“Đứng lại!” Huyên Trữ công chúa khẽ kêu, lại chạy đến phía trước Bối Bối ngăn lại, nàng cắn môi, hít thật sâu, tựa hồ cố gắng kiềm chế bản tính của mình. Bối Bối thản nhiên tự đắc dừng bước, liếc nhìn Huyên Trữ công chúa một cái, nhìn thấy Huyên Trữ công chúa mang dáng vẻ thật khó coi, nàng thật vất vả mới nhịn cười to thành tiếng, chỉ giữ ý cười trong lòng. Huyên Trữ công chúa đấu tranh hồi lâu, lại hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng nói:“Ta...... Ta cầu ngươi đừng nói với Vương huynh.” Ha, con khổng tước kiêu ngạo cuối cùng cũng bị đánh bại rồi, thật sự nàng vui mừng lớn! Ánh mắt Bối Bối mỉm cười, ngoáy ngoáy lỗ tai:“Công chúa nói cái gì? Ta nghe không rõ ràng lắm, có thể mời công chúa lặp lại lần nữa không?” Biết Bối Bối là cố ý, Huyên Trữ công chúa trừng mắt liếc một cái, bực mình cất cao thanh âm:“Ta cầu ngươi!” “Chậc, nói lớn tiếng như vậy, làm lỗ tai người ta điếc mất a. Khả Y, về sau chúng ta nhớ rõ nói chuyện phải có phong thái thục nữ một chút.” Bối Bối dường như thật lại như giả trêu chọc, nhìn đến Huyên Trữ công chúa nhất thời tức giận đến đỏ mặt tía tai, nàng giảo hoạt cười trộm. Khả Y quan sát Huyên Trữ công chúa, Huyên Trữ công chúa lúc này vừa vặn mắt giận trừng về hướng nàng, nàng có chút kính sợ đưa mắt xuống, im lặng không nói. “Ừ hừ, được rồi, nếu công chúa có thành ý cầu ta như vậy, ta cũng không phải người vô tình như, ta sẽ làm theo thỉnh cầu của công chúa.” Nói xong, Bối Bối mang theo Khả Y mặt tươi cười rời đi, chỉ còn một mình Huyên Trữ công chúa ở lại giậm mạnh chân xuống đất. ...... Rời khỏi ngự hoa viên, Bối Bối bỗng nhiên cực kỳ cao hứng nói:“Khả Y, nàng còn không biết ta đang ở nơi nào đúng không? Ta mang nàng đi đến nơi ta ở tham quan, về sau lúc nào ngươi muốn tìm ta thì tự mình đến đấy.” Nàng nói xong bước đi nhanh hơn, đã thấy Khả Y có chút thất thần đứng tại chỗ bất động, tay nàng quơ quơ ở trước mặt Khả Y:“Khả Y, nàng bị làm sao vậy?” Khả Y giật mình hoàn hồn, nàng do dự liếc nhìn Bối Bối một cái, sau đó có chút thận trọng nói:“Bối Bối, nàng vừa rồi nói với Huyên Trữ công chúa như vậy, về sau công chúa có thể tìm nàng gây phiền toái hay không?” “Ha, Huyên Trữ công chúa đã sớm tìm ta gây phiền toái, cũng không kém lần này.” Bối Bối không để ý chút nào nhún nhún vai. “Này...... sau khi Bối Bối tiến cung có phải thường bị khi dễ hay không?” Khả Y chần chờ một chút, nghiêm túc nhìn Bối Bối hỏi. Bối Bối chu miệng:“Cho nên ta mới nói chán ghét hoàng cung này a, trong Vương cung bề ngoài thì tốt thật, nhưng bên trong còn nhiều kẻ dùng cẩu mục nhìn người ta mà tự cho mình là người quý tộc, chờ nắm được điểm yếu của ta để đuổi ta đi, nếu không Cô Ngự Hàn kia quyền thế lớn làm chỗ dựa cho ta, bây giờ ta cũng không thể ở hoàng cung, nói không chừng sớm bị người...... trừ khử rồi.” Nàng ra vẻ đe dọa lấy tay đưa lên cổ, làm động tác như hành động khảm đầu* đem Khả Y sợ tới mức chấn động, con ngươi xinh đẹp ẩn chứa vô cùng hoảng sợ. “Bối Bối, nàng đừng...... làm ta sợ.” Khả Y thật gian nan mới từ trong kinh sợ bình tâm lại. Thấy sắc mặt trắng xanh của Khả Y, ánh mắt kinh hãi, Bối Bối thè lưỡi, vỗ vỗ bả vai Khả Y:“Yên tâm đi, có Tô Bối Bối ta ở đây, sẽ không để người ta khi dễ Khả Y! Nhưng mà Huyên Trữ công chúa kia, nàng tránh được thì nên tránh, ta sợ nàng ta, cái công chúa kiêu man** kia, khi dễ nàng.” “Ừ, ta tự biết cẩn thận tránh chạm mặt với Huyên Trữ công chúa.” Khả Y cười cười yếu ớt, nhớ tới cuộc đối thoại của Bối Bối cùng Huyên Trữ công chúa, lòng của nàng đầu bất giác ẩn chứa một chút bóng đen, có ti sầu lo ngưng trong mắt. “Bối Bối, vừa rồi nàng nói Huyên Trữ công chúa bày kế làm như nàng đẩy nàng ta xuống nước, Vậy là có chuyện gì?” Khoát tay, Bối Bối vỗ nhẹ nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp của Khả Y, cười nhẹ nhàng:“ Sự kiện kia đã qua đi thật lâu rồi, chúng ta không nói tới chuyện không vui này, ta mang nàng đi chơi.” Khả Y miễn cưỡng lộ ra một chút mỉm cười, bị bối Bối lôi đi. ...... Ban đêm, ánh trăng mờ mờ, hạt tuyết bắt đầu bay xuống, bạc tuyết trong suốt rơi trên mái ngói lưu ly của cung điện tựa như cung điện trên trời, không nhiễm chút bụi trần. Cô Ngự Hàn đứng dưới tàng của một gốc cây tùng lớn, tuấn mi chăm chú, khuôn mặt như ngọc ở dưới ánh sáng của những hạt tuyết thật lạnh lùng, cả người tản mát ra một cỗ trầm mạc khí chất. Trong tẩm cung, trên giường Bối Bối đang ngủ sâu chuyển mình, thói quen đưa tay sờ hướng người bên cạnh, lại phát hiện không có ai, vị trí bên cạnh nàng vẫn còn chút hơi ấm. Cô Ngự Hàn đi đâu rồi? Lúc này hắn không làm ấm lô cho nàng mà còn đi đâu nữa? Nàng xốc chăn lên đứng dậy, đột nhiên đối với không khí lạnh không hề e ngại nữa, một lòng thầm nghĩ muốn đi tìm cái tên nam nhân nửa đêm không ngủ còn đi lung tung đâu nữa. Phủ thêm áo choàng, nàng mang thêm đôi giày giữ ấm bằng lông mượt, sau đó đi ra ngoài. Rốt cục, ở ngoài hành lang nàng nhìn thấy nam nhân kia đứng lặng giữa trời tuyết bay như tiên giáng trần, ánh trăng mỏng manh rơi trên những hạt tuyết, phản chiếu ra vô số ánh sáng thuần khiết, dừng ở trên người hắn, quần áo nguyệt nha bạch xiêm y làm tăng thêm vẻ thoát tục cho hắn như tiên nhân hạ phàm. Nhìn khuôn mắt của hắn, thật lạnh thật lạnh lùng, lại vừa đúng tựa như ảo mộng, làm cho người ta nắm không được, tiếp cận lại không dám. Nàng nín thở ngưng thần, phát hiện mình như vậy lại bị hắn mê hoặc, bước chân cũng không nâng lên được, càng muốn gọi nhưng nửa câu cũng nói không nên lời. Có lẽ, là vì khoảng gian mày của hắn vô cùng phẳng lạnh, dáng vẻ tựa tiếu phi tiếu mà nàng vốn quen thuộc đã mất đi, làm cho nàng dừng lại không tiến về phía trước nữa...... Rất nhanh, Cô Ngự Hàn tựa hồ cảm giác được của nàng đã đến, hắn quay đầu lại, đồng thời trên khuôn mặt tuấn dật của hắn lại xuất hiện nụ cười ôn nhu mang một chút ấm áp. Lại là hắn, thật quen thuộc...... Bối Bối không khỏi cũng nở nụ cười với hắn, đồng thời đi nhanh qua, hắn giang hai tay nghênh đón nàng đến. Lọt vào vòng tay vững chải của hắn, nàng hít thật sâu mùi hương của hắn, hương vị của nam nhân, hương vị ấm áp, hương vị tinh thuần, rất nhiều rất nhiều, đều là hương vị nàng thích nhất. “Tiểu Bối Bối, nàng như thế nào lại đi ra đây?” Hắn hỏi, lại mang theo ý cười, rõ ràng cảm giác được, kỳ thật hắn cũng thật cao hứng lúc nhìn thấy nàng đi ra. “Chàng không ở đó, ta ngủ không được.” Nàng giọng buồn ngủ mang hờn dỗi, đón lấy nụ cười nhẹ nhàng của hắn. Dựa vào lòng ngực dày rộng của hắn, nàng cởi áo choàng của mình xuống, phủ lên người của hắn, sau đó lại tiến sát trong lòng hắn. Cô Ngự Hàn khóe môi mỉm cười càng thêm rộng, hắn đem áo choàng mở rộng, ôm lấy cả hai người bọn họ, mắt hạ thấp nhìn nàng:“Tiểu Bối Bối, sao ỷ lại ta như vậy?“ Nàng đưa tay véo thắt lưng của hắn, không trả lời, nhưng mà trên mặt ngây thơ lại nói lên tất cả, nàng thật sự thực ỷ lại hắn. ____ Khảm đầu*: chém đầu, cắt cổ Kiêu man**: làm nũng+ ngang ngược