Nhi nghi vấn không vơi đi, nhưng nàng vẫn mỉm cười gật đầu, lấy khăn lụa đưa cho Bối Bối. “Cám ơn nha.” Bối Bối tiếp nhận khăn lụa, cười nhẹ, bởi nàng biết lý do của mình khá khiên cưỡng, Uyển Nhi không tin là chuyện bình thường. Khuôn mặt vui vẻ bị che lại, chỉ để lộ ra ánh mắt, nàng gật đầu cười tít mắt với Uyển Nhi: “Chúng ta có thể đi tiếp.” Tiếp theo, nàng cùng Uyển Nhi ôm đàn đi ra phía sau lớp trướng rèm mỏng, đoan trang đứng chờ bên cạnh. Uyển Nhi chầm chậm đi tới trước mặt Thương Tuyệt Lệ, dịu dàng thi lễ: “Tiểu nữ Uyển Nhi ra mắt đại gia.” “A?… Ngươi tới làm chi?” Thương Tuyệt Lệ cuối cùng cũng giãy giụa thoát khỏi đám hỗn loạn, ngạc nhiên hỏi một cách thô lỗ. Bối Bối ở phía sau trướng rèm nhìn vẻ mặt ngơ ngác ngu ngốc của Thương Tuyệt Lệ cố nhịn không bật cười, ha ha… Cái… tên Thương Tuyệt Lệ này rốt cuộc là ngây thơ thật hay giả vờ ngu, nam nhân đi tới cái chỗ này còn có thể hỏi nữ nhân đến hầu hạ làm chi? Trừ… uống rượu mua vui ra, còn có thể làm chi! Thương Tuyệt Lệ, ngươi cứ tiếp tục giả vờ đi nha, để cho ngươi đẹp mặt. Ở trong vương cung ngươi giỏi lắm, để xem đến nơi này ngươi kiêu ngạo nổi không, hừ! Uyển Nhi khẽ khàng tự giới thiệu một cách lễ phép, sau đó liền trở lại phía sau trướng rèm, nhẹ nhàng gẩy đàn. Gió mát vi vu, tiếng đàn réo rắt, quấn quýt trong sương phòng, thanh âm tuyệt vời trầm bổng, phảng phất như muốn thanh tẩy sạch cả một căn phòng ồn ào khó chịu, làm cho người ta không khỏi chìm đắm trong cảm giác trong trẻo thanh nhã tuyệt vời… Tuy nhiên, đám người say mê đó không bao gồm Thương Tuyệt Lệ, ánh mắt của hắn chiếu thẳng vào chỗ trướng rèm, không phải nhìn Uyển Nhi, mà đang săm soi cái tên nha hoàn đứng ở bên cạnh, tại sao hắn cảm thấy thân ảnh của nha hoàn hình như rất quen thuộc? Bối Bối nheo mắt nhìn sang Thương Tuyệt Lệ ở cách một bức trướng rèm, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, phải làm thế nào để trả đũa cái tên Đầu gỗ vừa cứng rắn lại vừa đáng ghét này đây? _____ * Bảo bối trấn sơn… xuất động: bảo vật giữ núi, câu này ý chỉ ngay cả chiêu bài cuối cùng cũng bị gọi ra.