Trong khu rừng yên tĩnh, gió đêm lành lạnh thổi. Huyên Trữ đột nhiên cảm thấy gió đêm tựa hồ so với trong tưởng tượng càng lạnh hơn. Rốt cuộc, nàng ý thức được vẻ mặt bất thường của hắn. Nhìn sắc mặt hắn căng cứng, đôi mắt đen tựa hồ lóe ra nhiều ngọn lửa, hình như… có chút tức giận? Nàng thật cẩn thận vươn tay sờ sờ má hắn, nhẹ giọng hỏi: “Phong, chàng thật sự tức giận sao?” Hắc Khi Phong mím bạc môi, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm như trước, một câu cũng không nói. Hắn đương nhiên tức giận, nữ nhân mình yêu thương muốn đi tương thân (xem mắt), hắn có thể không giận sao?! Thấy hắn im lặng không nói, Huyên Trữ ủy khuất níu lấy váy. Rũ mắt, không nhìn hắn, nàng mím môi: “Ta cũng không phải cố ý muốn kén phò mã, là Vương huynh an bài… ” “Nàng có thể cự tuyệt.” Hắc Khi Phong không đợi nàng nói xong liền bực mình chen vào. Nghe vậy, Huyên Trữ cau đôi mày thanh tú, đôi mắt nhịn không được xông lên một màn mờ ảo. “Phong, chàng đang trách ta sao?” Nàng nhìn hắn một cách thê lương, ánh mắt trộn lẫn sự ủy khuất vô hạn. Từ sau khi Vương huynh an bài nàng kén phò mã, mỗi ngày nàng đều sống trong phiền não vô hạn, ngoại trừ việc nhớ hắn, nhớ hắn, nhớ hắn… “Ta tưởng chàng đến đây ta sẽ thoải mái, Vương huynh cũng sẽ không bức ta tuyển phò mã nữa, thì ra… chàng chỉ đến khởi binh vấn tội, chẳng lẽ… trong cảm nhận của chàng ta chính là loại nữ tử triêu Tần mộ Sở [1] sao? Tình cảm ta dành cho chàng, một chút cũng không đáng để chàng tin tưởng ta sao? Hay là chàng căn bản tưởng đây là ý của ta?” Nàng một câu lại một câu hỏi hắn, đôi mắt tràn đầy thất vọng.Tim, so với trước kia càng thêm nghẹn, thật khổ sở. Ngay sau đó, nàng xoay người nhấc chân muốn rời khỏi. “Huyên nhi.” Hắc Khi Phong vội vàng giữ chặt tay nàng, một lần nữa cuốn nàng vào lòng, ôm thật chặt. “Buông ta ra, không tin thì đừng tìm ta nữa, để ta tuyển người khác làm phò mã thì hơn!” Huyên Trữ giãy dụa, tiếng nói mang theo kích động nghẹn ngào. “Huyên nhi, xin lỗi nàng, là ta không tốt, ta chỉ là… chỉ là ghen tị, ta rất giận cư nhiên có người dám giành nàng với ta, ta… ta chịu không nổi nàng có một chút suy nghĩ muốn rời xa ta, nàng biết mà, ta yêu nàng, tha thứ ta nhất thời giận quá mất khôn được không?” Hắn vừa ôm lấy nàng không cho nàng giãy dụa, vừa trấn an tâm tình kích động của nàng. Tiếng nức nở của nàng, nghe vào trong tai, tim hắn như bị kéo căng ra. Hắn sao có thể để nàng khóc được, hắn thật đáng chết. Dần dần, Huyên Trữ bình tĩnh lại. Hít hít mũi, nàng tựa hồ nghĩ thông suốt rồi, không còn sinh lòng u oán nữa. Hắc Khi Phong nâng tay áo lau đi những giọt lệ trong suốt trên mặt nàng, đau lòng nhìn hai má có chút tiều tụy của nàng. “Huyên nhi, nàng làm sao mà biến mình trở nên tiều tụy như vậy, không có nghỉ ngơi cho khỏe sao? Thân thể của nàng vừa mới chuyển biến tốt lên.” Hắn cau mày, bàn tay to ôn nhu vỗ về mi tâm đang nhăn lại của nàng. Mấy ngày nay, nàng nhất định sống rất không vui, hắn cư nhiên còn giận nàng, hắn thật sự không nên. Nàng ỷ ôi trong lòng hắn, nhẹ nhàng nói: “Phong, đây là an bài của Vương huynh, trước đó ta cũng không biết, đợi đến khi biết, thiếp mời đã phát đi, ta không thể ích kỷ để triều đình xuất hiện bất cứ cái gì thất tín với người khác hay bị dân chúng Xích Diễm quốc gièm pha, cho nên… ” “Cho nên nàng chỉ có thể âm thầm sốt ruột có phải không?” Hắn thương tiếc khẽ hôn tóc nàng. Ở chỗ nào không thấy, đôi mắt đen của hắn nặng nề nheo lại. Cô Ngự Hàn, ngươi thật đúng là tốt lắm! Nếu “địch nhân” cũng đã tung chiến thiếp, hắn há có thể không tiếp. … Ca vũ thái bình trong điện, bởi vì đột nhiên xuất hiện nam nhân tuyệt sắc mà dần dần trở nên im lặng. Hắc Khi Phong một thân áo xanh tuấn dật nho nhã, sợi tua cài trên mái tóc dài, trong lúc chuyển động, chớp lên phong thái ôn nhã mê người Hắn tao nhã đi vào điện phủ, khuôn mặt tuấn tú có chút đạm mạc, xuyên thấu qua ánh sáng chói lọi của dạ minh châu, đôi mắt lưu chuyển đạo ánh sáng rực rỡ mị hoặc. Những người khác trong điện đều bị hấp dẫn bởi phong thái của hắn, xì xào bàn tán về lai lịch của hắn. Chỉ có Cô Ngự Hàn ngồi trên ngự tòa cao là cười không chút nào chịu ảnh hưởng nhìn hắn từng bước một đi đến trước. Nhìn đáy mắt Hắc Khi Phong lóe ra ánh lửa bất định kia, bạc môi của Cô Ngự Hàn càng nhếch lên. Chậc chậc, xem ra chờ một chút sẽ có kịch hay để xem, không, là có kịch hay phải lên đài, hắn tự mình lên đài. Hắc Khi Phong đi đến bậc thềm ngọc, nâng mắt, ánh mắt xẹt qua tia lạnh bắn về phía Cô Ngự Hàn một bộ dạng thoải mái nhàn nhã. “Ta đến để tham tuyển phò mã.” Hắn vừa mở miệng đã rất khí phách, hơn nữa có khí thế tuyệt đối. Vừa dứt lời, dưới đài liền có người từ dưới sự khuất phục bởi phong thái của hắn mà tỉnh lại. “Vị công tử này, mọi người chúng ta đều là nghe danh mà đến tham tuyển, xin hỏi ngươi có thiếp mời của Xích Diễm Vương không?” Một vị công tử tiến lên một bước khiêu khích nói. Hắc Khi Phong nghiêng mắt nhìn, đôi mắt hơi hơi nheo lại, trong lúc tia lạnh hiện ra dưới đáy mắt, hoàng quang trong lòng bàn tay chợt lóe rồi biến mất. Ở thời điểm mọi người còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, trong tay hắn liền xuất hiện thêm một thiếp mời. Hắc Khi Phong giơ thiếp mời trong tay lên, lạnh lùng mở miệng: “Đây là thiếp mời.” Người nọ vừa thấy, theo bản năng ở trên người tìm kiếm thiếp mời của mình, chỉ là tìm thế nào cũng không thấy. Rốt cuộc, người nọ biết vì sao lại thế này. Ngón tay hắn bởi vì tức giận mà run run chỉ hướng Hắc Khi Phong: “Ngươi… Ngươi đoạt thiếp mời của ta, ngươi… đó là của ta!” Hắc Khi Phong không đáp hỏi lại: “Thiếp mời này có phải do là Xích Diễm Vương phát ra?” “Đương nhiên, đó là thiếp mời hàng thật giá thật!” Người nọ tưởng Hắc Khi Phong đang chất vấn sự thật giả về thiếp mời của mình. “Nếu là thiếp mời do Xích Diễm Vương phát, vậy ta có bái thiếp, không phải là có thể tham tuyển sao?” Hắc Khi Phong hỏi vừa thong thả vừa nhẹ nhàng, vẻ mặt không có chút gì khác thường biểu lộ việc đoạt đồ của người khác. “Nhưng mà thiếp mời kia rõ ràng là của ta, là ngươi đoạt thiếp của ta!” Người nọ có chút tức giận la lên. Hắc Khi Phong thản nhiên nhìn quét qua hắn, sau đó xoay người hướng Cô Ngự Hàn đáy mắt xẹt qua một tia giảo hoạt. “Xích Diễm Vương lúc phát thiếp cũng không nói qua là không thể dùng thiếp đoạt được để tham tuyển chứ?” Ngữ khí của hắn xen lẫn một tia châm chọc nhàn nhạt. Cô Ngự Hàn có hứng thú híp híp mắt, tiếp theo, hắn vờ có chút khó xử nhíu mi, dừng một hồi lâu, làm mọi người dưới đài căng thẳng một phen. Sau đó, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Bổn vương hình như… thật sự không có quy định như vậy, cũng cần nên đặt ra quy định này, đây là thất sách của bổn vương.” Dưới đài lập tức vang lên tiếng thở dài bất lực, đích xác là không có nói qua a, sau này phải rút kinh nghiệm, trông giữ cho kĩ thiếp của mình. Xích Diễm Vương cũng đã nói như vậy, những người khác cũng chỉ có thể hướng người bị đoạt kia ném cho một ánh mắt đồng tình. ________[1] Triêu Tần mộ Sở: thời chiến quốc Tần Sở là hai nước mạnh nên các nước chư hầu nhỏ vì sự an toàn của mình mà lúc thì ngả phía Tần, lúc lại theo bên Sở. Thành ngữ này ý chỉ người phản phúc vô thường (nguồn: tangthuvien).