“Cô Ngự Hàn? Ngươi ngươi ngươi… Sao, ha ha ha…” Bối Bối giãy dụa thân, lưng, tránh né Nhất Dương Chỉ của hắn. Cô Ngự Hàn nheo mắt, nhìn nàng vô tình để lộ ra làn da nõn nà, con ngươi đen bắt đầu sẫm lại. Loáng thoáng cảm giác được ánh mắt của hắn có chút thay đổi, Bối Bối vừa cúi đầu nhìn, đã vội vàng kéo chăn bao chặt quanh mình, chỉ lộ ra hai con mắt đen: “Cô Ngự Hàn, ngươi… Chúng ta… A! đau…” Nàng vừa an tĩnh lại, liền cảm giác được thân thể vô cùng đau đớn, tối hôm qua, trí nhớ dời núi lấp biển nhanh chóng trở lại, hai má nàng nhanh chóng đỏ ửng, mắt không biết nên nhìn đi chỗ nào. Muốn chết, bọn họ thật sự đã làm! Cô Ngự Hàn thấy nàng không thoải mái lập tức cau mày, hắn đưa tay kéo nàng ôm vào trong lòng một lần nữa, hỏi: “Nơi nào đau?” “Toàn thân đều đau hết!” Bối Bối hóa thẹn thùng thành oán trách, giọng nói cũng vang lớn, cũng không cần xấu hổ nữa. Tiếp thu ánh mắt hàm oán của nàng, Cô Ngự Hàn hôn hôn lên trán nàng, đưa tay xoa bóp nhẹ lên cổ nàng: “Như vậy có… cảm thấy tốt hơn hay không?” Bối Bối gật đầu lung tung, mí mắt cụp xuống, che giấu tâm tư đang hỗn loạn của nàng. Ai nha, phiền muốn chết, chuyện tại sao lại phát triển trở thành như vậy mà, hiện tại muốn làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn vừa khóc vừa nháo rồi đòi thắt cổ bắt hắn có trách nhiệm? Đều không được, nàng không muốn ở đây cả đời, nàng còn muốn chờ cơ hội trở về nhà… “Đang suy nghĩ cái gì?” Cô Ngự Hàn nâng mặt nàng lên, nhìn sâu thẳm vào trong mắt nàng. Bối Bối đẩy tay hắn ra, trừng mắt liếc hắn: “Đang suy nghĩ xem muốn ngươi bồi thường ta như thế nào đây!” “Bồi thường?” Cô Ngự Hàn thoáng biến sắc, bàn tay đang xoa bóp cũng ngừng lại, con ngươi đen trở nên lạnh lùng, chẳng lẽ nàng cũng muốn đòi vàng bạc châu báu của hắn? Hay phải làm Vương hậu? “Nói thừa, ngươi chiếm tiện nghi của ta, chẳng lẽ làm như ăn lót dạ thường sao? Đừng nói ngươi ăn xong lau mép tính quỵt nợ!” Bối Bối đập đập vào trong ngực hắn. Cô Ngự Hàn lẳng lặng nhìn nàng, hồi lâu, hắn lạnh nhạt mở miệng: “Ngươi muốn cái gì?” “Ta muốn…” Bối Bối mở miệng, hốt nhiên phát hiện bản thân không biết muốn cái gì. Dừng thoáng cái, nàng tiếp tục nói: “Ta còn chưa nghĩ đủ, chờ ta nghĩ kỹ rồi sẽ nói cho ngươi.” “Được rồi, vậy ngươi từ từ nghĩ, chỉ cần ta làm được thì cái gì cũng có thể.” Cô Ngự Hàn có chút thất vọng, nàng cuối cùng cũng biết bắt đầu yêu cầu hắn. Mặc dù không biết tại sao hắn lại thay đổi, nhưng nàng cảm giác được tâm tình của hắn không tốt, gì chứ, nàng mới chỉ là nói là cần một chút bồi thường mà thôi, hắn liền không vui vẻ? Thật nhỏ mọn, nếu thực sự đưa ra cái gì cụ thể, chắc hắn lại cùng nàng so đo. Hừ! Trai đẹp thật là hẹp hòi! Hắn khó chịu, nàng còn uất ức hơn. Mới sáng sớm phiền nhiễu không cho nàng ngủ, thân thể đau đến muốn chết nè. Càng nghĩ càng giận, nàng dứt khoát rời giường, cầm lấy y phục mặc lên, trên mặt viết rõ nàng hiện tại sẽ rời đi. “Ngươi muốn đi đâu?” thấy nàng bước đi, Cô Ngự Hàn đưa tay kéo cổ tay của nàng, tỏ ý không muốn. Bối Bối tránh khỏi tay hắn, giọng nói nặng nề: “Trở về ngủ tiếp!” Sau khi rời khỏi, nàng đứng ở trên hành lang, không tự chủ được quay đầu lại nhìn một chút, không thấy thân ảnh của hắn, nàng có chút thất vọng đá đá chân, trong lòng buồn bã, quỷ đáng ghét! Lúc nhiệt tình khi lại lạnh lùng, tâm tình bất định như nam nhân thời mãn kinh, không thèm để ý tới ngươi nữa!