Trong ngự thư phòng mang phong cách cổ kín lại được trang trí nhiều vàng bạc tôn quý. Hắc Vương một thân ngự bào, có chút suy yếu dựa vào ngai vàng, trong tay cầm lấy một quyển tấu chương run run. Đọc nội dung tấu chương, ông tức giận nhíu đôi mày trắng. Hít thật sâu mấy hơi, giọng nói của ông mang theo buồn bực:“Người đâu, tuyên thái tử điện hạ vào gặp ta.” “Vâng.” Ngoài cửa truyền đến tiếng trả lời của hạ nhân. ...... Chỉ chốc lát sau, Hắc Khi Dạ liền vội vàng bước vào. “Phụ Vương, người tìm nhi thần?” “Ầm.” Tấu chương bị quăng mạnh xuống dưới chân của Hắc Khi Dạ. Hắc Vương giấu không được tức giận chòm râu run run, mắt trừng về hướng Hắc Khi Dạ. “Dạ nhi, con xem con đã làm chuyện tốt gì, thế nhưng ngay cả đứa trẻ 13 tuổi đều bị gọi đi làm lính, giống như trong đây nói sao?” Nhặt tấu chương lên, Hắc Khi Dạ tùy ý lật lật, thấy bên trong có một vài đại thần buộc tội cách làm của hắn. Đôi mắt đen sắc nhọn thâm trầm nhìn lại sự căm tức của Hắc Vương, mím chặt bạc môi. “Phụ Vương, binh lính gia nhập thao luyện trong đội ngũ được rèn luyện sớm một chút, sau này trong chiến đấu càng có ưu thế.” Nghe vậy, Hắc Vương tức giận vô cùng, ông ôm ngực, nhận lấy tách trà nóng từ tay người hầu uống một ngụm mới miễn cưỡng dễ thở hơn. “Có ưu thế? Ta cần những tên binh linh thô bạo học thức ít ỏi chỉ biết cầm thương múa đao làm cái gì, trẻ con cũng có niềm vui của trẻ con, sau này bọn họ nên cầm vở sách biết đọc biết viết, mà không phải giương trường mâu giữa trời băng đất tuyết mà cầm thương múa đao.” Hắc Khi Dạ bình tĩnh trả lời, sắc mặt tươi hẳn:“Phụ Vương, về điểm ấy nhi thần đã sớm nghĩ tới, nhi thần cam đoan sẽ mời tiên sinh tốt nhất vào trong doanh trại huấn luyện, sau khi bọn lính huấn luyện xong liền đọc sách, tuyệt đối sẽ không chậm trễ việc học tập của họ.” “Không hiểu biết, Hắc Phong quốc ta không có quân đội hay sao, mà lại phải gấp gáp buộc những đứa trẻ thích ứng với cuộc sống khẩn trương vốn không thuộc về chúng như vậy, ta không cho phép con làm hại con dân của Hắc Phong quốc như vậy, lập tức cho những đứa trẻ này về nhà đoàn tụ với cha mẹ, không đến tuổi quy định tuyển quân của ta con không được phép tự mình quyết định dùng sức mạnh để ép tuyển người.” Hắc Khi Dạ giống như bị người ta đánh một bạt tay thật mạnh, sắc mặt trong nháy mắt cứng đờ. Cắn chặt răng, hắn không chịu buông tha cho nói:“Phụ Vương, nhi thần không hiểu, như vậy có cái gì không tốt, có thể huấn luyện một thế hệ binh lính mới càng thêm kiên cường.” “Con biết cái gì, trước khi làm việc gì cũng phải đứng ở góc độ dân chúng mà suy nghĩ, con dùng uy quyền bắt con người ta đưa vào quân doanh như vậy, có nghĩ tới trong lòng những người làm cha mẹ trong dân chúng có bao nhiêu đau khổ hay không. Không thể lo nghĩ theo hướng lập trường của dân chúng, liền không thể trở thành một quân Vương tốt được dân chúng ủng hộ!” Oanh! Hắc Khi Dạ chỉ cảm thấy trong đầu vang lên ong ong, nắm tay của hắn nhanh chóng nắm chặt, hô hấp cũng trở nên nặng nề. Phụ Vương là có ý gì? Đã quyết định nói rõ cho hắn hiểu là muốn thay đổi thái tử sao? Hắn cúi đầu nheo mắt, cung kính mà tỏ vẻ xin lỗi:“Nhi thần cẩn tuân dạy bảo của Phụ Vương, nhi thần biết nên làm như thế nào.” Thấy dáng vẻ hối lỗi của con, Hắc Vương âm thầm thở dài một hơi, giọng nói dịu xuống:“Tốt lắm, hôm nay dừng lại tại đây, con lui xuống đi.” “Nhi thần cáo lui.” Nhìn bóng dáng của Hắc Khi Dạ, Hắc Vương rơi vào trầm tư, ánh mắt khắc sâu, phiền não vô tận. ...... Cung điện hoa lệ, đủ yên tĩnh bình thản. Bối Bối được Huyên Trữ nâng đỡ ra đình viện cung điện tản bộ, ánh mặt trời tươi đẹp trên cao chiếu xuống, hòa tan tuyết đọng ven đường, mang đến cho mặt đất một hơi thở ấm áp. Hoàn cảnh rất yên tĩnh, tâm tư của Bối Bối lại bay đi thật xa. Nhớ tới lời nói của Hắc Vương ngày trước, giống như văng vẳng bên tai, làm cho nàng luôn canh cánh bên lòng. Nếu Hắc Vương cố ý muốn buộc nàng gả cho Hắc Khi Phong, như vậy Huyên Trữ công chúa nhất định sẽ bị bắt làm thủ đoạn để ép buộc nàng. Nàng nhất định phải để cho Huyên Trữ công chúa rời đi an toàn, mới có thể tránh lo lắng về sau...... Đi qua một vườn hoa, Huyên Trữ công chúa có chút tò mò đưa tay sờ sờ đóa hoa mới nở ở bên cạnh. “Tẩu tử, ngươi xem, hoa cỏ Hắc Phong quốc so với Xích Diễm quốc chúng ta kém hơn rất nhiều, hoa của bọn họ giống như có màu hồng rất đặc biệt, tẩu tử, tẩu tử?” Huyên Trữ công chúa không nghe được lời đáp lại, vì thế quay mặt nhìn Bối Bối, đã thấy tâm hồn của Bối Bối đang du ngoạn, nàng nhịn không được nghi hoặc gọi vài tiếng. Tiếng gọi bên tai càng lúc càng lớn, rốt cục kéo được tâm thần của Bối Bối về. Nàng nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ của mình, ánh mắt mỉm cười. “Công chúa như thế nào kêu lớn tiếng như vậy, lỗ tai của ta bị tiếng gọi của ngươi làm điếc luôn, làm con gái phải dịu dàng một chút.” Bối Bối nói có chút chế nhạo. Huyên Trữ công chúa giậm chân, bĩm môi. “Sau này đừng lại gọi ta là “công chúa công chúa”, ta đều gọi ngươi là tẩu tử, ngươi cũng giống như Vương huynh ta chỉ cần gọi tên thôi. Còn nữa a, ngươi cũng dịu dàng có đến đâu đâu, nói chuyện còn không biết lớn nhỏ, so với ta còn thô lỗ hơn.” Bối Bối nháy nháy mắt:“Ta với ngươi cũng không giống nhau, ta là người, nhưng lại là một cái thực giống như một người bình dân, nhưng mà ngươi là từ nhỏ được tiếp nhận giáo dục hiểu biết lễ nghĩa nha, như thế nào cũng không thể có dáng vẻ kim chi ngọc diệp nha.” “Ta...... Ngươi mới không phải là bình dân gì, ngươi là thê tử của Vương huynh ta, là nữ tử cao cao tại thượng nhất ở Xích Diễm quốc.” Huyên Trữ công chúa trả lời. Chết rồi, trước kia nàng thường xem thường tẩu tử là loài người tầm thường, tẩu tử sẽ không ghi hận chứ? Bối Bối lắc lắc ngón trỏ, cười thần bí. “Hắn cao cao tại thượng là tốt rồi, ta liền đứng ở sau lưng hắn làm một người bình thường, cao cao tại thượng sẽ mệt chết người, ta cũng không muốn cả ngày bưng một đống lớn danh hiệu mà sống, thiếu tự do.” Nghe vậy, Huyên Trữ công chúa nhịn không được có chút yêu thích và ngưỡng mộ:“Tẩu tử, trước kia ngươi rời khỏi hoàng cung đi ra ngoài lưu lạc giang hồ, có phải chơi rất vui hay không? Ngươi ở nhân giới cũng là thường thường một mình chạy ra ngoài chơi như vậy sao?” “Ở nhân giới đó là chuyện ra ngoài đó rất bình thường, mỗi người đều là cá thể độc lập, không có nhiều ràng buộc như vậy, nhưng mà quá mức tự do cũng có một chút không tốt, chính là thực dễ dàng liền phạm tội, nhất là thiếu niên gây ra chuyện rắc rối cũng rất nhiều.” Huyên Trữ công chúa nghiêng đầu suy nghĩ một chút, trầm tư khẽ gật đầu:“Ừ...... Cũng đúng, quá mức tự do, mỗi người liền đều muốn làm chuyện mình muốn làm, giống như không có quy củ, xã hội thực rối loạn nha.” ...... Ngay lúc các nàng vừa đi vừa tán gẫu, một người hầu vội vàng đi tới. “Tô cô nương, Hắc Vương cho mời.”