Mới đi ra khỏi phòng, vị đại thẩm kia liền đi đến trước mặt. Bà nhiệt tình ngăn hắn lại, đưa một bộ nam trang cầm trong tay qua, mỉm cười nói: “Công tử, ngươi đừng vội, y phục trên người ngươi cũng ướt rồi, đây là y phục của tướng công nhà ta, ngươi mặc đỡ, về phần nương tử của ngươi… Ta đã bảo tướng công ta đi mời đại phu, ngươi đừng vội.” Hắc Khi Phong tiếp nhận y phục, gật đầu cảm kích: “Cám ơn ngươi, tệ [1] họ Hắc Khi, tên chỉ một chữ Phong, nương tử nhà ta là Cô Ngự Huyên Trữ, không biết xưng hô với đại thẩm như thế nào?” Nghe Hắc Khi Phong giới thiệu, đại thẩm sửng sốt một chút, rất nhanh liền hoàn hồn. Bà cười ha hả trả lời: “Thì ra là Phong công tử, phu gia (nhà chồng) ta họ Vương, ngươi gọi ta Vương đại thẩm là được.” “Ồ, ngươi mau vào thay y phục đi, bằng không ngươi cảm lạnh thì không tốt lắm.” Bà thúc giục. Hắc Khi Phong lại gật đầu tỏ vẻ cảm tạ, sau đó lại đi trở về phòng. Huyên Trữ có chút mệt mỏi mở mắt, nhìn thấy hắn đang sột soạt thay y phục. Nhìn lồng ngực hắn để trần, mặt nàng hơi nóng lại hồng, thẹn thùng, nhưng không nỡ dời mắt. Ai… Nàng càng ngày càng không giống Huyên Trữ công chúa không sợ trời không sợ đất rồi. Từ sau khi cùng hắn có quan hệ thân mật, tình huống giao thiệp giữa bọn họ giống như đã hoàn toàn đảo ngược. Hắn không còn đỏ mặt, ngược lại là nàng, thường đỏ mặt tới mang tai. Quay lưng lại, hắn phảng phất cũng có thể biết được giờ phút này nàng đang nhìn hắn. Tiếng cười trầm thấp vang lên, giọng hắn mang theo một tia mỉm cười: “Huyên nhi, nàng nhìn ta như vậy, sao ta thay y phục đây?” Nghe vậy, Huyên Trữ vội nhắm mắt lại, hơi bĩu môi, giọng nói có điểm yếu ớt nhưng cũng không giảm đi thẹn thùng: “Cái gì, là chàng tự mình đứng trước mặt ta thay y phục, cũng không phải là ta thích nhìn.” “Ha ha… Nàng là nương tử của ta, ta ở trước mặt nàng thay y phục cũng không có gì không đúng, ta thật vui khi nàng thích nhìn ta.” Tiếp theo, hắn không biết từ khi nào đã thay xong y phục ngồi vào bên giường, nắm tay nàng lên, chuyển giọng dịu dàng: “Nhắm mắt nghỉ ngơi một chút trước, đại phu sẽ tới nhanh thôi.” Huyên Trữ nhẹ nhàng lắc đầu, liếm liếm đôi môi tái nhợt nói: “Phong, ta có phải là rất vô dụng không, một chút nước ta cũng chịu không nổi, chàng có chê ta quá yểu điệu hay không.” Hắn nắm chặt tay nàng, đem hơi ấm trong tay truyền hết vào bàn tay lạnh buốt của nàng. “Đừng nghĩ những vấn đề ngốc như vậy, chúng ta là phu thê, ta làm sao có thể ghét bỏ nàng, ta yêu thương còn không kịp nữa là, là ta không tốt, không chăm sóc nàng chu đáo để nàng đổ bệnh.” Nhìn vẻ mặt hắn ảo não, Huyên Trữ ngẩng đầu áp tay lên mặt hắn. “Chàng thật tốt với ta.” Chỉ mong hắn vẫn luôn tốt với nàng như vậy. Nàng nhìn xung quanh một chút, rũ mắt xuống, bọn họ trở về, không biết khi nào hắn sẽ khôi phục trí nhớ? Tim, có chút thấp thỏm không yên. Hít sâu một hơi, nàng che dấu nỗi ưu tư dưới đáy mắt, nâng mắt nhìn hắn. Hắc Khi Phong đưa tay qua vuốt vuốt mi nàng, toàn thân tâm[2] đều tập trung vào tình trạng sức khỏe của nàng. “Sao lại nhíu mày, có phải cảm thấy rất khó chịu không?” Nàng mỉm cười: “Ta cảm thấy rất tốt… Phong, đợi chút nữa đại phu đến, cũng để hắn xem giúp chàng xem có thể chữa khỏi bệnh mất trí nhớ của chàng hay không.” Chữa khỏi hắn… Sau đó, không muốn nghĩ nữa. Bởi vì, cho dù chỉ là một đề nghị nho nhỏ như vậy, đã làm nàng cảm thấy ngực rất đau. Hắn cúi người hôn trán nàng, nhẹ giọng nói: “Cứ xem bệnh cho nàng trước, những chuyện khác chúng ta tạm thời không cần để ý, nào, ngoan ngoãn nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.” “… Được, vậy chàng ở lại bên cạnh ta được không?” Mặt nàng bắt đầu hiện vẻ càng thêm mỏi mệt, mắt có chút mở không nổi. “Ta sẽ một mực ở lại đây, chờ nàng mở mắt lần nữa, nhất định sẽ nhìn thấy ta.” “Được, ta ngủ một chút trước, rất nhanh sẽ tỉnh lại, ta thích nhìn chàng… Ta chỉ ngủ một chút là được, rất nhanh…” Tiếng nói của nàng dần dần nhỏ đi, cuối cùng tắt ngúm. Hô hấp đều đều biểu hiện rằng nàng đã ngủ rồi. Hắn yêu thương vỗ về mặt nàng, màu hồng trên má đã không còn, chỉ còn một mảnh tái nhợt, tim hắn như bị đâm, đau đớn. “Huyên nhi, xin lỗi nàng, để nàng chịu khổ rồi.” Hắn nhẹ giọng thì thào. Thời gian chậm rãi trôi qua… Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Hắc Khi Phong quay đầu, nhìn thấy một người nông dân dẫn một ông lão mang theo hòm thuốc tiến vào. Hắn vội đứng dậy đi qua: “Vương đại thúc, làm phiền người rồi.” Vương đại thúc mỉm cười chất phác: “Tiện tay mà thôi, để đại phu xem bệnh của nương tử nhà ngươi trước đi.”Hắc Khi Phong lập tức nghiêng người thỉnh: “Đại phu xin mời.” Sau khi xem mạch chẩn đoán, đại phu đặt tay Huyên Trữ vào chăn mới đứng lên. Hắc Khi Phong lo lắng hạ giọng hỏi: “Đại phu, bệnh tình nương tử ta như thế nào?” Đại phu mỉm cười: “Công tử xin yên tâm, quý phu nhân chỉ bị cảm một chút, ta kê cho nàng ấy một phó dược [3] để dùng, rất nhanh sẽ khỏe lên.” “Cám ơn đại phu.” … Khi Huyên Trữ lại mở mắt, sắc trời đã tối. Nàng chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, cổ họng rất khô. Chỉ là, những vấn đề không khỏe đó nàng đều tạm thời xem nhẹ, một lòng muốn tìm Hắc Khi Phong. Nhìn bốn phía phòng, cũng không thấy bóng dáng Hắc Khi Phong, nàng không khỏi cảm thấy hoảng hốt. “Phong…” Nàng giãy dụa từ giường đứng lên, mở miệng muốn tiếp tục gọi hắn, lại phát hiện cổ họng khô ráo đến nỗi phát âm cũng khó. Đúng vào lúc này, Hắc Khi Phong bưng chén thuốc đi vào. Nhìn thấy nàng muốn xuống giường, hắn rất nhanh bước qua: “Huyên nhi, thân thể của nàng còn bệnh, đừng xuống giường.” Nói xong, tay hắn đã ấn nàng ngồi xuống tựa vào thành giường, tay kia để chén thuốc lên một bên bàn. Huyên Trữ nắm chặt tay hắn, tâm trạng hoảng loạn mới thoáng an tĩnh. “Phong, ta tỉnh lại không thấy chàng, ta…” Hắn đảo tay cầm tay nàng, vì tính dễ hoảng loạn của nàng mà cảm thấy đau lòng. “Ta vừa mới đi nấu dược.” Nói xong, hắn cầm chén thuốc lại một lần nữa bưng lại, cẩn thận thổi cho thuốc nguội. ______[1] Tệ: Tiếng khiêm nhường khi nói về những thứ gì của mình.[2] Thân tâm: thể xác lẫn tinh thần.[3] Một phó dược: thuộc Trung Y, bao gồm nhiều loại thảo dược trộn vào nhau, cân lượng mỗi loại không giống nhau (tùy bệnh mà bốc dược). Một phó dược chia làm 6 lần dùng, mỗi ngày 3 lần.