Sau khi ý thức được mình nói cái gì, Hắc Khi Phong muốn thu hồi lời nói đã không còn kịp rồi. Dưới ánh mắt không dám tin của nàng, hắn có chút xấu hổ hắng giọng. “Khụ… Ta là nói nếu thân thể ngươi không khỏe thì không cần phải mệt nhọc.” Nói xong, khuôn mặt tuấn tú của hắn xông lên vẻ ửng đỏ đột ngột. Hắn rốt cuộc là đang nói cái gì, quỳ gối hành lễ hẳn là không quá mệt nhọc. Có lẽ là cảm giác được lời nói mình quá gượng ép, mắt hắn không dám nhìn nàng nữa. Nhưng mà, Huyên Trữ lại nở nụ cười. Những ngày này, cuối cùng nàng lại có thể cảm thụ cảm giác cười thật lòng rồi. Mặc kệ hắn vì sao đột nhiên lại nói như vậy với một người thân phận không rõ ràng này, nhưng mà, giờ khắc này, nhìn mặt hắn phiếm hồng, nàng tựa hồ lại thấy được ngày xưa người luôn thương yêu nàng hết mực… Tướng công. Có loại cảm giác muốn khóc. Bao nhiêu là ước muốn được nhào vào lòng hắn như lúc trước, ỷ lại vào hắn, làm nũng với hắn. Hít sâu lần nữa, nàng thật vất vả mới áp chế được cỗ mãnh liệt dưới đáy lòng cơ hồ sắp bao phủ nỗi xúc động trong lý trí. Không thể gần hắn thêm nữa, tuyệt đối không thể. Đáy lòng nàng không ngừng nhắc nhở bản thân. “Nô tỳ hành lễ với Vương là lẽ thường, Vương quan tâm đến tình trạng sức khỏe của nô tỳ như vậy, nô tỳ cảm tạ long ân sâu sắc.” Nàng buộc mình nói ra những lời khách sáo, kéo dài khoảng cách giữa hai người. Nàng sợ, nếu không cách hắn xa một chút, nàng thật sự sẽ khống chế không được. Nghe vậy, ánh mắt Hắc Khi Phong cuối cùng cũng trở lại trên mặt nàng. Hắn nhíu nhíu mày, không biết nên vì cự tuyệt của nàng cảm thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi, hay là nuốt nghẹn một hơi. Nhìn đôi mắt trong suốt bình thản của nàng, hắn siết chặt cuốn sách trong tay. Trầm ngâm một chút, hắn nghiêm túc nhìn nàng: “Ngươi là a Toàn phải không, về chuyện Lăng Nguyệt công chúa nói ngươi lấy trâm cài… ” “Ta nói rồi không phải ta lấy!” Không đợi hắn nói xong, Huyên Trữ liền kích động đánh gãy lời hắn. Ai cũng có thể vu oan nàng, hắn thì không được, tuyệt đối không thể. Hắc Khi Phong trầm mặc một chút, lẳng lặng nhìn nàng, nhìn ánh mắt kích động của nàng, hắn không nói tiếp. Hồi lâu, Huyên Trữ rốt cuộc dần dần bình tĩnh lại, cũng ý thức được hành vi của mình không thỏa đáng. Nàng cắn cắn môi, gục đầu xuống: “Xin lỗi, nô tỳ lỗ mãng.” “Không sao.” Hắn mở miệng, ngữ khí mang theo tia dung túng nhu hòa. Huyên Trữ sửng sốt, ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn hắn. Vì sao lại khoan dung như vậy với nàng, vì sao? Hắn khoan dung với nàng, ôn hòa với nàng, sẽ làm nàng nhớ tới Phong của nàng. Lắc lắc đầu, nàng ảm đạm rũ mắt xuống. Đừng khoan dung nàng nữa, cũng đừng biểu hiện bất cứ ý tốt nào với nàng nữa, đừng lại gần nàng nữa, càng đừng… dò xét nàng. Hắn không phải Phong của nàng, đừng tốt với nàng như vậy. Thấy nàng vô ý thức lắc đầu, Hắc Khi Phong cảm giác tim mình như bị cái gì ngăn lại, có chút khó chịu. Vì sao nàng lắc đầu? Vì sao cứ như là rất tuyệt vọng? Vì sao nàng luôn dùng cái loại… ánh mắt phức tạp này nhìn hắn? Mím môi, hắn đem những nghi vấn đang chạy trong lòng tim tạm thời áp xuống. “Ngươi đừng căng thẳng, ta truyền ngươi tới không phải vì để định tội ngươi một cách lung tung. Chuyện trâm cài của Lăng Nguyệt công chúa mất đi kết quả như thế nào ta sẽ điều tra rõ, gọi ngươi đến chỉ là muốn nói với ngươi… Ta tin ngươi không có lấy trâm cài, lúc ấy ta có mặt, trâm cài là rơi xuống trước người ta, ngươi… chưa một lần tới gần ta, hơn nữa sau đó… ngươi lại bị thương, càng thêm không có cơ hội tới gần nơi mà trâm cài rơi xuống.” Nghe vậy, Huyên Trữ gục đầu xuống, không lên tiếng nữa. Tim, rốt cuộc lại sống một chút. Hắn nói với nàng… Hắn tin nàng, hắn tin nàng… Không có câu nào so với câu này của hắn càng thêm làm cho nàng cảm thấy thỏa mãn. Cho dù không lấy thân phận thê tử, nàng cũng hy vọng hắn tin… nàng sẽ không làm chuyện tổn thương hắn. Sau này… Sẽ không bao giờ nữa. Nàng… Muốn hắn sống một cách hạnh phúc. Nàng nghĩ, nàng biết mình nên làm như thế nào rồi. Tâm niệm đã định, lòng của nàng, bỗng nhiên trở nên rất bình tĩnh. Ngẩng đầu, nàng nhìn sâu vào hắn: “Vương, nếu Người tin nô tỳ, vậy nô tỳ đã an tâm, cám ơn tín nhiệm của Vương. Nô tỳ… cáo lui.” Nhìn bóng dáng của nàng, Hắc Khi Phong không chút nghĩ ngợi liền đứng lên đi xuống bậc thang đuổi theo vài bước. “Chờ… Chờ một chút.” Bóng dáng này cứng đờ, không muốn quay đầu lại, nhưng vẫn là phải quay đầu. “Vương còn có gì phân phó?” Ánh mắt sáng rực của Hắc Khi Phong nhìn chằm chằm khăn che mặt của nàng, phảng phất muốn nhìn xuyên qua khăn che mặt vậy. Cuối cùng, hắn nói: “Ta truyền thái y xem giúp mặt của ngươi.” “Không.” Huyên Trữ vừa thốt ra đã là lời cự tuyệt, đồng thời còn phản xạ đưa tay che khăn che mặt, giống như rất sợ khăn bị người khác vạch ra vậy. Nhìn phản ứng khẩn trương của nàng, Hắc Khi Phong âm thầm nhíu mày. “Ta chỉ để thái y xem xét bệnh tình của ngươi, ta cam đoan sẽ không ở một bên nhìn mặt ngươi.” Giọng hắn có chút hòa hoãn cùng thương lượng. Huyên Trữ kích động nhìn hắn một cái, sau đó vội vàng cúi đầu: “Nô tỳ đạ tạ ân huệ của Vương, nhưng… nhưng nô tỳ đã xem qua đại phu, rất nhanh sẽ… sẽ không sao.” Hắc Khi Phong trầm mặc một hồi lâu, cứ như vậy không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng. Cuối cùng, vẻ mặt hắn khôi phục lãnh đạm: “Được rồi, nếu đã như vậy, vậy ngươi lui ra đi.” Hắn chuyển biến cực nhanh làm cho nàng có chút không phản ứng kịp. Dừng một chút, nàng mới phản ứng lại: “Vâng.” Rốt cuộc, bóng dáng nàng biến mất ở trước mắt. Chân mày Hắc Khi Phong cũng đồng thời nhíu chặt lại. Nàng… đến tột cùng có phải Huyên Trữ công chúa hay không?Không, hình như lại không quá thích hợp. Trong tiềm thức, hắn cảm thấy nàng là một người, là… một người mà hắn cảm thấy rất quen thuộc. Cho dù là động tác, thần thái, ánh mắt… của nàng. Tất cả, đều làm cho hắn cảm thấy quen thuộc như vậy, liền ngay cả mùi hương loáng thoáng trên cơ thể nàng, cũng làm hắn cảm thấy quen thuộc như vậy. Nhìn cánh cửa trống rỗng, con ngươi đen của hắn dần dần nhiễm lên một chút kiên định. Hắn nhất định phải làm rõ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.