Chiều tối mặt trời lặn, thương thế của Hắc Khi Phong dần dần chuyển biến tốt đẹp, đến lúc hoàng hôn thì hắn chậm rãi tỉnh lại. Nhìn gian phòng xa lạ, hắn chớp chớp ánh mắt có điểm mệt mỏi, không nhớ nổi bản thân tại sao lại ở chỗ này? “Tiểu Bối…” Hắn đột nhiên nhớ lại trước lúc hôn mê, Bối Bối theo Cô Ngự Hàn rời đi, trong nháy mắt, lòng chua xót, đau đau, cả người càng thêm vô lực. Không muốn đi nhìn xung quanh, hắn thẳng nhìn lên đỉnh rèm ngẩn người. Trong lúc hắn thất thần, cửa bị đẩy ra. Bối Bối quay đầu lại, dè dặt nhìn chung quanh một chút, thấy không có người nào thấy nàng tiến vào phòng, nàng mới nhẹ nhàng rón rén bước vào, đóng cửa phòng lại. Đúng lúc nàng xoay người, lại nhìn thấy đứng trước mạt một cỗ tường thịt, đột ngột đến mức khiến nàng giật mình nhẩy ngược về phía sau hét lên: “A…” “Tiểu Bối, thật là ngươi sao?” Hắc Khi Phong vui mừng nhìn người trước mắt, ánh mắt lom lom nhìn. “Hắc Khi Phong, ngươi muốn hù chết ta a, thân thể của ngươi còn không phục hồi như cũ, nhanh trở về trên giường đi.” Bối Bối thúc hắn đi về phía giường, ý bảo hắn nằm xuống. Ánh mắt của hắn tha thiết nhìn nàng, đáy mắt thuần túy chỉ có vui sướng: “Tiểu Bối, ta rất nhớ ngươi.” Nhìn hắn như vậy rất giống như hồi từng là Tiểu Ngoan, Bối Bối nhịn không được thở dài. “Hắc Khi Phong, ngươi ở chỗ này dưỡng thương thật tốt đi a.” “Ngươi cũng ở đây sao? Ta đây có phải hay mỗi ngày đều có thể thấy ngươi không?” Hắc Khi Phong không thể chờ đợi được hỏi, ánh mắt có mãnh liệt chờ mong. “Ách… Ta cũng ở đây, là Cô Ngự Hàn đem ngươi cứu về.” Bối Bối chần chờ một chút, tránh né vấn đề tối hậu kia của hắn, trên thực tế, Cô Ngự Hàn căn bản là không cho phép nàng tới gần hắn. Nếu không phải nàng thừa dịp lúc Cô Ngự Hàn bận việc chuồn êm lại đây, hắn hẳn là là không thấy được nàng, bởi vì chỗ bọn họ ở cách nhau rất xa a, không cần hỏi cũng biết việc này đương nhiên cũng là Cô Ngự Hàn có ý định an bài. Nghe được là Cô Ngự Hàn cứu mình, Hắc Khi Phong trầm mặc xuống, hắn cúi hạ ánh mắt, cặp mắt đen nhánh sâu thẳm không thấy đáy, làm cho người ta nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì. Giây lát, hắn ngước mắt lên nhìn nàng: “Tiểu Bối, ta có thể mỗi ngày đều được nhìn thấy ngươi sao?” “Này… Ngươi …cứ dưỡng thương cho tốt rồi nói sau a.” Bối Bối tròng mắt đảo quanh, lại lần nữa tránh né không đáp. Mỗi ngày … cái từ này … quá khó khăn a. “Thình thịch!” Cửa đột nhiên bị đá văng, Cô Ngự Hàn giận dữ vội vã đi tới, ánh mắt thẳng tắp nhìn Bối Bối đang đứng gần đó, thấy vậy nàng chột dạ cúi đầu. Cô Ngự Hàn một bước bay nhanh đến trước mặt Bối Bối, đem nàng xách đến trước mặt, rời xa Hắc Khi Phong. “Tiểu Bối Bối, ngươi dám thừa dịp lúc ta không lưu ý liền chạy tới chỗ này, ta rất tức giận!” “Ha hả… Cô Ngự Hàn, đừng tức giận đừng tức giận, tức giận nhiều rất mau già a, ngươi anh tuấn tiêu sái như vậy, nếu là bị biến già đi có thể sẽ không còn tuấn tú nữa nha.” Bối Bối ôn tồn bình phục cơn giận của hắn. “Ta không tuấn tú không phải đúng với lòng của ngươi sao, để cho người có cớ đi ra ngoài lêu lổng, hừ!” Cô Ngự Hàn lúc này giống như trượng phu uống nguyên bình dấm chua đang giáo huấn thê tử hồng hạnh ra tường. “Đâu có đâu có, trong mắt ta ngươi là nam nhân … đẹp trai nhất …anh tuấn nhất trên đời này a, ta như thế nào còn có thể đi ra ngoài lêu lổng ni.” Bối Bối tiếp tục nịnh nọt rất thuận, rất không khí khái thổi phồng nói với Cô Ngự Hàn, khiến hắn tâm hoa sảo sảo nở rộ thêm một chút, sắc mặt cũng không hề khó coi như trước nữa. Hắc Khi Phong nhìn hai người bọn họ trong lúc đó, mím môi nói: “Cô Ngự Hàn, ngươi đều là hiếp bức Tiểu Bối đến phụ họa ngươi như vậy sao?” “A… Kẻ thay đổi hai mặt như ngươi, nhìn xem Tiểu Bối Bối có phụ họa ngươi hay không?” Cô Ngự Hàn cười đến tà ác, có chủ tâm khiến Hắc Khi Phong trở nên khó coi. “Ta chỉ muốn làm những chuyện khiến Tiểu Bối cảm thấy hài lòng thôi.” Hắc Khi Phong bình tĩnh quét mắt liếc nhìn Cô Ngự Hàn, hoàn toàn không vì sự châm chọc của hắn mà để ý nửa phần, hắn sẽ chỉ đế ý một người duy nhất, đó chính là Tiểu Bối, người khác, hắn căn bản sẽ không thèm lưu ý. “Ra vẻ ta đây!” Cô Ngự Hàn hừ lạnh một tiếng. Bối Bối qua lại nhìn hai người bọn họ, thoáng dừng lại, nàng kéo lấy ống tay áo của Cô Ngự Hàn: “Chúng ta đi ra ngoài trước đi, Hắc Khi Phong, thương thế của ngươi vừa mới hồi phục, ngươi nghỉ ngơi cho tốt a.” “Tiểu Bối…” Hắc Khi Phong nghe được nàng muốn đi, theo bản năng đưa tay muốn kéo nàng lại. Cô Ngự Hàn ánh mắt lạnh lùng nhanh tay đưa tay ra ngăn trở, lòng bàn tay một đạo hồng quang lóe ra, bắn về phía Hắc Khi Phong, thoáng chốc, Hắc Khi Phong cảm giác cả thân hình nhuyễn hạ, một điểm khí lực cũng không có, tay cũng thõng xuống. “Ngươi… Hèn hạ!” Hắc Khi Phong nhịn không được tức giận trừng mắt chằm chằm nhìn Cô Ngự Hàn. “Ta đây chỉ là đề phòng lòng người thôi, nếu không ngươi lại thừa dịp ta không có ở đây tới bắt cóc Tiểu Bối Bối của ta không phải sao.” Cô Ngự Hàn nghiêm mặt liếc mắt dò xét nhìn Hắc Khi Phong, tuyệt không cho rằng hành vi của mình có cái gì hèn hạ, vô độc bất trượng phu, chẳng lẽ hắn còn muốn đợi thương thế của Hắc Khi Phong khỏi hẳn rồi mới ra tay? Hắn đâu phải kẻ đa lụy a! “Tiểu Bối Bối, hắn sẽ tự biết nằm tĩnh dưỡng, ngươi cũng không cần lo lắng, chúng ta đi thôi.” Cô Ngự Hàn cơ hồ là túm lấy lưng Bối Bối rời đi. “Tự ta có thể đi a, uy uy, ngươi đi chậm một chút có được hay không…” Thanh âm của Bối Bối dần dần nhỏ đi, đi xa. Trong phòng, chỉ để lại Hắc Khi Phong một người cả cơ thể nhuyễn không sức lực ở trên giường khó chịu. … Thương Tuyệt Lệ ngơ ngác nhìn khuôn mặt đang ngủ của Khả Y đến xuất thần, không biết bản thân nghĩ cái gì, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, một mực hy vọng nàng nhanh một chút tỉnh lại. Từ lúc nào hắn lại như vậy mong chờ tại trước giường bệnh chờ người tỉnh lại a. Nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt của nàng, hàng lông mi thật dài khép lại tạo thành cái bóng mờ nhạt dươi khóe mắt, càng làm lộ ra làn da nhợt nhạt yếu ớt của nàng. Đáy lòng, một cỗ cảm giác rung động cổ quái lại dâng lên, khiến tim hắn đập mạnh, hơi thở dồn dập. “Khụ khụ khụ…” Khả Y khe khẽ bật ra tiếng, mí mắt nhấp nháy vài cái, chầm chậm chuyển tỉnh. Thương Tuyệt Lệ có chút vô thố đột nhiên đứng lên, lui xa một bước, rất giữ lễ nhìn nàng nói: “Hà cô nương, ngươi đã tỉnh?” “Ta… Ngươi vẫn một mực ở đây sao?” Nghĩ đến tư thế ngủ của bản thân bị người ta từ đầu tới đuôi nhìn thấy, nàng không tự nhiên khóe mắt ánh lên. Thương Tuyệt Lệ do dự một chút, đối với vấn đề nàng hỏi không có ý định trả lời, vì vậy hỏi ngược lại: “… Nàng cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?” “Ta… hơi khát nước.” Nàng vô tình đưa mắt liếc nhìn hắn một cái, thân thể suy yếu e rằng không thể ngồi dậy được. “Ta rót nước cho nàng.” Thương Tuyệt Lệ cơ hồ là lập tức đáp lại nàng, sau đó tốc độ rất nhanh mang tới một chén nước. “Có cần tôi đỡ nàng dậy không?” Hắn do dự một chút hỏi. “Không… Không cần.” Khả Y hai má có chút nóng lên, nàng cố gắng nâng thân thể của mình dậy, mất một lượng khí lực rất lớn mới có thể gắng gượng ngồi dậy.