Ngoài cửa, Huyên Trữ công chúa ồn ào càng thêm lớn tiếng. “Vương huynh rất quá đáng, thế nhưng hạ kết giới! Thương hộ vệ, ngươi mau mở kết giới ra, Vương huynh người này, hừ!” Nàng nhịn không được nắm chặt tay vung vung trong không khí, tức giận đến phồng quai hàm. Thương Tuyệt Lệ vẻ mặt khó xử quan sát cửa phòng ngủ. “Công chúa, thuộc hạ không dám.” “Ta mặc kệ, bản công chúa mệnh lệnh cho ngươi tháo bỏ kết giới, chẳng lẽ ngươi không nghe lệnh?” Huyên Trữ công chúa bị trêu chọc nổi lên cáu kỉnh. Thương Tuyệt Lệ nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ qua đi, đành phải đắn đo trả lời: “Công chúa, pháp lực của Vương bây giờ đã không giống như xưa, lúc trước kết giới do Vương tạo ra thuộc hạ muốn giải đều phải rất khó khăn, huống chi là bây giờ trong cơ thể Vương có hắc linh châu của Bối Bối tiểu thư, thuộc hạ thật sự không có cách nào.” “......Vương huynh đáng ghét, ta mặc kệ, Vương huynh không chịu ra ta liền...... Không đi!” Nàng chơi xấu ngồi trước cửa, liều mạng nhìn chằm chằm cửa, giống như muốn tranh hơn thua. Từ đầu đến cuối Khả Y đều vẫn duy trì im lặng nhìn cử chỉ của Huyên Trữ công chúa mang tính trẻ con, môi anh đào nhịn không được hơi hơi giương lên. Huyên Trữ công chúa thật sự rất trẻ con. Nàng không biết rằng ở bên cạnh, Thương Tuyệt Lệ cơ hồ bị lạc vào trong nụ cười nhàn nhạt tự nhiên lộ ra của nàng. Nụ cười của nàng, rất đẹp rất đẹp, làm cho hắn muốn cất giữ vĩnh viễn. Trong lúc cười nhạt như hoa lê trên xoáy nước, nàng bỗng nhiên cảm giác được cái nhìn chăm chú nồng cháy. Theo cảm giác, nàng quay đầu nhìn lại, chống lại ánh mắt nhiệt tình của hắn, mặt của nàng hơi hơi nóng lên. Nàng e lệ hạ giọng: “Huyên Trữ công chúa đang ở trong này, chàng...... đừng nhìn ta như vậy.” Nhìn dáng vẻ cực kỳ thẹn thùng, suy nghĩ của hắn cơ hồ biến thành hồ tương. “Vậy chúng ta đi đến nơi khác.” Hắn cũng hạ giọng, có chút vội vàng thốt ra, ánh mắt lại nhiệt tình nhìn nàng. Oanh...... hai má trắng nõn của nàng đỏ bừng như mai trong tuyết, xấu hổ đến ngay cả cổ cũng đỏ. Hắn như thế nào...... trực tiếp như vậy, luôn làm cho nàng vừa thẹn lại...... cảm thấy bất đắc dĩ ngọt ngào. Từ lúc nàng từ từ nhận ra cảm tình của hắn tới sau này, hắn liền luôn như vậy không chút nào che giấu nhìn nàng, làm cho nàng rất xấu hổ. Ngay lúc không khí giữa bọn họ thực ái muội, giọng nói trong trẻo của Huyên Trữ công chúa đột nhiên xen vào: “Ta nói các ngươi trước mặt một kẻ cô đơn như ta mắt đi mày lại là có ý tứ gì đây, cũng không sợ khuấy động đến nhược điểm trong lòng ta.” Bọn họ đồng thời quay đầu nhìn lại, Huyên Trữ công chúa lại không biết khi nào đã gần ngay trước mắt, làm cho bọn họ bị dọa một chút. “Công...... Công chúa, người không phải ở......” “Ngồi nơi cửa sao? Có phải nhắc tới một câu này hay không?” Huyên Trữ công chúa cắt đứt lời nói của hắn, tức giận hỏi. “Á......” Thương Tuyệt Lệ lúc này trả lời như thế nào cũng không được, chỉ có thể xấu hổ nhìn nàng. Khả Y thấy dáng vẻ lúng túng của hắn, lòng mềm nhũn, không chút nghĩ ngợi liền đã mở miệng. “Công chúa, là ta thất lễ, xin công chúa đừng...... đừng trách hắn.” Nói vừa xong, mặt của nàng đã ửng đỏ. Ánh mắt nhiệt liệt của Thương Tuyệt Lệ rơi xuống trên người nàng, đáy mắt chứa đầy cảm tình nồng đậm. Nàng thế nhưng công khai giúp hắn nói chuyện, có phải có hàm ý...... hay không “Aiz aiz aiz, các ngươi thật đúng là...... Ta đều nổi da gà lên hết, đi đi đi, đến nơi không có ai mà tiếp tục tình ý nồng nàn đi.” Huyên Trữ công chúa vẫy vẫy tay, như là đuổi ruồi bọ đuổi bọn họ ra khỏi Diễm cung. “Vậy...... vậy thuộc hạ cáo lui.” Thương Tuyệt Lệ mặt đỏ tới mang tai hành lễ cáo lui. “Ngươi không phải đã sớm muốn cáo lui sao?” Huyên Trữ công chúa liếc hắn một cái, mím môi hiện ra một chút giễu cợt. Thương Tuyệt Lệ xấu hổ vội giữ chặt tay của Khả Y, nhanh chóng rời đi. Nhìn bóng dáng của bọn họ, ý cười bên môi Huyên Trữ công chúa từ từ nhạt đi. Xoay người nhìn Diễm cung, nàng thở dài một tiếng mất mát, sau đó cúi đầu đi trở về cung điện của nàng. ...... Không khí trong lành, hoa mai trong tuyết đọng ngạo nghễ đứng thẳng. Khả Y hơi hơi thở hổn hển: “Chờ một chút, Thương công tử, chàng muốn dẫn ta đi đâu?” Nghe được nàng hơi thở mệt, Thương Tuyệt Lệ lập tức chậm lại bước chân, suy nghĩ, hắn dứt khoát ngừng lại. Xoay người nhìn nàng, môi cương nghị của hắn bỗng nhiên gợi lên một nụ cười ngang ngược. Hắn đi lại từng bước, khom người, một tay bế lấy nàng. “Như vậy nàng sẽ không cảm thấy mệt mỏi nữa.” “A......” Khả Y lắp bắp kinh hãi, hai tay theo bản năng ôm lấy cổ hắn. “Thương...... Thương công tử, chàng đừng...... đừng như vậy......” Nàng lắp bắp, hai má đỏ tươi mong mỏi. Thương Tuyệt Lệ mê muội nhìn nàng thẹn thùng cúi đầu, dáng vẻ yêu kiều vừa nhìn không muốn rời đi. Hắn không khỏi tươi cười rạng ngời: “Khả Y, nàng thực dễ thẹn thùng.” Tiếng cười sang sảng khiến cho trong ngực hắn chấn động, chấn động của hắn xuyên qua lớp xiêm y truyền về hướng nàng, nàng cảm giác nhịp đập của tim mình cũng rộn lên. “Thương công tử, chàng...... chàng thả ta xuống.” Hắn ôm nàng như vậy, nàng như thế nào có thể không thẹn thùng. “Ta không muốn thả nàng xuống, ta muốn bế nàng đến một nơi.” Giọng nói của hắn kiên cường bên trong mang theo nhu tình, xen lẫn kiên cường không cho từ chối. Lời nói của hắn gợi lên hiếu kỳ trong lòng nàng, nàng đã quên e lệ, nâng mắt nhìn hắn: “Đi nơi nào?” Rốt cuộc là nơi nào làm cho hắn lộ ra biểu hiện như vậy? Nàng...... Muốn biết. “Ta lập tức mang nàng đi.” ...... Dọc theo đường đi, nàng nhìn thấy rất nhiều hoa mai, gió thổi qua, hoa bay bay như múa lượn đầy trời, đẹp không sao tả xiết. Đôi mắt bị cảnh đẹp này hấp dẫn, nàng nhịn không được thở dài: “Đẹp quá.” “Phải không?” Độ cong trên khóe môi của hắn càng thêm giương lên. Hắn bế nàng, bước chân vững vàng nhanh như bay.