Gió lạnh thổi bay, bông tuyết từ trên trời rơi xuống, rất nhanh liền phủ kín mặt cỏ hoang vu. Bối Bối lo lắng xoay người về phía sau nhìn thấy Huyên Trữ công chúa đang đếm từng bước. “Huyên Trữ, đi nhanh lên, tuyết đang rơi a, chúng ta nhanh chút tìm một nơi trú chân đi, bằng không nếu tuyết rơi nhiều hơn nữa, chúng ta sẽ bị lạc đường.” “Tẩu tử, ta...... Ta đi không được nữa.” Hai chân Huyên Trữ mềm nhũn, cơ hồ cả người muốn ngã xuống. Nhìn thấy thân mình lay động của nàng ta, Bối Bối vội vàng đi qua đỡ lấy nàng: “Huyên Trữ, ngươi tỉnh lại đi, ta dìu ngươi đi.” Quay đầu nhìn bốn phía cơ hồ đều bị tuyết che khuất, ánh mắt Huyên Trữ rốt cuộc nhịn không được trở nên yếu ớt. “Tẩu tử, ta...... hình như ta đã đi nhầm đường rồi, làm sao bây giờ? Tẩu tử, ta rất sợ hãi, nơi này mênh mông bát ngát, ta sợ là chúng ta sẽ không tìm được đường ra.” Trước mắt một mảnh mênh mông mù mịt, nước mắt ngập trong hốc mắt của Huyên Trữ, lại cố nén không rơi xuống. Bối Bối nặng nề nắm tay Huyên Trữ, cổ vũ nói: “Huyên trữ, trước hết chúng ta đừng vội nghĩ cách ra khỏi nơi này, hiện tại việc chúng ta nên làm hàng đầu là tìm được một chỗ tránh tuyết đã.” “Nhưng mà...... Nhưng mà nơi này bốn phía đều là tuyết, ngay cả một gốc cây đại thụ cũng không có.” Huyên Trữ hít hít cái mũi, lau đi bông tuyết nơi đuôi mắt. Hít một hơi thật sâu, nàng thực dùng sức cầm tay Bối Bối, kiên cường nói: “Tẩu tử, chúng ta đi thêm một đoạn nhất định có thể tìm được một nơi để tránh tuyết, có phải hay không?” “Đúng vậy, chỉ cần không buông tay, chúng ta nhất định có thể tìm được, đi nào, chúng ta đi mau. ...... Tuyết càng rơi xuống càng lớn, rất nhanh trên mặt đất chồng chất một tầng tuyết thật dày. Trong gió tuyết mông lung, một gian nhà tranh nho nhỏ chìm trong tuyết như ẩn như hiện. Ánh lửa theo khe hở trong căn phòng từ gian nhà tranh cũ nát chiếu ra, mỏng manh như bị tuyết che khuất. “Nhị điện hạ, lửa đã được nhóm lên rồi, người mau tới đây ngồi cho ấm.” Từ công công cho thêm củi vào đống lửa, rất nhanh khí lạnh ở gian nhà tranh đã bị đuổi đi hết. “Ừ.” Hắc Khi Phong thản nhiên lên tiếng, bóng dáng lại vẫn như cũ đứng lặng ở cạnh cửa nhìn tuyết rơi đầy trời bên ngoài. Nơi này cách quan ngoại* của Xích Diễm quốc không xa nữa, phỏng chừng không lâu nữa, hắn có thể tìm được Cô Ngự Hàn. Sau đó...... Huynh đệ tương tàn**...... Hắn ủ dột nhắm mắt lại, trong đầu xẹt qua một bóng dáng xinh đẹp. Không thể quên một màn ở thành lâu kia, hắn trơ mắt nhìn đại ca đâm kiếm vào sau lưng Tiểu Bối, máu tươi chảy ra không ngừng. Hắn chạy tới, lại không kịp cứu được nàng. Khi hắn nghe thấy Cô Ngự Hàn khóc thảm gọi tên của nàng, lòng hắn cũng đã chết. Một kiếm đại ca, cho dù là có được pháp lực rất cao cũng rất khó có thể sống được, Tiểu Bối...... lành ít dữ nhiều. Lúc đó, hắn thật hận đại ca, thật sự rất hận! Nhưng mà, hắn lại càng thêm hận chính mình...... Không có một thân pháp lực, hắn có thể làm gì, hắn không thể bảo hộ chính mình còn muốn bảo hộ ai nữa, dù là Tiểu Bối, hay là phụ Vương, hắn đều không có bảo hộ được. Ngẩng đầu, hắn nhìn tuyết trắng mờ mịt phía chân trời, con ngươi đen kiên định, lãnh khốc. Tiểu Bối, ta rất muốn đối tốt vơi ngươi, lại luôn đem ngươi lâm vào cảnh nguy hiểm, là ta không tốt. Tiểu Bối, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù cho nàng, nhất định sẽ báo thù cho nàng. Chờ giúp nàng báo thù xong, ta sẽ đến thiên đường hoặc là địa ngục tìm nàng, cùng nàng, sau này, ta sẽ không để cho nàng khó xử. Ta sẽ đứng ở nơi nàng không thấy, yên lặng bảo vệ nàng, không bao giờ để cho nàng bị tổn thương nữa, cũng không để cho nàng không vui. “Nhị điện hạ, gió to lắm, người đóng cửa lại đi, lửa cũng bị thổi tắt mất.” Từ công công ân cần khuyên nhủ, kéo tâm trí của Hắc Khi Phong về. Hắn thật sâu nhìn tuyết trắng bên ngoài, sau đó đóng cửa lại, đi trở về bên cạnh đống lửa. Từ công công tinh tế nhìn khuôn mặt nhợt mặt Hắc Khi Phong, ánh mắt nhịn không được ngập đầy lệ. “Nhị điện hạ, thái tử điện hạ thật nhẫn tâm, lại có thể cướp đi nội đan của nhị điện hạ.” Hắc Khi Phong cúi đầu, ánh mắt vô tình, hắn lạnh lùng kiên định đáp lại một tiếng: “Ta sẽ lấy lại, nhất định sẽ lấy lại!” Từ công công cầm ống tay áo lau lau khóe mắt, gật gật đầu. Nhưng rồi, lại có chút lo lắng nhìn Hắc Khi Phong. Cảm giác được ánh mắt của Từ công công, Hắc Khi Phong ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi: “Từ công công là sợ ta sẽ sẽ lại mềm lòng với đại ca?” Nghe vậy, Từ công công im lặng một chút, sau đó thẳng thắn thành khẩn nói ra lo lắng của chính mình. “Đúng vậy, nô tài biết nhị điện hạ rất nhân hậu, đối với thái tử điện hạ vẫn rất mực tôn kính, cho nên......” “Đại ca đã không đáng để ta tôn kính, vì phụ Vương, vì nàng, ta sẽ không lại một lần nữa nương tay, Từ công công không cần lo lắng, ta tuy rằng không thích tranh đấu, nhưng mà...... Cũng không phải là lấy ơn báo oán, nên ta biết chính mình hẳn nên làm như thế nào.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng không mang theo một chút tình cảm, làm cho Từ công công giật mình. Từ công công nhìn mặt nhị điện hạ không chút thay đổi thậm chí là tuyệt tình, hai mắt mở lớn, có chút không thể tin được nhị điện hạ luôn luôn nho nhã ôn hòa thế nhưng cũng sẽ có biểu tình như vậy. “Nhị điện hạ, người......” Từ công công có chút ngơ ngác. “Từ công công, không cho thêm củi sao.” Hắc Khi Phong thản nhiên nhắc nhở, ánh mắt dừng ở nơi khác, trên mặt lạnh lùng cơ hồ nhìn không tới một tia cảm tình. Ánh lửa bập bùng trên khuôn mặt hắn, ánh lửa ấm áp nhưng không cách nào đánh vỡ vẻ lãnh khốc trên mặt hắn. Phản ứng của Từ công công, hắn hiểu rõ. Có lẽ mọi người đều nghĩ hắn luôn luôn bình thản, kỳ thật, hắn không phải bình thản, chính là không muốn phí tâm tư suy nghĩ vào việc phân tranh quyền lợi phức tạp. Đối với người hắn để ý, hắn sẽ sẵn sàng thể hiện tình cảm của mình không nuối tiếc, nhưng mà, đối với người hắn không để ý, hắn cũng không lưu tình. Im lặng, trong gian nhà tranh một mảng im lặng. Không biết qua bao lâu, ngoài cửa bỗng nhiên lao xao. “Cộc, cộc, cộc, xin hỏi bên trong có người không?” Một giọng nữ run run vang lên ngoài cửa. Hắc Khi Phong cả người cứng đờ, quay đầu lại thật nhanh, con ngươi đen thẳng tắp nhìn chằm chằm vào ván cửa. Giọng nói này...... Rất giống với giọng nói của Tiểu Bối Bối...... ____ Quan ngoại*: biên giới Huynh đệ tương tàn**: anh em đánh giết lẫn nhau