Xà Vương Tuyển Hậu
Chương 445
Ngày qua thật mau, tựa hồ chỉ trong nháy mắt, bè tre đã hoàn thành.
Bóng đêm dần dần buông, Huyên Trữ nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, tập trung nhìn về phía người đang ngủ say ở bên kia.
Cách một hồi lâu, thấy hắn không có bất kỳ dấu hiệu tỉnh lại nào, nàng mới rón ra rón rén đi ra ngoài.
Châm đống lửa, lập tức liền chiếu sáng bên ngoài động, ánh lửa bập bùng chiếu rọi trên vách đá.
Một chút ánh sáng chiếu rọi bên ngoài động, khiến cây cối cỏ dại trong bóng đêm độ lên một tầng sắc thái ấm áp, làm ấm lên cái lạnh của ban đêm.
Huyên Trữ ngồi dưới đất, hai tay vòng quanh đầu gối, ngơ ngẩn nhìn đống lửa, ánh mắt ngẫu nhiên lưu luyến xung quanh.
Tầm mắt nhất nhất xẹt qua tất cả trong nham động, nàng nhịn không được nhẹ nhàng thở dài.
Bè tre đã làm xong, ngày mai… là ngày bọn họ rời đi.
Nơi này, sẽ trở thành hồi ức.
Nhìn hết thảy những thứ trước mặt, trong đầu nàng nhất nhất hiện lên thân ảnh hắn từng đi qua.
Ở chỗ nào, hắn làm gì, nàng cơ hồ đều có thể tinh tường nói ra được.
Huyên Trữ cắn môi, lẳng lặng gục đầu xuống.
Ban đêm yên tĩnh, ngay cả hô hấp cũng có vẻ đột ngột.
Một loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, Huyên Trữ ngẩng đầu, liền nhìn thấy Hắc Khi Phong đứng trước mắt.
Hắc Khi Phong không nói gì, hắn thuận thế ngồi xuống ôm nàng, nhẹ nhàng thở dài: “Đã trễ thế này sao còn chưa ngủ?”
Huyên Trữ thuận theo nằm trong lòng hắn không lên tiếng.
Thời gian trong lúc hai người cùng im lặng lặng lẽ trôi qua.
“Đi ngủ được không, ta bế nàng trở về.” Hắc Khi Phong bế nàng định đi.
Huyên Trữ nhẹ nhàng níu ống tay áo hắn, ánh mắt đau đớn, khẩn cầu nhìn hắn: “Không… Chúng ta ra dạo chút được không?”
“Nhưng đã khuya rồi, nàng không mệt?”
Tròng đen nàng chuyển vòng, khóe môi đưa ra cái cười ngây thơ: “Vậy chàng cõng ta được không, chúng ta tản bộ dưới trăng, hoa trước mắt trăng trên cao thực lãng mạn.”
Hắc Khi Phong quay đầu nhìn bên ngoài động, ánh lửa nhàn nhạt rọi không xa lắm, nhưng đêm nay ánh trăng lại cực kỳ sáng, trút xuống mặt đất, tản ra ánh sáng mát lạnh.
Quay đầu nhìn nàng, đem ánh mắt chờ mong của nàng thu hết vào đáy mắt, hắn cười.
“Được thôi.”
Nói xong, hắn xoay người ý bảo nàng trèo lên lưng hắn, sau đó nói tiếp: “Nếu nàng cảm thấy mệt thì ngủ, không cần chống chọi biết không?”
“Không cần, ta sẽ không mệt.”
Huyên Trữ cười hì hì thực khẳng định mà nói, tiếp theo nhảy lên lưng hắn.
“Ta bảo chàng trở về mới có thể trở về nha, không được giục ta, ta thích tản bộ bao lâu thì bao lâu.” Nàng nũng nịu nhao nháo sau tai hắn, thanh âm cũng rất nhu hòa.
“Được, chờ nàng nói trở về chúng ta mới trở về.” Hắn dung túng trả lời.
Ánh trăng rọi xuống, dừng trên người bọn họ, kéo bóng ra thật dài.
Đi được chốc lát, Hắc Khi Phong nhẹ hỏi: “Huyên nhi, có phải nàng không muốn rời khỏi đây?”
Huyên Trữ đem hai má kề sát lưng hắn, khí tức ấm áp tràn lên mặt, làm ấm lên hô hấp của nàng.
Nàng trầm mặc một chút mới mở miệng: “… Không phải… Ta chỉ là cảm thấy có chút luyến tiếc nơi này, chúng ta ở đây lâu như vậy, thoáng cái đã rời khỏi…”
Hắn trầm ngâm một chút, thoáng nghiêng đầu, thấy một bên mặt nàng đặt trên vai hắn, trắng nõn xinh đẹp, khiến người yêu mến.
“Nếu nàng thích, vậy sau này chúng ta có thể trở về.”
“Thật sao? Chàng thật sự nguyện ý sẽ lại trở về?”
“Nàng thích, ta làm sao có thể không thích.” Hắn trả lời như vậy.
“Phong, chàng đối xử với ta thật tốt.”
Hắn trầm mặc trong chốc lát, cước bộ vững vàng đạp trên con đường nhỏ, bóng dáng trong bụi cỏ thoắt ẩn thoắt hiện.
Hồi lâu, hắn mới lại mở miệng: “… Vui vẻ một chút rồi chưa?”
“Ừm. Có chàng ở bên ta, ta lúc nào cũng vui vẻ.” Nàng nhẹ nhàng than thở, ôm chặt cổ hắn, gác cằm qua vai hắn, hưởng thụ sự dịu dàng của hắn.
Lại đi được một đoạn đường, hết thảy đều im lặng, chỉ có sâu bọ trong bụi cỏ thấp kêu.
Hắc Khi Phong nghiêng tai, nghe được tiếng hô hấp đều đều của người trên lưng, độ ấm từ hơi thở nhẹ nhàng quét bên tai hắn.
Nàng đang ngủ.
Hắn biết, nhưng hắn không đánh thức nàng, cũng không cõng nàng về, chỉ dọc theo đường nhỏ mà đi tiếp.
Không biết qua bao lâu, ánh trăng sáng rọi cũng không biết khi nào đã bị mây mù che khuất, màn đêm hạ, một mảnh đen kịt.
Chỉ là, hắn như cũ có thể nhìn rõ con đường dưới chân.
Lại một lát sau, Huyên Trữ động đậy, chậm rãi mở mắt, có điểm mơ mơ màng màng không biết vì sao.
Nàng dụi dụi mắt: “Phong, bây giờ là lúc nào rồi?”
“Canh hai [1].”
“Ừm, ta muốn về ngủ rồi.” Nàng nhẹ nhàng ngáp một cái, đôi mắt hơi hơi híp lại.
“Được, chúng ta trở về ngủ.”
Lúc Hắc Khi Phong cõng nàng trở về, nàng lại mơ mơ màng màng thiếp đi.
Nàng không biết, hắn cõng nàng dưới ánh trăng đi liên tiếp một canh giờ [2], đơn giản là nàng đã nói nàng chưa đòi về, hắn sẽ không về.
…
Rốt cuộc trở lại trong nham động, Hắc Khi Phong nhẹ nhàng kêu: “Huyên nhi, chúng ta đã về rồi, Huyên nhi?”
Đợi một chốc, không thấy nàng phản ứng, Hắc Khi Phong dứt khoát nhẹ buông nàng ra, để nàng ngủ trên giường.
Vừa đụng vào giường cứng cáp, Huyên Trữ cảm giác không quá thoải mái bĩu cặp môi đỏ mọng, tay bất giác túm chặt tay áo hắn không cho hắn đi.
“Phong, đừng rời xa ta…” Nàng có chút bất an nói mớ.
Ánh mắt của Hắc Khi Phong dịu dàng nhìn gương mặt ngủ đáng yêu của nàng, kìm lòng không được đưa tay xoa mặt nàng.
“Ngủ ngoan, ta sẽ không rời xa nàng.”
Tiếp theo, hắn cúi mắt nhìn nàng gắt gao túm một góc tay áo của hắn, sủng nịch cười khẽ.
Đột nhiên, trước mắt hắn giống như xẹt qua một màn rất quen thuộc, giống như nàng cũng từng như thế mà túm lấy tay áo hắn.
Khi hắn muốn vớ giữ lại một màn đó, cảnh tượng kia lại đột nhiên biến mất vô tung, làm hắn muốn vớ giữ cũng không còn kịp rồi.
Hắn nhắm mắt, vận động đầu óc, cố gắng định hồi tưởng, lại chỉ cảm thấy một trận choáng váng đầu óc.
“A…” Hắn khó chịu nhịn không nổi nhẹ gầm ra tiếng.
Sự không khỏe của hắn hình như đã quấy nhiễu đến giấc ngủ của Huyên Trữ, nàng cơ hồ đồng thời mở mắt.
“Phong, chàng làm sao vậy?” Nàng chớp mắt, làm rơi nét buồn ngủ trong mắt.
Hắn thoạt nhìn giống như có tâm sự…
_____[1] Canh hai: 9 giờ tối đến 11 giờ tối[2] Một canh giờ: một ngày = 12 canh giờ (thời thần), 1 thời thần = 2 giờ
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
10 chương
28 chương
25 chương