Tất cả đều khôi phục im lặng, chỉ có âm thanh của quần áo không ngừng bị xé rách trong phòng nhỏ âm u. Quần áo trên người Huyên Trữ hỗn độn, cái yếm bên trong như ẩn như hiện. Đôi mắt của Hắc Khi Dạ nhíu lại, ghé sát ngửi mùi hương xử nữ trên người nàng: “Đệ đệ của ta thế nhưng lại không hề chạm vào người một công chúa xinh đẹp bất ngờ, thật sự là khiến người ta giậm chân giận dữ a.” Nói xong, dục hỏa trong mắt hắn càng sâu. Tay hắn, chậm rãi hướng tới chiếc dây buộc yếm sau gáy nàng. Huyên Trữ run run sợ hãi, chỉ có thể dùng ánh mắt phản kháng một cách vô lực nhìn cái tay kia dọc theo cổ nàng đi xuống, nước mắt...... cũng chảy ra. Đột nhiên, có tiếng gõ cửa:“Cốc cốc cốc......” Tay Hắc Khi Dạ dừng lại một chút, trầm giọng không vui quát:“Đừng làm phiền ta.” Ngoài cửa lại vang lên giọng nói của Lôi Vân:“Điện hạ, người mà người muốn gặp đã đến.” Nghe vậy, Hắc Khi Dạ lập tức đứng lên, quần áo trên người có chút hỗn độn. Cúi đầu lạnh lùng quét về phía thân hình đang chật vật khóc lóc của Huyên Trữ liếc mắt một cái, một tia quỷ dị lạnh lẽo xẹt qua mắt hắn. “Công chúa, ngươi nói...... Nếu để cho người trong lòng ngươi - Hắc Khi Phong - nhìn thấy ngươi bị ta sủng hạnh, có phải càng thêm kích thích hay không?” Ngươi là ma quỷ! Huyên Trữ giận dữ trừng mắt nhìn hắn, cừu hận trong lòng cơ hồ phải mất cả đời nàng cũng không quên được. Không để ý đến ánh mắt tràn đầy hận ý của nàng, Hắc Khi Dạ nhẹ nhàng bước về hướng cửa. Mở cửa ra, Lôi Vân cung kính hành lễ:“Điện hạ.” “Hắc Khi Phong đến đây? Dẫn theo bao nhiêu binh mã” “Hồi điện hạ, chỉ có một mình hắn.” Hắc Khi Dạ gợi lên một tia âm ngoan, ánh mắt lóe ra vẻ lạnh lùng cực điểm: “Các ngươi làm tốt lắm.” Sau đó, đuôi mắt hắn liếc về thân hình không thể nhúc nhích đang ngã vào góc tường của Huyên Trữ. “Đem nữ nhân này theo, đi theo ta.” “Tuân lệnh.” Lôi Vân đi đến trước mặt Huyên Trữ, coi như không thấy biểu hiện chật vật của nàng. Khom người, hắn giữ chặt người Huyên Trữ, khiêng nàng trên vai, sau đó đi theo Hắc Khi Dạ ra khỏi phòng. ...... Trên vách núi ở ngoài thành, Hắc Khi Phong đứng đón gió, hai tay nắm thật chặt để ở sau lưng. Chỉ chốc lát sau, thân ảnh của đám người Hắc Khi Dạ liền đi đến trước mặt hắn. Hắc Khi Phong nhìn thấy Huyền Trữ bị Lôi Vân khiêng phía sau, tay hắn càng nắm chặt vang lên những tiếng răng rắc, mu bàn tay nổi lên cả gân xanh. Lôi Vân buông Huyên Trữ xuống, dùng tay nắm lấy cổ của nàng. Huyên Trữ cố nén nước mắt, sâu kín xem xét Hắc Khi Phong. “Hắc Khi Dạ, ngươi còn là con người hay không?!” Hắc Khi Phong phẫn nộ lên tiếng. “Xem ra ngươi cùng công chúa rất xứng đôi, đều thích nói cùng một câu.” Hắc Khi Dạ lười biếng nhíu mày, đối với Hắc Khi Phong tuyệt không kiêng kị, hiện tại hắn có con tin trong tay, cho dù Hắc Khi Phong pháp lực cao tới đâu cũng không thể làm gì được. Không đành lòng nhìn quần áo trên người Huyên Trữ bị xé rách, thấy cổ nàng bị người ta bóp chặt, cả người hắn cứng lại cơ hồ muốn nứt ra. “Rốt cuộc ngươi đã làm gì nàng?” Hắc Khi Dạ đưa tay nhẹ nhàng xẹt qua bên bờ vai bị lộ ra của Huyên Trữ, không đứng đắn cười mỉa:“Vốn đã muốn làm cái gì, nhưng mà...... Ta cảm thấy vẫn là nên chờ ngươi đến xem ta làm gì nàng để ngươi có thể khắc sâu trong trí nhớ, đường đường một công chúa mất đi sự trong sạch cũng có chút giá trị.” “Cầm thú!” Hắc Khi Phong nhịn không được tiến lên từng bước. “Đứng lại! Ngươi bước thêm bước nữa ta sẽ giết nàng.” Câu nói của Hắc Khi Dạ rơi xuống, Lôi Vân càng thêm dùng sức trên cổ Huyên Trữ. Thấy thế, Hắc Khi Phong lập tức dừng lại, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía Hắc Khi Dạ. “Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?” Hắc Khi Dạ nheo đôi mắt lạnh lùng lại: “Ta muốn...... trước mặt của ngươi sủng hạnh nàng ta, sau đó sẽ …giết.” “Ngươi...... Nói đi, ngươi muốn ta làm như thế nào mới bằng lòng buông tha cho nàng?” Nghe vậy, Hắc Khi Dạ mím chặt môi, ánh mắt tàn nhẫn bắn về phía Hắc Khi Phong:“Nàng cứu ngươi một mạng!” Nói tới đây, Hắc Khi Phong cùng Huyên Trữ đã hiểu được ý đồ của Hắc Khi Dạ. Ánh mắt nàng khẩn cầu nhìn chăm chú vào hắn, trong mắt không ngừng mà phát ra tín hiệu. Không muốn hắn làm như vậy, không cần...... Hắc Khi Phong nhìn lại nàng, không có xem nhẹ khẩn cầu trong mắt nàng Tâm trạng của hắn phức tạp không thôi, vì hắn, nàng không sợ chết sao? Ngực nặng trịch, nhìn nàng hồi lâu, hắn chậm rãi dời tầm mắt chuyển hướng Hắc Khi Dạ. “Thả nàng, ta tùy ngươi xử trí.” Nghe vậy, Huyên Trữ hoàn toàn hốt hoảng, trong cơ thể máu chạy cuồn cuộn, cố gắng nói ra tiếng:“Không......” Lôi Vân ngẩn ra, suýt nữa bị tiếng nói của nàng làm kinh ngạc một chút. Hắc Khi Dạ lạnh lùng liếc Lôi Vân một cái: “Chú ý đến cô ta.” “Dạ.” Lôi Vân càng thêm cẩn thận bắt lấy Huyên Trữ. Cuối cùng, Hắc Khi Dạ nhìn về phía Hắc Khi Phong, tay giương lên, một thanh kiếm thẳng tắp rơi xuống ở dưới chân Hắc Khi Phong:“Ngươi tự mình kết thúc.” Hắc Khi Phong nhìn thanh kiếm kia, sau đó bình tĩnh nâng mắt nhìn về phía Huyên Trữ, quyết tâm cứu nàng:“Ngươi thả nàng trước.” “Ta chỉ muốn mạng của ngươi, chỉ cần ngươi chết, ta tất yếu không muốn lo lắng cùng đối nghịch với Xích Diễm quốc.” Nghe vậy, Hắc Khi Phong cúi người, cầm lấy thanh kiếm kia. “Đừng, Hắc Khi Phong, ta không cần chàng tới cứu, chàng đi… đi a!” Huyên Trữ đau lòng khóc, cũng không thể ngăn cản Hắc Khi Phong cầm lấy thanh kiếm. Nắm chặt kiếm trong tay, Hắc Khi Phong nhìn về phía nàng, ánh mắt có chút dịu dàng, có chút bất đắc dĩ. Hắn nhẹ nhàng thở dài:“Công chúa, sau này đừng ngốc nghếch như vậy, đừng vì người khác mà đánh đổi cả sinh mệnh như vậy, hãy tìm người vì nàng mà chấp nhận......” “Chàng chính là người kia, chàng chính là người ta chấp nhận đánh đổi cả tính mệnh, trừ chàng ra ta không cần ai hết...... Chàng không được chết...... Ta đồng ý với chàng sau này sẽ không quấn quít lấy chàng, cũng không buộc chàng phải chấp nhận ta, ta còn cho chàng cuộc sống thanh tịnh, chàng có thể sống vui vui vẻ vẻ, chàng đừng chết, đừng chết, cái gì ta cũng đều đồng ý với chàng......” Nàng hoảng sợ tới mức cái gì cũng không để ý, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, nàng muốn hắn còn sống, bất kể nàng trả giá gì cũng được. Nhìn nàng quyết không chùn bước, bạc môi của hắn không khỏi gợi lên một nụ cười thản nhiên, cũng không nói gì nữa. Đây là lần đầu tiên hắn nở nụ cười với nàng, nhưng mà...... Nàng tình nguyện không cần, nàng tình nguyện chấp nhận khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn vĩnh viễn. Nàng không muốn hắn chết a, không muốn không muốn...... Mắt thấy hắn không có ý buông kiếm xuống, nước mắt của nàng không ngừng mà trào ra, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn giơ kiếm đưa vào cổ, trái tim đau đớn thắt chặt như muốn vỡ vụn. Hắc Khi Phong tránh ánh mắt đau lòng của nàng, tay cầm kiếm, hướng về phía cổ