Ánh trăng sáng mê người, mùi hoa thơm lượn lờ. Đèn trong cung đình dần được thắp sáng lên, ánh sáng bao phủ khắp cung điện, phản chiếu lên khắp đồ vật khiến chúng trông thật mông lung huyền ảo. Lăng Nguyệt công chúa một mình đi tới thư phòng. Sau khi được thông truyền (cho phép), nàng liền đi vào trong. Vượt qua ngưỡng cửa trong nháy mắt, đập vào mắt nàng đầu tiên là hình ảnh Hắc Khi Phong dựa bàn đọc sách, thần thái thật chăm chú. Xuyên qua ánh nến lung linh càng làm nổi bật thêm ngũ quan đẹp đẽ, đôi mắt đen trầm tĩnh, cái mũi anh tuấn, bạc môi khẽ nhếch, khắp nơi đều thể hiện hắn là một người anh tuấn xuất sắc. Hai má của Lăng Nguyệt âm thầm nóng lên, đôi mắt tràn đầy tia ái mộ. Nàng nhẹ nhàng bước tới. Hắc Khi Phong nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu, khuôn mặt lãnh đạm có chút hờ hững nhưng cũng không mất đi lễ phép: “Lăng Nguyệt công chúa mời ngồi, không biết trễ như thế tới tìm ta có chuyện gì vậy.” Lăng Nguyệt hơi ngượng ngùng cúi mặt, tay chắp lại ra cử chỉ cúi chào ấp úng một hồi lâu rốt cuộc cũng mở miệng: “Ta… Ta đến chuyển giao việc phụ vương dặn dò, lần này mang đến danh sách kì trân dị thú từ Lăng Nguyệt quốc đến.” Vừa nói xong, nàng lại cảm thấy ân hận. Nàng rõ ràng là muốn… muốn cùng hắn đề cập đến chuyện liên hôn. “Danh sách”. Con ngươi đen của Hắc Khi Phong xẹt qua một chút tinh quang. Xem ra Lăng Nguyệt quốc rất có lòng thành mà đến. Lăng Nguyệt công chúa đứng lên, từ trong tay áo lấy ra một bức tín thư đưa cho hắn: “Đây là thứ phụ vương đưa cho ta mang đến, Người nói hy vọng Hắc Phong quốc cùng Lăng Nguyệt quốc sẽ là hảo hữu mãi không thay đổi.” Hắc Khi phong tiếp nhận tín thư, ánh mắt nhanh chóng xẹt qua một tia đánh giá, bạc môi hơi hơi mở. Lăng Nguyệt quốc tuy rằng không phải là một quốc gia lớn mạnh như Hắc Phong quốc và Xích Diễm quốc nhưng cũng là một tiểu quốc sung túc. Nhưng trên một số phương diện có thể mang đến một số kì trân, dị vật lợi hại, có thể tu bổ cho số linh thú mà Hắc Phong quốc đã mất.” Nhìn khuôn mặt tuấn dật của hắn tràn ra vẻ tươi cười, ánh mắt nhu hòa đạm mạc lại càng thêm thu hút người. Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy tim đập nhanh như bay, hai gò má đỏ ửng càng thêm tươi đẹp mong chờ. “Hắc Vương, Người cảm thấy… còn có thể không?” Ánh mắt của nàng quyến luyến nhìn hắn. Hắc Khi Phong buông tín thư xuống, con ngươi đen nhìn nàng thật sâu, trầm ngâm nói: “Danh sách được lắm, chỉ là không biết Vương của quý quốc cần điều kiện gì khác để trao đổi hay không, có thể nói tỉ mỉ về điều kiện đó hay không?” Có, phụ vương hy vọng nàng gả cho hắn. Nhưng là, loại chuyện này một người con gái như nàng làm sao có thể nói ra. Nàng xoắn chặt tấm khăn lụa trong tay, vội vàng liếc nhìn hắn một cái, con ngươi đen sâu sắc của hắn nhìn thấy khiến nàng cảm thấy có một trận áp lực. Nàng định mở miệng nhưng lại không biết trả lời thế nào, có lẽ là hắn đang chú mục hướng nhìn, nàng đắn đo không biết có nên nói hay không. Hắc Khi Phong trông theo thần thái của nàng liền đoán ra được chút manh mối, nhưng cũng không vạch trần. Hắn hạ mắt, đầu ngón tay lơ đãng điểm điểm lên tín thư, cũng không nhắc lại. Trầm mặc, khiến cho nàng nghẹt thở cảm thấy hít thở thật không thông trước sự im lặng này. Một hồi lâu, hắn rốt cuộc cũng nói: “Lăng Nguyệt công chúa, nàng mới đến Hắc Phong quốc lần đầu, đi đường chắc đã mệt nhọc, không bằng về nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai ta sẽ dẫn nàng đi tham quan.” Nghe vậy, Lăng Nguyệt công chúa kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt không che giấu sự ái mộ mà nhìn hắn. “Được, vậy ta về nghỉ ngơi trước.” “Ừ”. Hắc Khi Phong lên tiếng trả lời vẫn đạm mạc như cũ. Nhưng mà, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui sướng của Lăng Nguyệt công chúa, nàng thanh nhã lui thân đi ra ngoài. … Đêm đã khuya, ánh trăng đã lên đến đỉnh. Một thân ảnh nhỏ nhắn lướt qua trên tường cung điện, lần theo con đường quen thuộc hướng về một nơi nào đó. Đi tới sảnh ngoài của ngự thư phòng, thiếu nữ che mặt ẩn mình sau lùm cây, đôi mắt lấp lánh quan sát đến thị vệ hai bên tả hữu đang canh giữ ngự thư phòng. Nàng âm thầm vận khí, từ đầu ngón tay bắn ra hai luồng khí màu tím âm thầm hướng về hai gã thị vệ. Một tiếng khe khẽ vang lên, hai gã thị vệ liền thẳng tắp nhắm hai mắt lại. Nhìn trái nhìn phải cũng không có người, nàng mới từ lùm cây đi ra, nhanh chân bước về hướng ngự thư phòng. Cúi mắt nhìn cái khay trong tay, nàng nhắm mặt lại định thần rồi lại mở mắt ra hít thở. Khi đôi chân đã bước đến ngưỡng cửa thì lại lưỡng lự. Hắn…. bây giờ có khỏe không? Hít một hơi thật sâu nàng bước vào ngự thư phòng. Nhưng mà, lúc mà nàng đi tới, lại thấy hắn đang ghé vào văn án trên bàn ngủ. Đây là hình ảnh quen thuộc biết bao, quen thuộc đến mức khiến nàng muốn khóc. Nàng nhẹ nhàng buông cái khay trong tay, từng bước một đi về phía hắn. Hắn, ngủ thực sự, vẫn là… giống như trước đây luôn tín nhiệm nàng, sẽ không phòng bị nàng, cho nên không có bừng tỉnh giấc từ trong mộng. Nhìn thấy gương mặt của hắn, hốc mắt nàng không nhịn được đỏ lên. “Phong… ta rất nhớ chàng.” Nàng cúi đầu nỉ non, tiếng nói như mang theo chút khóc thầm. Bỗng nhiên, đang ngủ say hô hấp của hắn có chút nặng nề, cái mũi giật giật tựa hồ như ngửi thấy cái gì. Nàng hoảng sợ nhanh tay che miệng lại không dám lên tiếng nữa.Nhưng mà, đã quá muộn. Mi mắt hắn khẽ giật choàng mở mắt: “Ai?” Âm thanh có chút nôn nóng, lại ngoài ý muốn không cảnh giác đến mùi hương, cư nhiên lại nồng đậm lo lắng. Hắn lo lắng cái gì? Vì sao hắn cảm giác giống như hẳn là có cái gì đó ở trong lòng? Thu lại tâm trạng, hắn phút chốc đứng lên, thân hình cao lớn khí thế hướng nhìn bộ dạng nhỏ nhắn của nàng. “Ngươi là ai?” Con ngươi hắn sáng quắc nhìn thấy tấm mạng che mặt của nàng, bỗng có một cỗ xúc động muốn ra tay tháo xuống. Mà hắn hành động tựa hồ với suy nghĩ của mình còn muốn mau hơn, tay sớm đã duỗi ra. Nàng kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, rất nhanh lui ra sau vài bước tránh đi tay hắn. “Chàng…” Nàng khôi phục lại, ánh mắt phức tạp nhìn hắn. Tay của Hắc Khi Phong hụt hẫng, hắn có chút run sợ nhìn ánh mắt nàng, con ngươi đen mạnh mẽ bắn ra tia thăm dò: “Có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi hay không?.” Ánh mắt của nàng chợt lóe lên, nhanh chóng hạ mình xuống xin lỗi: “Vương, nô tỳ là phụng lệnh Lăng Nguyệt công chúa đưa điểm tâm đến cho Vương.” “Ngươi là thị nữ của Lăng Nguyệt công chúa?” Hắc Khi Phong nhíu mày, ngữ khí có nghi ngờ. Nàng sửng sốt một chút lập tức phủ nhận: “Không, không phải, nô tỳ là bên ngự trù (phòng bếp).” “Vậy vì sao ngươi lại mang khăn che mặt.” Hắn gấp gáp nhìn chăm chú vào nàng. Nàng nâng tay sờ lên mạng che mặt, đôi mắt phảng phất một tia chua xót, sau đó cuối đầu nhẹ giọng trả lời: “Trên mặt của nô tỳ có dấu vết rất khó xem, cho nên…”