Nơi cung điện hẻo lánh, cây đại thụ che trời, cơ hồ che khuất ánh nắng mặt trời, từng bóng râm mát, rất là tối tăm. Hắc Khi Phong một mình không yên đi đến chỗ ngồi ngoài cung điện. Lưng đứng thẳng, ẩn thân sau một gốc cây đại thụ, con ngươi đen của hắn phức tạp nhìn cửa đồng cung điện rắn chắc, thần sắc trầm trọng. Cuối cùng hắn cũng định thần, trong lòng bàn tay ngưng tụ ánh hào quang, tay khẽ động, hào quang nhanh như sét đánh về phía hai thủ vệ. Hai thị vệ cả người cứng đờ, tiếp theo là như người mất hồn, trong mắt cái gì cũng không thấy. Hắc Khi Phong từ phía sau cây đại thụ đi ra, sau đó đi vào, hai thị vệ không nhận biết được sự tồn tại của hắn. Bên trong, một mảnh u ám. Hắn đi lại phía bên cạnh tường. tay nhấn vào cơ quan, hiện ra một cái cầu thang dẫn thẳng không nhìn thấy điểm cuối. Mặc kệ phía dưới chỉ một màu đen, Hắc Khi Phong vẫn vững bước đi xuống dưới như cũ. Vòng vo mấy vòng, một con dường mang vẻ bụi bậm hiện ra. “Oanh…” Lại một cánh cửa đá nữa bị mở ra, Hắc Khi Phong bước vào, ánh mắt khóa trụ vào bóng người chật vật nơi góc tường. Tiếng bước chân nhẹ nhàng làm kinh động người ngồi ở góc tường, hắn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo oán hận. “Ngươi tới làm gì?!” Bờ môi của Hắc Khi Phong giật giật, đáy mắt xẹt qua tình cảm sâu nặng. “Hắc Khi Dạ, bị người giam ở đây, mùi vị không dễ chịu có phải hay không?” Hắn hỏi, hỏi thật sự bình thản, không có một chút gì là châm chọc, tựa như chỉ là đang kể một câu chuyện có thật. Cho dù bị xiềng xích, một thân chật vật nhưng Hắc Khi Dạ vẫn khí thế bức người như cũ không giảm, bạc môi màu đỏ ở nơi góc tường u ám lóe ra như ngọn lửa mang vẻ yêu dã. Hắn lạnh lùng nhìn Hắc Khi Phong, Hắc Khi Dạ phẫn nộ cắn răng:“Không giết ta, ta sẽ cho ngươi hối hận!” Bình tĩnh nhìn ánh mắt đầy hận ý của Hắc Khi Dạ, Hắc Khi Phong chuyển dời tầm mắt, dừng lại trên cái cùm sắt thô chắc trên người của Hắc Khi Dạ, ánh mắt của hắn trở nên lạnh nhạt. Hạ mắt, hắn lẳng lặng đứng trong chốc lát, tiếp theo từ tay hắn một hào quang lé ra bắn về phía xích sắt. “Loảng xoảng….” liên tiếp tiếng kim loại gãy vang lên, những trói buộc trên người Hắc Khi Dạ bị tháo bỏ. Ngay lúc hắn phấn chấn muốn công kích Hắc Khi Phong, động tác của Hắc Khi Phong càng thêm nhanh, chỉ thấy hắn dịch một chút đến gần Hắc Khi Dạ, điểm vào các đại huyệt của Hắc Khi Dạ. “Phốc” Hắc Khi Dạ miệng phun máu tươi, tay ôm ngực quỳ xuống. Hắn chống một tay trên mặt đất, ngẩng đầu, ánh mắt tàn nhẫn như cũ nhìn Hắc Khi Phong. “Ngươi…. phong bế pháp thuật của ta, không bằng ngươi giết ta đi, giết ta đi!” Hắc Khi Dạ phẫn nộ thét lên. Hắc Khi Phong từng bước lùi về phía sau, quay lưng lại, bóng dáng thân hình thon dài dưới ánh lửa bị kéo dài, có vẻ nghiêm túc. “Ta không nghĩ sẽ giết ngươi, bây giờ ta cho ngươi một con đường sống, ngươi mau rời khỏi nơi này đi.” “Không…” Hắc Khi Dạ theo bản năng cự tuyệt, nhưng mà sau khi đầu óc hắn vận động, hắn nuốt xuống nỗi hận này. Chống đỡ thân người, hắn đứng thẳng lưng, nheo mắt lại nhìn thấy nét mặt nghiêng của Hắc Khi Phong: “Ngươi hôm nay không giết ta, có một ngày, ta sẽ không nương tay chút nào mà giết ngươi!” Ai ngờ, Hắc Khi Phong thoáng xoay người, con ngươi đen run run mãnh liệt: “Hôm nay tha cho ngươi một mạng, tình nghĩa huynh đệ chúng ta đến đây là ân đoạn nghĩa tuyệt, nếu có một ngày gặp lại, ta cũng sẽ không nương tay một chút nào mà giết ngươi, vì phụ thân rửa hận.” Nghe vậy, Hắc Khi Dạ khẽ cong bạc môi một cách quỷ dị:“Hừ!” Tiếp đó, hắn xoay người đi ra khỏi thạch thất, cũng là đi theo một thông đạo khác rời đi. ……. Bóng đêm buông xuống, hoàng cung dần dần im lặng, thị về được huấn luyện tuần tra ban đêm đi lại, bước chân nhẹ nhàng không gây kinh động. Trong ngự thư phòng, Lôi Mông cung kính bẩm báo với người ngồi trên ngự tọa. “Vương, thuộc hạ đã điều tra ra được tin tức có liên quan đến tên thích khách ngày hôm trước.” Hắc Khi Phong buông tấu chương trên tay, con ngươi đen xẹt qua. “Nói đi.” Giọng nói của hắn có chút lạnh nhạt. Biết rõ cảm xúc của chủ tử, Lôi Mông nhìn Hắc Khi Phong một hồi lâu rồi mới nói chi tiết:“Thuộc hạ căn cứ vào nét đặc biệt của túi cung tiễn truy ra được đây là vật phẩm quen dùng của thuộc hạ của tiền nhiệm thái tử là Lôi Hành và Lôi Vân, sau khi thái tử tiền nhiệm bị bắt, bọn họ cũng mất bóng dáng trong Vương cung, không biết bọn họ đi về hướng nào, thuộc hạ đoán chắc rằng bọn họ ẩn nấp ở nơi lân cận Vương cung, tìm thời cơ báo thù cho thái tử tiền nhiệm.” Hắc Khi Phong còn chưa nói hết thì bên ngoài cửa vang lên âm thanh cấp báo. “Cấp báo.” Hắc Khi Phong nhíu mày, đáy mắt toát ra ánh sáng lạnh lùng:“Truyền.” Một gã thị vệ vội vàng chạy vào:“Vương, thái tử điện hạ tiền nhiệm mất tích.” “Chuyện khi nào?” Hắc Khi Phong biết rõ còn cố ý hỏi. Thị vệ càng thêm phủ phục cúi đầu:“Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ…. thuộc hạ thật không xác ra thời gian thái tử tiền nhiệm mất tích, thuộc hạ cũng chỉ vừa mới phát hiện, thuộc hạ đáng chết!” “Bổn vương đã biết, ngươi lui xuống trước đi, việc này bổn vương sẽ tự xử lý.” “Vâng.” Thị vệ kinh sợ lui ra ngoài. Nhìn thị vệ đi ra ngoài, ánh mắt của Lôi Mông hiện lên một tia suy nghĩ. Im lặng một chút, hắn chắp tay hành lễ:“Vương, thuộc hạ nguyện ý nhận trọng trách đuổi bắt thái tử tiền nhiệm” “Lôi Mông, ngươi theo ta đã bao lâu?” “Thuộc hạ theo Vương từ lúc được phong làm tùy tùng của nhị điện hạ, đã sớm không nhớ được bao lâu.” Hắc Khi Phong đứng lên, con ngươi đen sáng ngời nhìn Lôi Mông, bắt giữ tia nghi ngờ kia trong mắt của Lôi Mông: “Việc ta đã làm, trong lòng của ngươi không phải sớm đã hiểu rồi sao?” Quả nhiên, vẻ mặt của Lôi Mông lập tức nghiêm nghị:“Vương! Thả cọp về núi sẽ có hậu họa!” “Bổn vương biết, cho nên…. Nếu lại thấy Hắc Khi Dạ, bổn vương sẽ giết không tha.” “Vương…..Aiz…..” Lôi Mông cho dù còn nhiều lời muốn nói, nhưng cũng biết đều là vô ích. “Thuộc hạ xin chỉ đi theo giám sát hành tung của thái tử tiền nhiệm.” “Không cần, hiện tại, bổn vương muốn cùng hắn tiến hành một trận quyết đấu, đây là việc riêng của huynh đệ ta.” “….Vâng.” Lôi Mông cho dù không muốn, nhưng cũng không thể kháng mệnh.