Bối Bối nhanh chân đi đến cung điện nơi Khả Y đang ở, cung nữ phụ trách gác đêm thấy nàng thì chạy đến hành lễ. “Nô tì tham kiến Bối Bối tiểu thư”. Bối Bối khoác tay, vội hỏi “Khả Y đang ở đâu?” “Khả Y tiểu thư vừa mới ngủ lại ạ.” Cung nữ vừa trả lời thì Khả Y từ trong phòng vội vàng chạy ra, vừa thấy Bối Bối hốc mắt của nàng liền đỏ lên. “Khả Y” Bối Bối chạy lại ôm lấy Khả Y, âm thanh nghe đầy vẻ hối lỗi. “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Khả Y, xin lỗi nàng, đều tại ta không tốt, đáng lẽ ta nên đến đây sớm hơn, thật xin lỗi…” Khả Y kích động lắc lắc đầu, nước mắt vẫn chảy, nghẹn ngào “Đừng nói như vậy, nàng có thể đến là tốt rồi, thật sự rất tốt rồi, ta biết nàng bận rất nhiều việc mà.” “Không, ta không bận chút nào cả, chỉ là… chỉ một chút việc thôi. Nào, Khả Y, chúng ta vào trong nói chuyện.” Bối Bối lấy khăn lau nước mắt cho Khả Y, đôi mi thanh tú chứa một tia áy náy, không phải nàng bận việc mà là nàng không thể đi. Vào phòng ngủ, Bối Bối đỡ Khả Y ngồi lên giường, nhìn khuôn mặt yếu đuối, bàng hoàng của nàng, Bối Bối liền nổi giận. “Khả Y, nàng yên tâm, ta sẽ tìm tên tiểu Hầu gia kia báo thù cho nàng!” Nàng nắm chặt tay, tức giận giậm chân đi qua đi lại trong phòng, càng nghĩ lại càng tức giận. Khóc xong, nút thắt trong Khả Y cũng dần dần được mở ra, thấy Bối Bối tức giận đến đỏ mặt tía tai bộ dạng muốn phun lửa trong lòng nàng cũng thoải mái hơn phần nào. Suy nghĩ một chút, nàng hơi xấu hổ, ngón tay nắm chặt, nghẹn ngào nói “Bối Bối, thật xin lỗi!” Bối Bối ngẩn người “Khả Y, ta mới phải xin lỗi nàng, ta đem nàng tiến cung mà lại không đối xử tốt với nàng…” “Không, Bối Bối, hãy nghe ta nói, là do ta đã không tin tưởng nàng nên ta mới xin lỗi, nàng lâu không đến thăm ta, ta miên man nghĩ, liền nghĩ đến…ta nghĩ đến nàng vội vàng thành thân cùng Vương, quên mất ta rồi. Ta từng… từng thầm oán giận nàng… ta không biết nàng xảy ra chuyện, có phải nghiêm trọng lắm không?” Khả Y hổ thẹn thẳng thắn thừa nhận lòng dạ hẹp hòi của mình, bắt đầu lo lắng chuyện của Bối Bối. Bối Bối đi lại ôm Khả Y, nhẹ nhàng cười “ Khả Y, không cần xin lỗi ta, ta lâu như vậy không tới thăm nàng, nàng hiểu lầm một chút cũng không sao, ngược lại ta còn muốn nàng ích kỉ một chút mắng ta đi.” Rồi Bối Bối thở dài một tiếng “ Gần đây Cô Ngự Hàn nhốt ta ở Xích Diễm Cung, không cho phép ta đi gặp nàng, ta biết hắn thật sự không phải sợ ta bỏ trốn, mà chính là… không muốn hôn lễ của ta và hắn có việc ngoài ý muốn xảy ra. Khả Y, ta có chuyện muốn nói với nàng nếu không cả đời này ta cũng không an tâm.” Thấy Bối Bối khuôn mặt bỗng nhiên nghiêm túc, Khả Y cảm thấy có chút bất an: “Chuyện gì?” Bối Bối lấy Hắc tinh ngọc bội ra: “Chính là vật này, trưởng lão nói ngọc bội này có quan hệ mật thiết với vận mệnh của Xích Diễm quốc, vì muốn giang sơn này ổn định Cô Ngự Hàn phải thành thân với chủ nhân của ngọc bội này, mới có thể phu… phu thê hợp lại bảo vệ giang sơn này…” Ánh nến lập lòe trong phòng, Bối Bối cúi đầu nói ra hết sự thật. Sau lúc lâu sắp xếp những cảm xúc hỗn loạn trong đầu, Khả Y mới bình tĩnh trở lại. “Bối Bối, đừng khóc” Nàng nhẹ nhàng an ủi, lấy khăn lau nước mắt trên mặt Bối Bối. Mình khóc sao? Bối Bối ngơ ngác sờ lên mặt mình, phát hiện thật sự mình đang khóc, nàng không nghĩ mình sẽ khóc, chẳng lẽ nghĩ đến không được ở cùng với Cô Ngự Hàn, lòng nàng cảm thấy thật sự rất đau. Thì ra đây là nguyên nhân Bối Bối không thể gặp nàng. Nàng đã hiểu. Khả Y cảm thấy tâm tình đã tốt hơn rất nhiều, Bối Bối đối với nàng vẫn thật là tốt, Bối Bối vẫn là bằng hữu tốt của nàng, thẳng thắn đáng yêu. Nàng nắm chặt tay Bối Bối, nhẹ nhàng khích lệ “Bối Bối, hãy nghe ta nói, nếu Vương có thể để nàng bên mình thì nhất định có cách để giải quyết khó khăn, vì vậy nàng phải tin tưởng ngài ấy. Nàng chẳng phải cũng có thể khởi động năng lượng của ngọc bội sao? Ta tin rằng ngọc bội này sâu xa bên trong nhất định còn chứa bí mật gì đó.” Sau đó. Khả Y liền nhớ lại một đoạn hồi ức. “Có một chuyện có lẽ ta nên nói từ sớm với nàng, kỳ thật ngọc bội này ban đầu cũng không phải là của ta, ta nhớ rõ lúc ta còn rất rất nhỏ, có một lần ta đi lạc đường đến một vách núi, ta bị rơi xuống vách núi, ta cảm thấy rất đau đến mức ta nghĩ mình chết mất, nhưng sau đó không biết tại sao ta lại cảm thấy có người đi đến giống như muốn giẫm lên ta, vì thế ta vô thức cắn đối phương một cái, tiếp đó ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, sau khi ta tỉnh dậy liền thấy miếng ngọc bội này nằm bên người, ta thấy miếng ngọc bội này rất đẹp, xung quanh lại chẳng có ai cả, vì vậy ta đã lấy miếng ngọc bội này, sau này khi lớn lên ta đi tìm lại vách núi ấy nhưng không thấy cho nên ta cũng không biết ngọc bội này là của ai, vì vậy ta vẫn mang nó bên người xem như bùa hộ mệnh vậy.” Nghe Khả Y nói một hồi, Bối Bối ngơ ngác, tâm tư hỗn loạn nàng nhìn nhìn miếng ngọc bội rồi lại nhìn nhìn Khả Y “Ngọc… ngọc bội này không phải của nàng, vậy… Khả Y nàng đang gạt ta sao?” Lắc lắc đầu, Khả Y thận trọng nói: “Ta sẽ không gạt nàng.” “Vậy… ta nên đi đâu tìm chủ nhân của ngọc bội này đây, vách núi kia, nàng thật sự không nhớ ở đâu sao?” Bối Bối có vẻ hoang mang, lo sợ, nàng không thể ngờ sự việc lại chuyển biến đột ngột như vậy, làm nàng trở tay không kịp. Khả Y cầm lấy miếng ngọc bội tinh tế, trầm ngâm một chút rồi mới nói: “Bối Bối, ngọc bội này có linh tính, mặc kệ nó đến từ đâu, chẳng phải bây giờ nó là của nàng sao? Nàng xem, lúc trước ta giữ miếng ngọc bội này nó không có độ ấm, nhưng từ khi gặp nàng ta phát hiện nó càng ngày càng phát huy linh tính, nó đã nhiễm máu của nàng, khi nàng nắm nó, nó đã phát ra nhiệt lượng, điều đó chẳng phải đã chứng minh nó có duyên với nàng rồi sao? “Nhưng mà…nhưng mà…” Bối Bối dường như cũng đã bị thuyết phục, nhưng lại vẫn thấy có chút không thích hợp. “Không cần “nhưng mà” gì cả, Bối Bối, ta nói nàng nghe, cho dù ngọc bội này là của ta, ta cũng không tranh giành làm Vương hậu với nàng, nàng là bằng hữu tốt nhất đời này của ta.” Khả Y đem ngọc bội bỏ lại vào tay Bối Bối, rồi nắm chặt lấy tay nàng. “Vậy nàng… Ai da, ta tới đây giúp nàng giải ưu như thế nào lại thành ngược lại rồi.” Bối Bối gãi gãi đầu, dứt khoát đem đề tài này gác lại, chuyện đáng ghét này về sau chỉ sợ lại càng phiền phức hơn, ai. Khả Y nhẹ nhàng cười nói: “Chỉ cần Bối Bối đến thăm ta là ta vui lắm rồi.”