Xà Vương Tuyển Hậu
Chương 265
Huyên Trữ công chúa vừa nghe Hắc Vương muốn gặp Bối Bối, lập tức lo lắng cầm cánh tay của nàng:“Tẩu tử, làm sao bây giờ? Cái kia Hắc Vương nhất định chẳng có lòng tốt, ngươi đừng đi.”
Bối Bối hơi nhíu đôi mi thanh tú, trấn an vỗ vỗ mu bàn tay của Huyên Trữ:“Không có việc gì, chỉ cần bọn họ còn cần Hắc tinh ngọc bội trên người ta, nói cho cùng bọn họ sẽ không ngu ngốc giết ta, ngươi an tâm chờ ta trở lại.”
“Nhưng......” Huyên Trữ công chúa còn muốn nói cái gì đó, lại bị Bối Bối dùng ánh mắt ngăn lại.
Bối Bối bước đến đối diện với người hầu, bình tĩnh nói:“Ngươi dẫn đường đi.”
“Mời.” Người hầu cung kính nghiêng người nhường đường, sau đó dẫn theo Bối Bối rời khỏi cung điện này, chỉ còn lại mình Huyên Trữ công chúa đứng tại chỗ vẫn còn đang lo lắng.
......
Bối Bối đi theo người hầu vào trước tẩm cung của Hắc Vương, nhìn cung điện rộng lớn có chút bức người, Bối Bối hít một hơi thật sâu, sau đó mới đi vào.
Sắc mặt của Hắc Vương dường như tốt hơn rất nhiều, đang ngồi ở trước cửa sổ đùa với một con vẹt màu xanh trắng, cung nữ, người hầu bên cạnh bận rộn hầu hạ chu toàn.
Nghe được tiếng bước chân, Hắc Vương vẫy tay cho mọi người lui ra, sau đó mới xoay người đối diện với Bối Bối.
“Tô nha đầu, ngươi đã đến rồi.” Trên mặt ông cười tủm tỉm, dáng vẻ rất là hiền lành.
Nhưng mà tất cả điều này cũng không thể làm cho trong lòng Bối Bối kính trọng gì cả.
Hừ, nham hiểm.
Hắc Vương bước những bước chân già nua đi đến, ánh mắt hàm chứa một tia bất đắc dĩ.
“Tô nha đầu dường như rất bất mãn đối với ta, chẳng lẽ còn ở ghi hận chuyện ngày trước bị thương? Tin tưởng ta, ta cũng không muốn tổn thương ngươi.”
Bối Bối nhấp mím môi, lạnh nhạt hỏi:“Hắc Vương tuyên gặp ta có chuyện gì?”
Hắc Vương ngồi trên một chiếc ghế lớn sau bàn, gương mặt đầy nếp nhăn nở ra nụ cười hiền hòa ấm áp.
“Tô nha đầu, ngươi là người đầu tiên nhìn thấy ta mà không hành lễ, liền ngay cả hai đứa con ruột của ta nhìn thấy ta đều phải hành lễ theo phụ thân hoặc là quân thần, ngươi nha đầu kia có thể diện thật lớn nha.”
Nghe vậy, Bối Bối khiêu khích nhướng mày:“Ta chỉ kính trọng những trưởng bối đáng cho ta kính trọng, về phần ông......Là kẻ đầu sỏ bắt ta tới đây, ta vì sao phải hành lễ với ông.”
“Ha ha...... Tốt lắm, người làm Vương hậu Hắc Phong quốc của ta phải chọn người cứng cỏi như vậy.”
Đôi mắt của Bối Bối nhíu lại, tay nắm chặt thành quyền, âm thầm cắn răng, quay mặt sang một bên.
“Tô nha đầu, cho ngươi thời gian nhiều ngày như vậy ngươi cũng suy nghĩ kỹ rồi chứ, ngươi thích dạng hôn lễ như thế nào?” Hắc Vương hỏi một cách tràn đầy hào hứng.
Còn hôn lễ nữa!
Bối Bối thở ra thật dài, sau đó lại hít vào, lại hơi thở, áp chế ý phản kháng trong đầu.
Nàng từ từ hòa hoãn gương mặt buộc chặt, hít thở thông suốt, rũ mắt xuống, im lặng trong chốc lát.
“Hắc Vương, ta có thể đồng ý gả cho Hắc Khi Phong, nhưng mà ta có một điều kiện. Trước hết ông phải thả Huyên Trữ công chúa, ta mới gả.”
Nghe thấy lời nói không cam lòng, không nguyện ý của nàng, Hắc Vương cười ha ha:“Điều này chỉ sợ không được, nếu ta thả công chúa, ngươi lại đổi ý, ta chẳng phải là mất nhiều hơn được?”
Bối Bối nhắm mắt, lấy ra Hắc tinh ngọc bội treo đung đưa trong tay.
“Đây là Hắc Tinh ngọc bội ngươi muốn, ta dùng nó đến trao đổi với việc Huyên Trữ công chúa rời đi, nếu ngươi không đồng ý, ta đây không tiếc mà hủy đi khối ngọc bội này!”
Ánh mắt Hắc Vương bị Hắc Tinh ngọc bội hấp dẫn, ông nheo mắt lại nhìn tỉ mỉ Hắc Tinh ngọc bội, nhìn thấy ánh sáng của Hắc tinh ngọc bội như lấp lánh, một vết máu trong suốt lưu động.
Im lặng một hồi lâu, đôi mắt của Hắc Vương lướt qua một tia sáng.
“Ta có thể cân nhắc mà đồng ý yêu cầu của ngươi, nhưng mà trước hết tại nơi này ta muốn xem Hắc tinh ngọc bội có năng lượng lớn mạnh giống như lời đồn đĩa hay không, nếu đồn đãi không giả, dùng ngọc bội đến đổi một Huyên Trữ công chúa cũng là đáng giá.”
Bối Bối nhíu mày, suy nghĩ một chút mới hỏi:“Hắc Khi Phong ở đâu?”
“Phong nhi? Bây giờ hắn đang luyện công, bây giờ chúng ta có thể đi tìm hắn.” trong mắt của Hắc Vương lộ ra mạnh mẽ một chút mong chờ.
......
Hắc Khi Phong bay vút trên trời, cả người bao phủ dòng khí mạnh mẽ, người bay lên mang theo một vệt khí tạo dấu vết.
Đang chuyên tâm luyện võ hắn không để ý Hắc Vương và Bối Bối đã đến.
Hắc Vương ngẩng đầu nhìn con luyện võ, trên vẻ mặt một mảnh vui mừng, pháp thuật của Phong nhi càng ngày càng cao.
“Tô nha đầu, ngươi muốn cho ta xem năng lượng của Hắc Tinh ngọc bội như thế nào đây?”
Bối Bối đứng hơi xa một chút:“Hãy chờ xem.”
Ngay sau đó nàng mở bàn tay ra, Hắc tinh ngọc bội nằm ở trên lòng bàn tay của nàng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi càng thêm trong suốt lấp lánh, vầng sáng chung quanh làm lóa mắt người.
Nàng tập trung tinh thần ổn định khí, ánh mắt sáng lên một chút hồng quang, trên lòng bàn tay cũng từ từ dâng lên một vầng sáng đỏ bao phủ lấy ngọc bội.
Chỉ chốc lát sau, Hắc Tinh ngọc bội dập dờn bay lên không, quanh thân phát ra ánh sáng chói mắt.
Bối Bối thay đổi động tác tay một chút, sau đó cầm ánh sáng trong tay đẩy về hướng Hắc Tinh ngọc bội.
Ngay sau đó, ánh mắt của nàng tập trung nhìn Hắc Khi Phong đang luyện võ giữa không trung, cắn môi, khẽ kêu một tiếng đem năng lượng trong Hắc tinh ngọc bội đánh ra, bắn thẳng về phía Hắc Khi Phong.
Lúc Hắc Khi Phong không cảnh giác như vậy, còn không kịp biết rõ ràng là chuyện gì xảy ra, liền cảm thấy chưởng phong trong tay đánh ra mạnh mẽ hơn nhiều so với bình thường.
Chưởng phong cứ như vậy đánh vào tường đá, tường đá vang lên một tiếng rồi nứt ra.
Ầm vang......
Đá nổ tung vỡ vụng, rơi ào ào xuống.
Âm thanh nứt vỡ điếc tai dường như chọc thủng trời xanh, thu hút sự chú ý của nhiều người.
Mọi người đều đến tận hiện trường để xem xét, lại nhìn thấy pháp lực kinh người của Hắc Khi Phong kinh ngạc mở to miệng.
Hắc Khi Phong từ từ hạ xuống......
Bối Bối thu hồi Hắc tinh ngọc bội, sắc mặt bởi vì vận công mà có chút tái nhợt.
Nàng cố gắng chống đỡ thân thể có chút suy yếu, quay đầu nhìn Hắc Vương:“Ngươi nhìn thấy rồi chứ! Bây giờ có thể thả Huyên Trữ công chúa hay không?”
Cung nữ người hầu còn có một vài đại thần đều lui về, trên mặt còn chấn động chưa hoàn hồn lại.
Trong đám người dần dần đi xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng than kinh ngạc sợ hãi:“Quá cường đại.”
“Hắc Vương, nếu ông muốn năng lượng của Hắc Tinh ngọc bội thì nhanh một chút thả Huyên Trữ công chúa, kiên nhẫn của ta có hạn!” Giọng của Bối Bối nhịn không được có một chút cứng rắn.
Hắc Vương mới há mồm, Hắc Khi Phong liền vội vàng chạy tới.
Hắn khẩn trương đánh giá Bối Bối, đôi mắt đen tràn đầy lo lắng.
“Tiểu Bối, sức khỏe của nàng còn chưa tốt, như thế nào lại vận công khống chế Hắc Tinh ngọc bội, nàng...... Thật sự là làm càn.”
Hắn cuối cùng nhịn không được lo lắng trong lòng trách cứ nàng, giọng điệu lại tràn ngập bất đắc dĩ thở dài.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
95 chương
35 chương
129 chương
172 chương
92 chương
31 chương