Nhiều loại hoa đẹp rực rỡ, tuyết đọng trên cánh hoa trong suốt, tuyết rơi trên lá cây làm cho cảnh đẹp thêm mấy phần, nắng chiều mỏng manh chiếu vào tạo ra nhiều màu rực rỡ. Trong đình nghỉ mát, Bối Bối nằm trên ghế quý phi mềm mại, đôi mắt buồn bã ỉu xìu. “Aiz......” Bất tri bất giác, nàng thở dài. Huyên Trữ công chúa tò mò hỏi: “Tẩu tử, ngươi đang buồn bực chuyện gì sao? Chẳng lẽ cùng Vương huynh cãi nhau?” Nghe được lời nói của Huyên Trữ công chúa, Bối Bối càng thêm thở dài, nàng lăn một vòng rồi ngồi dậy. “Ai dám cãi nhau với hắn a, ngươi không biết đâu, một ánh mắt của hắn là có thể đem cái mạng nhỏ này của ta đánh gãy a, làm sao ta còn dám lỗ mãng.” “Vương huynh dùng ánh mắt giết người, vậy thì…. nhất định là tẩu tử lại không ngoan.” Vẻ mặt Huyên Trữ công chúa dường như hiểu rõ nhìn Bối Bối, nhìn xem nàng thực không cam lòng. “Ta làm sao lại không ngoan a, ta cùng lắm chỉ là muốn hỏi thăm tình hình của Hắc Khi Phong một chút thôi, không có kêu hắn đi cứu Hắc Khi Phong nha.” Tẩu tử nói vậy, chả lẽ Hắc Khi Phong đã xảy ra chuyện gì? Sắc mặt Huyên Trữ công chúa nháy mắt liền mất tự nhiên, nàng theo bản năng thốt ra: “Vậy Hắc Khi Phong thế nào rồi?” Bối Bối nghe nàng vội vàng hỏi như vậy, trong lời nói tựa hồ mang theo một tia lo âu, đôi mắt không khỏi lộ ra một chút hồ nghi. Nàng ghé sát vào mặt Huyên Trữ công chúa, còn thật sự dò xét ánh mắt của đối phương, trong đầu hiện lên một suy đoán. “Huyên Trữ, ngươi có vẻ rất quan tâm đến Hắc Khi Phong?” Ánh mắt thăm dò của Bối Bối, làm cho Huyên Trữ công chúa có chút trở tay không kịp. Nàng cuống quít lắc đầu, hơi nghiêng mình về phía sau, cách xa Bối Bối một chút. “Không...... Không có a, ta chỉ bất quá là thấy tẩu tử ngươi quan tâm đến Hắc Khi Phong, cho nên liền thuận tiện hỏi một chút thôi.” Nhìn ánh mắt trốn tránh của nàng, Bối Bối không chỉ có không tin giải thích của nàng, mà ngược lại càng thêm hoài nghi. Chớp chớp mắt, nàng quyết định lùi một bước, giả bộ cái gì cũng không có thấy cười tủm tỉm với Huyên Trữ. “Huyên Trữ, người ta nói đại tẩu cũng như mẹ, nếu ngươi có tâm sự gì của nữ nhi không tiện nói với Cô Ngự Hàn, ta thân làm tẩu tử sẽ nguyện ý nghe ngươi nói hết nha.” Thấy biểu tình của nàng đột nhiên biến hóa, nghiễm nhiên mang bộ dáng từ mẫu. Nhưng mà, Huyên Trữ lại cảm thấy bị Bối Bối nhìn như vậy cả người không được tự nhiên. Loại cảm giác này, thật giống như chỗ bí mật sâu nhất trong nội tâm của chính mình bị phát hiện. Nàng hoang mang rối loạn đứng lên muốn thoát đi: “Ta...... Ta nào có tâm sự nữ nhi gì đâu, tạ ơn tẩu tử quan tâm, ta đột nhiên có chút việc, ta bảo vài cung nữ đến hầu hạ tẩu tử ngắm hoa nha, ta...... Ta phải đi a. Vội vàng bỏ lại một câu lắp bắp, Huyên Trữ không đợi Bối Bối có gì phản ứng liền hoả tốc rời khỏi đình nghỉ mát. Nhìn nàng vội vã cước bộ, Bối Bối có chút đăm chiêu nâng quai hàm. Nếu nàng không có nhìn lầm, vừa rồi nàng tựa hồ thấy được mặt Huyên Trữ đỏ. Cái dáng vẻ thẹn thùng này...... Hoàn toàn giống như một cô gái đang ôm ấp tình cảm. Chẳng lẽ...... Huyên Trữ thích Hắc Khi Phong?! Đôi mắt của nàng mở lớn, ánh mắt đăm đăm nhìn bóng dáng Huyên Trữ biến mất ở chỗ rẽ trên hành lang. Nếu Huyên Trữ thật sự thích Hắc Khi Phong, chỉ riêng việc lập trường đối địch giữa hai bên vốn đã rất khó khăn, hơn nữa còn Cô Ngự Hàn kia..... Nha, quả thực là họa vô đơn chí. ...... Bối Bối vội vàng đi gặp Cô Ngự Hàn, bởi vì nóng vội, nàng trực tiếp đẩy cửa đi vào. “Cô Ngự Hàn......” Nàng mới nói ra tiếng liền đã không có âm cuối. Bên trong có rất nhiều đại thần, hơn nữa không khí tựa hồ có chút nghiêm trọng. Vốn dĩ, bọn họ đang thương thảo chuyện quốc gia đại sự! Muốn yên lặng lui ra ngoài, nhưng mà người ở bên trong sớm đã trước một bước quay đầu nhìn lại nàng. Cái này, nàng tiến cũng không được, lui cũng không xong, chỉ có thể xấu hổ nhìn xung quanh. Mọi người đều đồng loạt nhìn lại nàng, nàng đành cười gượng pha trò: “Thật có lỗi thật có lỗi...... Các ngươi cứ tiếp tục, các ngươi cứ tiếp tục a, ta lập tức đi ra......” Ngồi trên ngai vàng, Cô Ngự Hàn lại bất đắc dĩ dung túng nhìn thân ảnh nhỏ xinh đang đứng trước cửa. Nàng đang muốn nhanh chân chạy ra, hắn lại giành trước mở miệng: “Tiểu Bối Bối, lại đây.” Bối Bối ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng rũ xuống. Nàng không muốn đi qua, người ở đây nhiều như vậy, nàng xấu hổ muốn chết. Nhưng mà, ánh mắt của hắn không cho phép nàng cự tuyệt, nàng vẫn là chậm chạp bước qua, mỗi bước đi, đầu của nàng lại cúi thấp hơn, như là không thể thấp hơn được nữa. Ngay khi nàng vào còn cách hắn một bước chân xa nữa, hắn đưa tay ôm lấy thắt lưng của nàng, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh hắn. Ngai vàng rất rộng, hai người cùng ngồi sẽ không chật chội, nhưng mà cũng không còn rộng rãi thoải mái nữa. Bối Bối không được tự nhiên xoay người nhéo nhéo thắt lưng của hắn, nhỏ giọng: “Cô Ngự Hàn, mau bỏ tay của chàng ra, rất nhiều người đang nhìn nha, xấu hổ muốn chết.” Cô Ngự Hàn không có phản ứng gì, chỉ mỉm cười đối với nàng thì thầm: “Tiểu Bối Bối, nếu không muốn càng thêm mất mặt liền ngoan ngoãn ngồi cho tốt đi. Dư quang trong đuôi mắt nàng liếc con ngươi đen tà ác của hắn, Bối Bối nắm chặt lòng bàn tay, cố gắng ngăn chặn ý nghĩ muốn tìm lỗ mà chui xuống, an phận ngồi yên. Ai biết được nếu nàng làm theo ý mình, nam nhân này sẽ làm ra chuyện gì dọa người a. Nàng vốn là, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt nga. Ô...... Sớm biết trước thế này, hỏi thị vệ ở cửa một chút bên trong đang làm gì rồi mới tiến vào có phải tốt không. Đối mặt với các đại thần bên dưới, người đang cười người thì có ánh mắt ám muội, Cô Ngự Hàn coi như không có việc gì, bình thường như trước, nhàn nhã tự nhiên. “Các ngươi tiếp tục nói, bổn vương đang nghe.” Hắn thản nhiên nói tiếp vấn đề vừa rồi. Một đại thần chắp tay hành lễ: “Vương, đối với chuyện Hắc Phong quốc đang âm mưu xâm chiếm nước ta lần nữa, thuộc hạ cho rằng chúng ta có thể lợi dụng chiến lược dụ địch xâm nhập, Hắc Vương vốn rất cao ngạo, nếu quân ta giả bộ không địch lại được quân hắn, hắn nhất định sẽ càng thêm cuồng vọng tự đại, sau đó thừa thắng xông lên ý đồ đem quân ta đuổi tận giết tuyệt, quân ta ngay tại nửa đường bố trí mai phục thật tốt, đến lúc đó Hắc Phong quốc sẽ trở tay không kịp.” Sau khi nghe xong, các đại thần khác đều trầm ngâm suy nghĩ, có người nhẹ nhàng gật đầu. Bờ môi mỏng của Cô Ngự Hàn nhếch lên, con ngươi đen xẹt qua một chút sáng: “Mưu kế của Văn tướng quân như vậy, các ngươi cảm thấy như thế nào?”